Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 182:




Giang Nhu không thừa nhận mình ghen tị, nhưng cô chỉ có hơi tức giận.
Sớm biết vậy cô sẽ không đến đây.
Vì vậy, buổi tối Giang Nhu cũng không ngủ trên giường, tuy rằng giường bệnh không lớn, nhưng hai người chen với nhau vẫn được.
Giang Nhu vốn muốn ném An An cho anh, nhưng An An chơi với cha thì được, ngủ lại không được, phải ngủ với mẹ.
Hết cách, Giang Nhu đành phải thay tã cho cô bé, sau đó ôm cô bé đi ngủ sô pha, cũng không đọc sách, hôm nay bận cả ngày, cũng không muốn đọc sách nữa.
Lê Tiêu nhìn bóng dáng hai mẹ con trên sô pha, cứ ngơ ngác, không phải giặt sạch quần áo thôi sao?
Sao trở về lại thay đổi vậy?
Anh nằm ở trên giường, thường thường liếc mắt nhìn bóng dáng trên sô pha một cái, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em có ý gì?"
Đều chưa nghe hiểu hả, không phải buổi sáng đã giải thích rồi sao.
Giang Nhu cũng không quay đầu lại, hỏi một câu, "Vết thương trên tay anh là y tá hồi sáng đó đ.â.m phải không?"
"Ai?"
Đột nhiên vòng lại đề tài này, Lê Tiêu cũng không nghĩ nhiều, nói: "À, kỹ thuật của cô y tá đó rất tệ."
Mỗi lần đều đ.â.m anh đến chảy máu.
Giang Nhu thản nhiên "ồ" một tiếng, "Vậy tính tình của anh rất tốt."
Nói xong không nói nữa.
Đâm thành như vậy cũng không tức giận.
Lê Tiêu nghe lời này, cảm thấy như là đang khen mình, hoặc là cái khác, nghĩ một lúc, nhỏ giọng không xác định đáp lại một câu, "Hình như vậy."
Anh cũng cảm thấy tính tình của mình trở nên tốt hơn một chút, thật ra cũng không coi như tốt tính, chỉ là học được cách che giấu cảm xúc của mình.
Đợi nửa ngày không đợi được câu đáp lại, Lê Tiêu nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Giang Nhu?" Người ta không có phản ứng.
Được rồi, anh đã biết, cô lại tức giận.
Nhưng Lê Tiêu suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra Giang Nhu tức giận cái gì.
Vẫn là buổi sáng hôm sau y tá đó lại tới nữa, Lê Tiêu chú ý tới sắc mặt Giang Nhu không đúng, hình như mới hiểu được cái gì.
Ngày hôm qua khi anh nói tới y tá này, còn lo lắng Giang Nhu không vui cho nên che giấu một chút, nhưng lúc ấy nhìn thấy Giang Nhu không có phản ứng gì cả, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười, điệu bộ thực sự không tức giận, trong lòng anh còn có hơi là lạ không hiểu ra sao.
Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, tình cảm của anh với Giang Nhu và tình cảm của cô cô với mình hình như không quá giống.
Giang Nhu cũng không có giấu diếm gì với anh, có đôi khi cô hiểu rất nhiều thứ, đây đều là những điều anh chưa từng tiếp xúc.
Anh không biết quá khứ của cô, nhưng có thể đoán được một chút, tuổi cô hẳn là không lớn, có đôi khi sẽ có chút khờ dại, còn có hơi thích lãng mạn, sẽ bố trí trong nhà thật đẹp, sẽ tốn thời gian rất lâu chọn lựa ra một phông nền ảnh vừa lòng.
Tính cách cô rất ôn hòa, rất hào phóng, loại tính tình ôn hòa hào phóng này chỉ có ở trong gia đình hạnh phúc hữu hảo mới nuôi ra được, bởi vì cô có được nhiều cho nên sẽ không tính toán chi li với người khác, bởi vì cô được rất nhiều người yêu thương cho nên có đôi khi sẽ có hơi có tí xíu tính tình, còn có hơi ngây thơ thiện lương do được bảo vệ quá tốt.
Ở cùng một chỗ với Giang Nhu, anh sẽ không tự giác cảm thấy tự ti một chút, bởi vì anh không biết mình có thể cho cô cái gì, có thể thứ mà anh dốc hết khả năng lấy ra, ở trong mắt cô đều là bình thường.
Anh thậm chí không quá dám nghĩ tới quá khứ của cô, anh sợ mình bị so sánh không có điểm tốt nào.
Cho nên, dù cho có không nỡ xa nhà cũng phía đến phía nam.
Bởi vì điều duy nhất anh có thể làm chính là cố gắng kiếm tiền, cho cô cuộc sống thật tốt đẹp, để cô không có buồn phiền ở nhà đi học đại học.
Lúc này Lê Tiêu nhìn Giang Nhu vừa cầm khăn giả vờ lau, vừa lén nhìn anh với y tá, không biết vì sao, trong lòng bỗng dưng có hơi mắc cười, muốn cười rất nhiều lại có chút vui mừng.
Chờ sau khi y tá treo nước thuốc xong rời đi, Lê Tiêu nói thẳng: "Không có gì đẹp phải không? Không phải y tá này, y tá ngày hôm qua hẳn là không có can đảm đến nữa."
Người nọ dây dưa không ngớt, còn uy h.i.ế.p anh, nói chú cô ta là phó viện trưởng của bệnh viện này.
Anh ở trước mặt cô ta, cầm điện thoại trên đầu giường gọi, lúc trước trước khi xuống nam, Giang Nhu lo lắng anh ở bên ngoài gặp chuyện không may, nhét một tờ giấy trong túi anh, nói là một vài số điện thoại tố cáo.
Anh lập tức ghi nhớ, gọi cho toàn bộ.
Sau đó lập tức dọa người chạy đi.
Giang Nhu nghe xong lời này, có hơi không được tự nhiên nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Em chỉ lau bàn thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.