Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 189:




Bộ này của Giang Nhu mắc hơn một chút, Lê Tiêu ép giá còn mười hai đồng.
Khi hai người rời đi, còn có thể nghe thấy chủ tiệm ở phía sau oán giận nói bị lỗ.
Giang Nhu nhịn không được hỏi: "Anh học ai vậy?"
Quả thực còn biết trả giá hơn mẹ cô, trực tiếp c.h.é.m một nửa.
Lê Tiêu nhíu mày, "Cái này còn cần học hả? Những người như bọn họ lòng dạ nhiều hơn người khác, xem em có nói giọng địa phương không rồi c.h.é.m em, em cho rằng mấy bộ quần áo đó có thể đáng bao nhiêu tiền? Ngay cả một hai đồng phí nhập hàng cũng không có."
Từ nhỏ anh đã chơi với đám lưu manh, mấy chuyện xấu xa trong thị trấn không có cái nào mà anh không biết, mấy kiểu như làm buôn bán nhỏ, quần áo đều dựa theo cân mà nhập hàng.
"Bên này không hề ít công ty nước ngoài xây xưởng ở đây, không hợp kiểu cách thì bị tiêu hủy, nhưng có vài xưởng sẽ lén bán trao tay mấy hàng thứ phẩm và vứt đi này ra ngoài, một vài nhà xưởng nhỏ thì hay dùng những món hàng nhái bán giá thấp cho hàng vỉa hè, nhưng bình thường giá cả rất rẻ."
Giang Nhu càng nghe càng kinh ngạc, không phải kinh ngạc Lê Tiêu biết nhiều như vậy mà là những thứ này sao nghe hơi giống mấy cửa hàng bán đồ lỗi của Taobao vậy.
Hai người tiếp tục đi dạo một lát, Giang Nhu mua một chiếc khăn lụa cho thím Vương, mua thắt lưng cho chú Vương, cũng mua cho gia đình Chu Kiến.
Lê Tiêu cảm thấy không cần mua nhiều như vậy, trở về cũng không thể xách theo, Giang Nhu không có nghe, có vài món đồ không thể giảm bớt được.
Buổi chiều ngủ trưa thức dậy, Giang Nhu bắt đầu bận việc, Lê Tiêu không giúp được gì, bèn đứng rửa đồ ăn cho cô.
Vừa rửa vừa nói, "Anh định làm buôn bán thực phẩm, cái này thì anh có kinh nghiệm một chút, người ở đây thích ăn, chung quanh có món gì ngon cũng rất nhiều, nhưng có một điểm, đều là làm ngay rồi bán. Trước đó anh đi dạo siêu thị mấy lần, trên quầy hàng để toàn đồ ăn vặt của nước ngoài, đóng gói rất được, nhưng hương vị không tốt, còn mắc, có thứ ngọt người chết. Cũng có đồ ăn vặt do quốc gia chúng ta tự sản xuất, nhưng trên đóng gói nhìn rất rẻ tiền, đều bị đặt ở phía dưới cùng kệ hàng siêu thị."
"Lúc ấy anh nghĩ, nếu anh làm một món ăn vặt đóng gói đẹp mà hương vị lại ngon, có phải cũng có thể bán ra nước ngoài hay không."
Thật ra từ ngày bị thương anh đã luôn suy nghĩ, ngành kiến trúc này, anh làm không tới cuối, bánh ngọt đều bị người ta chia hết, còn lại phần góc vẫn có rất nhiều người tranh đoạt. Lần này bị thương như khiến anh tỉnh ngủ, để anh hiểu không có mối quan hệ không có thực lực, ở trong ngành này dường như khó có thể sống yên, anh không thể ký thác tất cả hy vọng ở trên sự bố thí của Thường Dũng được.
Khi Thường Dũng cho anh dự án, anh cũng không có quá vui sướng như trong tưởng tượng, nhất là những lời sau đó của Giang Nhu cũng thật sự khiến anh xúc động.
Giang Nhu không phản đối anh làm cái gì, điều kiện tiên quyết là phải khỏe mạnh.
Quả thật, bây giờ anh không thể xảy ra chuyện, trước kia côi cút một mình, không có thì không có, nhưng bây giờ thì khác, An An còn nhỏ, nếu anh xảy ra chuyện thì tất cả gánh nặng đều sẽ đặt lên người Giang Nhu.
Anh không nỡ.
Giang Nhu nghe đến mấy cái này, ánh mắt sáng lên, đây không phải là cửa hàng ăn vặt ở đời sau sao? Nhất là chờ sau khi Taobao xuất hiện, lượng tiêu thụ của cửa hàng đồ ăn vặt lại đáng sợ.
"Cái này được, về sau có thể thành lập nhãn hàng mở công ty, mở xưởng của mình, bán đồ ăn vặt tới các nơi trên cả nước nhưng nhất định phải bảo đảm vệ sinh, sản phẩm đủ quy cách, đồ ăn ngoại trừ hương vị ngon, quan trọng nhất chính là khỏe mạnh, nếu không chắc chắn có chuyện không hay."
An toàn thực phẩm vẫn là vấn đề đáng chú ý của quần chúng ở đời sau, trước khi cô xuyên qua còn có sự kiện hotsearch về kem.
Lê Tiêu cũng biết cô sẽ không chút do dự ủng hộ mình, nhẹ nhàng cười, "ừ" một tiếng.
Buổi tối làm tám món đồ ăn, buổi chiều lúc hơn năm giờ, Phó Phi đã lái xe tới đây cùng Thường Dũng, mấy người ăn một bữa náo nhiệt.
Khi Thường Dũng đi còn khen Lê Tiêu cưới được người vợ tốt.
Lê Tiêu cười cười, giúp Giang Nhu giải thích một câu, "Ngày mai cô ấy phải đi, muốn cám ơn mọi người chiếu cố tôi, tôi vốn muốn mời các anh đi ra ngoài ăn nhưng cô ấy cảm thấy không có thành ý."
Thường Dũng và Phó Phi nghe xong có chút xúc động, nói vài tiếng cảm ơn với Giang Nhu.
Giang Nhu và Lê Tiêu tiễn hai người ra cửa, Lê Tiêu tiễn xa hơn một chút, đưa người ra ngõ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.