Giang Nhu trợn ngược mắt xem thường, "Lê Tiêu cũng không ở nhà, tôi sẽ không gọi."
Sau đó lại bổ sung nói: "Nghe nói khi bà đi ra còn cầm tiền theo, số tiền còn lại đó bà tự đóng cho mình, đói bụng bảo y tá mua giúp bà, tôi còn có việc không ở lại đây."
Nói xong trực tiếp bước đi, đối với Lâm Mỹ Như, cô cũng không đồng tình chút nào.
Lâm Mỹ Như ở phía sau kêu, "Sao cô ác độc như vậy? Tôi đã bị thương thành như vậy."
"Tôi không nợ bà cái gì."
Bỏ lại những lời này rồi Giang Nhu rời đi ngay.
Nhìn thấy bóng người biến mất ở cửa, trong lòng Lâm Mỹ Như khó chịu, cảm giác như bị người ta bỏ rơi, giống như tất cả mọi người đều không thích bà ta.
Giang Nhu trở về nhà, nhưng lúc chiều vẫn gọi điện thoại cho Lê Tiêu, nói về việc này.
Trong điện thoại, Lê Tiêu trầm mặc một lát, sau đó thanh âm lạnh lùng nói: "Mặc kệ bà ta, sau này em không cần nhúng tay vào loại chuyện này, tốt xấu chính bà ta tự chịu."
"Ừm."
——
Lúc chạng vạng, Trương Bình đột nhiên lại đây một chuyến.
Giang Nhu đang ăn cơm chiều ở trong sân với Lê Hân, bên ngoài trời sáng một chút, dời bàn nhỏ ra bên ngoài, mặt đối mặt đặt hai cái ghế nhỏ, vừa ngồi ăn vừa nhìn cô nhóc đi qua đi lại trên chiếu ở bên cạnh.
Cô nhóc chỉ mặc một cái yếm và quần nhỏ, đi vừa nhanh vừa gấp, cô bé còn biết bên ngoài chiếu bẩn, chỉ chơi trên chiếu, chơi mệt thì lăn qua bên cạnh Giang Nhu, muốn nước uống hoặc là muốn ăn.
Tay nhỏ bé còn chống ở trên bàn nhỏ muốn đứng lên.
Khi Trương Bình tới, Giang Nhu bảo cô ấy ngồi xuống cùng ăn.
Trương Bình mới vừa nói không cần, bụng đã đói kêu rột rột.
Mặt cô ấy đỏ lên, Giang Nhu lôi kéo cô ấy ngồi xuống, Lê Hân chủ động đứng dậy đi múc một chén cơm cho cô ấy.
Trương Bình nói ý đồ đến, giữa trưa cô ấy nghe nói bạn học đều đến trường dự tính điểm cho nên cũng đi, "Văn Dương cũng đến đây, hôm nay tính thử điểm giúp chúng tớ ở trường, trước đó tớ nghe nói cậu cũng thi đại học, muốn lại đây xem thử, tớ cũng đem bài thi đến, tự cậu tính thử xem." Cô ấy lấy ra mấy bài thi từ trong ba lô, "Những cái này đều là Văn Dương và học sinh giỏi của các lớp làm, chủ nhiệm lớp và mấy giáo viên bộ môn thảo luận sửa ra, không khác đáp án chuẩn là mấy, cậu xem thử đi."
Giang Nhu vội buông đũa trong tay, lấy bài thi xem, phía trên tờ đầu tiên chính là chữ viết của Văn Dương.
Cô nhận ra được, Văn Dương chính là người lúc trước cùng thầm mến nguyên thân, dù cho cô không có cảm giác gì với người ta, nhưng vừa thấy chữ, vẫn cảm giác hết sức quen mắt.
Giang Nhu ổn định tâm thần, đứng dậy quay về phòng lại cầm giấy bút ra, bắt đầu tính điểm.
Nếu cô tự nhớ, cô chưa chắc có thể nhớ lại, nhưng nhìn thấy bước giải trên bài thi, còn có ấn tượng sơ sơ.
Đúng thì dùng bút máy đánh dấu tích, không có ấn tượng thì khoanh tròn câu hỏi.
Không xem ngữ văn, trước đó cô trở về đã tự mình lật sạch, biết làm đều đúng, khoảng một trăm mốt đến một trăm hai.
Trực tiếp xem qua mấy môn khác, tiếng Anh sai tổng cộng ba câu chọn đáp án, môn Toán sai hai câu chọn đáp án, phía sau còn có một câu lớn hình như cũng tính sai rồi.
Vật lý, hóa học, sinh học… Mỗi môn đều có sai nhưng cũng không nhiều.
Tính điểm ở khoảng sáu trăm ba tới sáu trăm năm, năm trước điểm chuẩn môn khoa học tự nhiên là năm trăm năm mươi lăm điểm, xem như vượt qua không ít.
Giang Nhu cũng không bất ngờ với thành tích này, trước kia cô thi đại học thành tích chính là sáu trăm sáu mươi hai, lần này chuẩn bị vội vàng, hẳn là không thi được trình độ trước đây.
Ngược lại Trương Bình khiếp sợ ngay tại chỗ, cô ấy lấy bài thi tính lại lần nữa, đáp án đúng trên bài thi đều đánh dấu, tính toán lại hai lần, phát hiện điểm thấp nhất là sáu trăm ba mươi hai.
Thành tích này, hạng nhất toàn trường cũng chỉ tính ra sáu trăm mốt tới sáu trăm hai, năm nay hình như mọi người thi cũng không quá tốt, năm ngoái Văn Dương đã thi rồi, nếu không năm nay có điểm cao rồi.
Giang Nhu lại nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy hẳn là có thể thi đậu đại học mà mình điền.
Sắc mặt Trương Bình phức tạp nhìn Giang Nhu, "Qua khoảng thời gian nữa thư thông báo sẽ đến, đến lúc đó trường học sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu nhớ nhận đó."
"Ừ, cám ơn cậu." Trên mặt Giang Nhu lộ ra nụ cười vui vẻ.
Trương Bình cũng cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm, lúc trước nghe cô muốn tham gia thi đại học, cô ấy thật lòng vui sướng thay cô.
Cô ấy không hy vọng nhiều năm sau nhớ lại, người bạn học trung học tốt nhất của cô ấy bởi vì kết hôn sớm mà chậm trễ cả đời.
Nửa tháng sau, thím Vương ở cách vách kích động gọi Giang Nhu qua, nói có người gọi điện thoại bảo cô đi nhận thư thông báo.