Giang Nhu nghe thấy bà ấy hỏi Lê Tiêu, tươi cười trên mặt càng sâu, "Tốt lắm ạ, làm trợ lý ở công ty lớn, ông chủ rất coi trọng anh ấy."
Quyết định hư vinh một chút, bù lại một ít mặt mũi cho Lê Tiêu, dù sao lúc trước khi Lê Tiêu rời khỏi trường học là vì một lý do rất không có thể diện.
Tăng Thiến gật đầu, "Lần này thi cho tốt, dù cho kết quả thế nào cũng đừng từ bỏ việc học."
"Vâng."
Trước khi đi, chủ nhiệm lớp còn cầm mấy xấp bài thi cho cô, bảo cô mang về làm.
Giang Nhu vui sướng nhận lấy, "Cám ơn cô."
Khi rời văn phòng môn, Giang Nhu còn đụng phải mấy bạn học ở cửa, còn có một người rất quen mắt, chính là Trương Bình năm trước còn từng thăm hỏi mình, cô ấy ôm một xấp bài thi thật dày trên tay, nhìn thấy Giang Nhu cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc kêu, "Giang Nhu?"
Giang Nhu đối diện với mấy ánh mắt hoặc đánh giá hoặc chán ghét, cười cười, không nói cái gì, gật đầu rồi ôm đứa nhỏ rời đi.
Lê Hân cầm bài thi đi theo ở phía sau.
Người còn chưa đi xa, còn có người trào phúng chậc một tiếng, "Đã kết hôn sinh con còn trở về làm cái gì?"
"Có phải cũng muốn tham gia thi đại học không?"
"Đừng nói giỡn chứ, cô ta như thế cũng tham gia thi đại học được sao? Lúc trước khi ở trường học thành tích đã không quá tốt, bây giờ đã hơn một năm không đến trường, có thể thi cái gì?"
Trương Bình có hơi nghe không lọt tai, cho tới bây giờ Giang Nhu chưa từng đắc tội các cô, không biết vì sao phải nói những lời này ở sau lưng, "Nói đủ chưa, Giang Nhu làm gì các cô vậy? Có địch ý lớn như thế với cậu ấy?"
Cô ấy cũng không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, trực tiếp ôm bài thi vào cửa.
Mấy người phía sau sắc mặt khó coi, không biết ai nhỏ giọng mắng một câu, "Có bệnh à, lại không nói tới cô ta."
Trên đường trở về, Giang Nhu đi chợ một chuyến, ngoại trừ mua đồ ăn, còn mua vài cái quần lót và mấy đôi vớ trong tiệm vải bên cạnh, lần trước ở chỗ Lê Tiêu phát hiện quần lót của anh đều rách hết mà cũng không đổi, Giang Nhu muốn vứt đi nhưng anh vẫn không đồng ý, nói ở đây không mua được quần lót thoải mái.
Chỉ có quần lót cũng không thích hợp, để Chu Kiến nhìn thấy chắc chắn sẽ chê cười, Giang Nhu lại mua hai cái áo ba lỗ trắng mà mấy ông cụ hay mặc, rất rẻ, một đồng một cái, còn mua quần đi biển một đen một xám, ở đây không gọi là quần đi biển mà gọi là quần đùi.
Sau khi đóng gói xong, Giang Nhu cầm thẳng đến nhà Chu Kiến.
Ở nhà Chu Kiến, Giang Nhu còn nhìn thấy Chu Cường và Vương Đào, hai người này không biết nghe nói từ đâu rằng Chu Kiến cũng muốn đi phía nam, cố ý lại đây nhìn xem. Chu Kiến không rảnh phản ứng bọn họ, đang rất bận rộn thu dọn đồ đạc.
Buổi sáng ngày mai anh ta phải đi rồi.
Nhìn thấy Giang Nhu lại đây, vẻ mặt Chu Kiến còn kinh ngạc, "Sao chị dâu lại đây? Tôi định buổi chiều đi tìm chị."
Giang Nhu nhìn thấy đồ đầy sân, nhịn không được nói: "Nhiều như vậy, có thể mang đi hết không?"
"Có thể, " Chu Kiến hưng phấn nói: "Mỗi vai tôi khiêng một cái."
Được rồi, Giang Nhu cũng không nói gì nhiều thêm, đưa đồ cho anh ta, "Mới vừa mua, còn chưa giặt, bảo anh của cậu đến lúc đó giặt sạch hãy mặc."
Nhưng lấy hiểu biết của Giang Nhu với Lê Tiêu, chắc chắn anh sẽ trực tiếp mặc.
Chu Kiến cũng nghĩ như vậy nhưng vẫn gật đầu nhận lấy.
Giang Nhu thấy anh ta bận rộn nên không ở lâu, nói hai câu rồi rời đi.
Thấy cô đi, Chu Cường và Vương Đào đứng ở trong sân cũng không đợi nổi nữa, hai người cũng đi theo ra ngoài, sau khi ra cửa còn đuổi theo Giang Nhu, hỏi Lê Tiêu ở phía nam lăn lộn thế nào?
Giang Nhu không nói tốt, chỉ nói lúc trước anh bị thương, kế tiếp chuẩn bị gầy dựng sự nghiệp.
Vẻ mặt trên mặt Chu Cường hơi thoải mái chút, lắc đầu với Giang Nhu, tỏ vẻ có lòng tốt khuyên bảo nói: "Phía nam không dễ lăn lộn, nghe nói bên kia thích ức h.i.ế.p người bên ngoài, thật sự không được vẫn nên trở về đi, thị trấn chúng ta cũng không kém, gần đây rất nhiều ông chủ lớn đến đây du lịch, kiếm được nhiều tiền trong khách sạn Giang Nam."
Vương Đào ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, mấy hôm trước Chu Cường còn nhận được tiền boa, là của một người ngoại quốc, năm trăm đồng chẵn."
Nói tới đây, vẻ mặt Vương Đào đầy hâm mộ.
Giang Nhu nghe xong có chút xấu hổ, cũng không biết trả lời như thế nào, "Vậy quả thật rất kiếm được tiền, chẳng qua nhà chúng tôi, tôi không làm chủ được, Lê Tiêu muốn ở lại, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể nghe anh ấy."
Chu Cường thấy dáng vẻ người vợ nghe lời của Giang Nhu, trong lòng có chút hâm mộ Lê Tiêu, anh ta cảm thấy mình không kém hơn Lê Tiêu cái gì, chủ yếu là vẫn không gặp được người phụ nữ tốt.
Nếu không cũng không đến mức bị Lê Tiêu đuổi theo nhanh như thế, bây giờ người quen nói tới Lê Tiêu, đều là khen ngợi, hoàn toàn không giống trước kia, không giống mình, nhắc tới anh ta đều là những lời lẽ không mấy tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Cường hoặc ít hoặc nhiều có hơi không cam lòng.
Chỉ hy vọng Lê Tiêu ở phía nam một đoạn thời gian sẽ trở lại, đừng lăn lộn quá tốt.