Đứa nhỏ Hoàng Thanh Thanh cùng thôn đó không thi đậu, ở nhà khóc, cha mẹ cô ta mắng cô ta vô dụng, nói ngay cả Giang Nhu cũng thua kém.
Lời này truyền ở trong thôn, cuối cùng không biết ai nói, nói Giang Nhu nhà bà ta thi đậu một đại học nổi tiếng, còn đứng nhất trường, bây giờ truyền khắp Nhất Trung.
Chương Yến không nghĩ tới Giang Nhu không chịu thua kém như thế, nếu biết cô có thể thi tốt như vậy, lúc trước bà ta cũng sẽ không gả cô cho tên mặt rỗ ở trấn trên, sinh viên rất khan hiếm, đặt ở trong thành đều nổi tiếng.
Trong lòng Chương Yến hối hận không thôi.
Lần này bà ta xách theo một rổ trứng hà, cười tủm tỉm nói: "An An đâu? Sao không thấy con bé, mẹ cố ý mang trứng gà cho con bé ăn."
Dáng vẻ thân thiện thân thiết, thái độ ghét bỏ cao ngạo lúc trước như hai người khác nhau.
Giang Nhu không nói gì, "Không cần, An An bị dị ứng trứng gà, mẹ cầm về nhà cho em trai ăn đi."
Chương Yến giống như không nghe thấy, "Con đang thu dọn đồ à? Sao, muốn đi đâu?"
Giang Nhu lười trả lời bà ta, đứng ở bồn nước bên góc tường giặt giày, Chương Yến thấy cô không lên tiếng lập tức thở dài, điệu bộ tận tình khuyên bảo nói: "Mẹ biết, con hận mẹ chuyện lúc trước, nhưng mẹ là mẹ con, chẳng lẽ còn hại con sao? Con nói thử xem, thành tích trước đó của con có phải rất kém hay không? Tên rổ họ Trương người ta bộ dạng xấu, nhưng nhà người ta có tiền, đối xử tối với con, có gì mà không hài lòng? Giống cha con bộ dạng xấu lại nghèo, cuộc sống mới khổ."
"Đương nhiên, mẹ không nghĩ tới con không chịu thua kém như thế, nếu sớm biết rằng con có thể thi đậu đại học, làm sao mẹ có thể gả con ra ngoài? Không nói cái khác, trong ba chị em, không phải mẹ hiểu rõ con nhất sao?"
Giang Nhu không muốn nghe những lời tẩy não này, tức giận nói: "Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? Con đã lập gia đình rồi."
Chương Yến cười càng dịu dàng, "Ngốc, lập gia đình vẫn có thể ly hôn, cái tên Lê Tiêu đó có tiền đồ gì, chỉ là hạng lưu manh, đi theo cậu ta rất ủy khuất."
Giang Nhu khó có thể tin xoay đầu nhìn bà ta một cái.
Chương Yến cười híp mắt, "Mẹ cũng vì tốt cho con thôi, trong thôn chúng ta cũng không phải không có, sinh con rồi chạy, một đứa con gái thôi có gì phải luyến tiếc, nếu con thật sự lo lắng, đưa mẹ nuôi cũng được, mẹ cam đoan nuôi tới trắng trẻo mập mạp cho con. Về phần Lê Tiêu, trừ cái mặt ra cậu ta còn có gì chứ."
"Mẹ nghe nói bên ngoài rất hỗn loạn, cậu ta lại có gương mặt như thế, con có tin hay không, cho dù cậu ta không tìm phụ nữ, phụ nữ bên ngoài cũng sẽ tìm cậu ta. Đàn ông đều thích con trai, con lại sinh con gái, hơn nữa lúc trước cũng là con chủ động theo cậu ta, lỡ như cậu ta gặp được người mình thích ở bên ngoài, ai, đừng trách mẹ không nhắc nhở con." "…"
Giang Nhu lại cảm thán, cũng khó trách mấy người nhà họ Giang bị bà ta lừa đến dễ bảo, tài ăn nói này thật sự tuyệt, chuyên chọn chỗ đ.â.m vào lòng người.
Những lời này đổi thành ai nghe xong, trong lòng e rằng đều mọc ra một cây gai.
E là "Giang Nhu" đời trước cũng nghe qua lời nói này, hơn nữa một vài nguyên nhân khác, mới có thể lựa chọn bỏ lại An An chạy theo kẻ giàu có.
Giang Nhu dùng sức lắc lắc chiếc giày trong tay, nước trên tay văng thẳng lên người Chương Yến ở bên cạnh, cô cũng không quan tâm, xoay người vào trong sân, trải giày ra phơi.
Chương Yến đột nhiên bị dính nước đầy nước, sắc mặt có chút khó coi, "Con cái đứa nhỏ này."
Giang Nhu đứng lên, nhìn thấy bà ta ra vẻ kinh ngạc, "Ơ, mẹ còn ở đây à? Con còn tưởng mẹ đi rồi, sao vừa rồi vẫn không lên tiếng vậy?"
"…"
Làm sao Chương Yến không nhìn ra cô cố ý? Sắc mặt hết đổi lại đổi, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng, có lẽ từ trước đến nay chưa từng thấy người mềm cứng không ăn như thế.
Lê Hân nghe thấy tiếng động bên ngoài, ôm An An đi ra xem, nhìn thấy Chương Yến, liếc mắt một cái đã nhận ra, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Chương Yến vừa ngẩng đầu cũng thấy cô ấy, ánh mắt ngầm có ý đánh giá, vẻ ngoài của cô gái trước mắt trắng trẻo sạch sẽ, xinh đẹp, không hề kém hơn Giang Nhu.
Lúc trước bà ta cũng nghe nói chuyện của Phó Tiểu Nguyệt, hình như bị công an mang đi, cho nên không xác định hỏi một câu, "Đây là Tiểu Ngũ?"
Giang Nhu nhíu mày, đứng ở bậc thang ngăn người, "Không phải, đây là Lê Hân, em họ Lê Tiêu, Tiểu Ngũ được người ta nhận nuôi đi rồi, sống ở vùng khác với cha mẹ nuôi."
Chương Yến bĩu môi, vừa nghe thấy là em họ Lê Tiêu, lập tức buông bỏ tâm tư.
Ở trong lòng bà ta, họ Lê, cũng không phải thứ tốt lành gì.