Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 250:




Trong lòng Giang Nhu có chút cảm giác khó chịu, do dự một chút sau đó thử dò xét nói: "Cảm thấy cậu mạnh khỏe hạnh phúc, tình cảm của cha mẹ cậu nhất định rất tốt? Không giống tớ, tình cảm của tớ với chồng tốt thì tốt, nhưng luôn cãi nhau, ôi, tính tình của hai chúng tớ đều không tốt."
Đổng Minh Minh nghe xong, vỗ bả vai cô an ủi, "Bọn họ ấy, lúc còn trẻ cũng cãi nhau, nhưng mẹ tớ là đại tiểu thư yểu điệu, dỗ dành một chút là được, bây giờ bà ấy đã bốn mươi tuổi, còn giống như một cô gái."
Nói xong lắc đầu một cái, điệu bộ hết cách với mẹ.
Cô ấy nói thẳng ra, "Tớ nghe nói chồng cậu bày hàng ở làng đại học, trình độ học vấn không cao, có lẽ có lúc quan điểm không hợp đi, ầm ĩ với nhau cũng không có gì."
Giang Nhu cũng không biết cô nghe ai nói Lê Tiêu bày hàng, trong lòng có chút không vui, không nhịn được giải thích một câu, "Khi anh ấy đi học kết quả học tập rất tốt, người rất thông minh, không tiếp tục đi học cũng là vì trong nhà quá nghèo, bây giờ đang đang gầy dựng sự nghiệp, anh ấy rất tốt với tớ, chỉ là có lúc nếp sống trên không giống nhau lắm, chúng tớ đều đang từ từ thích ứng."
Đổng Minh Minh gật đầu, "Vậy thì tốt, cha mẹ tớ thì luôn hòa hợp, tính tình của cha tớ cực kỳ tốt, tớ nghĩ sau này phải tìm một người thương vợ giống như cha tớ."
"…"
Giang Nhu không biết đáp lại câu này thế nào, cô thậm chí xoắn xuýt có nên nhắc nhở cô ấy một tiếng hay không.
Chuyện như vậy gây khó cho người ta nhất, nhắc nhở rồi có lẽ sau này làm bạn cũng không được, nhưng không nhắc nhở, Giang Nhu lại không vượt qua được ranh giới trong lòng, đặc biệt là Giang Nhu nghĩ đến câu nói cô ấy mới vừa nói —— Gần đây cha cô ấy luôn bảo cô ấy đi xem mắt.
Không phải Giang Nhu nghĩ người ta theo hướng xấu, mà là cô từng nghe rất nhiều vụ án ác độc, chồng dựa vào bạch phú mỹ làm giàu, bảo mẫu đi quá giới hạn tạo ra vụ hỏa hoạn bất ngờ thiêu c.h.ế.t vợ con, chiếm lấy gia sản. Còn có mua bảo hiểm kếch xù cho vợ, sau đó dẫn người ra nước ngoài du lịch leo núi…
Cha Đổng Minh Minh rốt cuộc là vì đào tạo con rể hay là muốn để con gái nhường đường cho con của kẻ thứ ba, cũng thật khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
——
Giang Nhu về nhà nói việc này cho Lê Tiêu nghe, cô không biết nên làm gì.
Lê Tiêu hỏi thẳng: "Em nghĩ nên nói cho cô ấy biết?"
Giang Nhu do dự, sau đó gật đầu, "Em đổi vị trí mà nghĩ, nếu như em gặp phải chuyện như vậy, em tình nguyện chịu đau khổ ngắn ngủi, cũng không muốn bị người ta lừa dối, cả đời chẳng hay biết gì." Lê Tiêu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì nói đi, muốn nói thì nói sớm, ai biết có bất ngờ gì hay không, không dám nói trước mặt thì viết tờ giấy kẹp ở trong sách của cô ấy, hoặc là lén lút nhét vào trong túi quần áo cô ấy."
Giang Nhu gật gù, cảm thấy đây là cách hay.
Lập tức không nhịn được cau mày, "Anh nói cha cô ấy nghĩ thế nào chứ? Đổng Minh Minh và mẹ cô ấy rất tốt, trong lòng trong mắt đều là ông ta."
Lê Tiêu tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai một cái, "Ai biết được, anh cũng không phải cha cô ấy, mỗi người không giống nhau, cũng đừng so sánh anh với ông ta."
Nói rồi cầm lấy tay nhỏ của con gái hôn một cái, cảm thấy rất đáng yêu, cô nhóc đang ngồi ở trong lồng n.g.ự.c ngoan ngoãn b.ú sữa mẹ, sau khi bị quấy rầy, giơ bàn chân nhỏ lên giẫm mặt anh.
Trẻ con xương mềm, có thể trực tiếp giơ chân lên trên đỉnh đầu của mình.
Lê Tiêu cũng không tức giận, còn cúi đầu thấp một chút, để cô bé tùy tiện giẫm.
Con mắt đứa nhỏ cong lên, giống như cảm thấy rất thú vị.
Giang Nhu cũng nhìn mà nở nụ cười.
Giang Nhu sợ chữ viết của mình bị nhận ra, bảo Lê Tiêu viết giúp cô, viết cha cô ấy có một đứa con trai ở bên ngoài, hôm nay sáu tuổi rồi.
Còn kiến nghị cô ấy không nên kích động, mọi chuyện đã đã xảy ra, việc này tốt nhất bình tĩnh xử lý, chờ bình tĩnh rồi lại suy nghĩ nên xử lý thế nào.
Sáng ngày hôm sau tan học tiết cuối cùng, Giang Nhu và những người khác đi lầu ba chiếm chỗ ngồi của tiết học chiều trước, Đổng Minh Minh đi ở phía trước cô, Giang Nhu đặt sách ở phía sau chỗ ngồi của Đổng Minh Minh.
Sau khi cô đi vệ sinh xong lại quay về phòng học bỏ tờ giấy vào, lúc này mới đến căn tin ăn cơm.
Một giờ rưỡi chiều trở về phòng học.
Đổng Minh Minh chậm một chút, khoảng một giờ năm mươi, cô ấy trở về còn đưa một thanh chocolate cho cô, Giang Nhu mang theo tâm trạng phức tạp nhận lấy, "Cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.