Mẹ Chu Kiến ở bên cạnh thấy vậy cười, cảm thấy bây giờ người trẻ tuổi trông con giống như chơi trò chơi vậy.
Vẫn ăn đến tám giờ tối mới chấm dứt, bên ngoài trời đã hoàn toàn đen nhẻm, trong sân còn khiên dây điện ra treo bóng đèn.
Giang Nhu ăn no rồi đi, cô nhóc đang ngủ trong lòng cô, Lê Tiêu bớt thời gian lại đây một chuyến, cầm cái ghế ngồi ở bên cạnh Giang Nhu, trực tiếp dùng đũa của cô gắp chút đồ ăn ăn, Giang Nhu nhìn anh ăn như lang thôn hổ yết, múc một chén canh cho anh uống.
Lê Tiêu nhìn An An ngủ trong lòng cô, hạ thấp giọng nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa em đi về trước, anh tìm người đi cùng em, anh có thể phải trễ một chút, không cần chờ anh, giữ cửa cho anh là được."
Giang Nhu gật đầu, "Được."
Cúi đầu, kéo áo cô bé, che kín cô bé.
Lê Tiêu trực tiếp ngửa đầu uống hét canh trong chén, đứng lên muốn đi, trước khi đi vươn tay muốn sờ khuôn mặt mềm mại của cô bé, khi sắp chạm vào, bị Giang Nhu nhanh tay vỗ đi.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, "Bớt đi."
Không dễ gì mới ngủ, làm ồn tỉnh lại chắc chắn đòi ăn.
Hôm nay cả đêm đều trông mong nhìn người khác ăn, không biết thèm cỡ nào, nằm mơ mà miệng còn động.
Lê Tiêu cười rời đi.
Qua một lát, anh dẫn đến đây hai bà thím cũng mang theo đứa nhỏ lại đây ăn tiệc, cùng đường với Giang Nhu, bảo Giang Nhu trở về cùng các bà ấy.
Giang Nhu bèn chào mẹ Chu Kiến, ôm đứa nhỏ đứng dậy rời đi.
Lê Tiêu đưa cô tới cửa, Giang Nhu đi thật xa với người ta quay đầu lại nhìn một cái, người ấy vẫn đứng ở cửa nhìn cô.
Hai bà thím đi cùng Giang Nhu cũng biết Lê Tiêu, thấy thế nhịn không được cười, "Đứa nhỏ Lê Tiêu đó không nghĩ tới vẫn là một người thương vợ."
"Ha ha ha, quả thật, hồi nhỏ Tuệ Tuệ nhà tôi muốn chơi với bọn nó, mỗi lần đều bị mấy nhóc hư bọn nó vứt bỏ chạy đi, còn nói con gái thích khóc rất đáng ghét, có lần tôi hỏi đứa nhỏ Lê Tiêu đó, cháu lớn lên tính không cưới vợ à? Cậu ấy còn bình tĩnh đáp lại tôi một câu, đồ ngu mới cưới vợ." Hai bà thím nhắc tới chuyện xấu hổ của Lê Tiêu, cười không ngừng.
Giang Nhu không nghĩ tới Lê Tiêu còn có một mặt như vậy, nhịn không được cũng cười theo, không biết đây có tính là vả mặt mình không.
- -
Chu Kiến kết hôn ngày thứ ba, Lê Tiêu lại nổi lên ý buôn bán thịt kho với anh ta, Lê Tiêu dự định qua tết nguyên tiêu lại đi, mấy ngày nay ở trong nhà không có chuyện gì, nghĩ lười thêm một ngày cũng là một ngày.
Giang Nhu không đề xuất như thế, muốn cho anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày thật tốt, cũng đừng làm việc.
Lê Tiêu không có nghe.
Sau đó không quá hai ngày, quầy xảy ra chuyện, hết tết có mấy tiệm bán thức ăn sẵn trong chợ, có một tiệm quá đáng nhất, chiếm lấy quầy hàng năm ngoái của bọn họ, còn nổi lên quầy có cái tên giống nhau như đúc, bán loại món ăn cũng giống nhau.
Mấy ngày hôm trước bọn họ không có tới, một vài khách hàng cũ còn hỏi đối phương có quan hệ gì với bọn họ, đối phương nói chính là cùng một nhà.
Ban đầu Lê Tiêu và Chu Kiến không muốn làm ầm ĩ, nhưng không nhịn được, trực tiếp bày quầy hàng ở đối diện, khuôn mặt đó của Lê Tiêu chính là chứng minh thân phận tốt nhất, dù sao người từng gặp anh gần như không có mấy người có thể quên.
Khách hàng cũ lại lần nữa trở lại, còn nói hương vị của quán bọn họ ăn ngon hơn một ít, ruột già kho mặc dù là kiểu hương vị ấy, nhưng ăn vào đặc sắc, có thể nhận ra. Không giống quầy đối diện mới mở, giống như không xử lý sạch sẽ, ăn vào xộc vị tanh, có hơi ghê tởm.
Chu Kiến là một người biết nói chuyện, lập tức nói đây là công thức bí mật độc quyền của quán bọn họ, mỗi lần đều rửa sạch vài lần, cam đoan vệ sinh sạch sẽ.
Nào biết, Lê Tiêu và Chu Kiến không tìm đối phương gây phiền phức, đối phương lại chủ động tìm bọn họ gây sự, mắt thấy tất cả mọi người đi mua món kho của hai anh em này, đối phương không nhìn nổi, buổi chiều khi sắp kết thúc, trực tiếp tìm đến bảy tám người phá quầy hàng của bọn họ.
Lê Tiêu muốn ra tay, bị Chu Kiến ngăn cản, "Chúng ta chỉ có hai người, hơn nữa chân phải của anh còn chưa hoàn toàn lành lại, nếu bị thương, chị dâu chắc chắn sẽ đau lòng."
Nghe xong lời này, Lê Tiêu mới ngừng lại, tay đặt ở bên cạnh nắm chặt thành chặt quyền.
Chu Kiến cũng tức giận, đứng tại chỗ trơ mắt nhìn quầy hàng của mình bị người ta phá, sắc mặt khó coi vô cùng, đây cũng là do ở thành phố, nếu đổi lại ở thị trấn, anh ta tuyệt đối sẽ không chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, bọn họ còn chưa từng chịu cơn tức này.