Giang Nhu nghe thấy tiếng còn mơ hồ một hồi, không nghe ra là ai.
Cô đứng dậy đi mở cửa, sau đó nhìn thấy hai cô gái ăn mặc mộc mạc đứng ở cửa sân, hơi sửng sốt, nửa ngày mới nhận ra là bạn học cấp ba của nguyên thân, trong đó có một người còn cùng thôn với cô.
Hai bạn học nữ đó một người tên là Trương Bình, một người tên là Hoàng Thanh Thanh.
Cô gái tên Trương Bình đó để tóc ngắn ngang tai, mặt tròn tròn, nhìn thấy Giang Nhu đi ra, nhếch môi cười, "Tiểu Nhu."
Hoàng Thanh Thanh cùng thôn đứng bên cạnh là người tóc dài, cột đuôi ngựa, lộ ra sọ não phía trước có hơi to. Cô ta không nói chuyện, ánh mắt trước tiên quét trên người Giang Nhu hai vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên cái bụng tròn vo, trong mắt mang theo vài phần khinh thường.
Giang Nhu dù sao cũng đi ra từ trường cảnh sát, dù cho đổi một thân xác, cũng vô cùng nhạy cảm với ánh mắt và vẻ mặt của người khác.
Có thể cảm thấy được cô gái cùng thôn này không quá thân thiện với cô.
Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Trương Bình, nhiệt tình nói: "Sao các cậu lại đây vậy? Mau vào ngồi đi."
Trên tay Trương Bình còn xách theo một túi lưới quả lê, có hơi câu nệ đi vào theo phía sau Giang Nhu, hai người bắt đầu từ cấp hai đã là bạn cùng bàn, lên cấp ba tuy rằng không cùng một lớp, nhưng ở cùng một ký túc xá, quan hệ tốt nhất.
Cho nên nói chuyện cũng ít đi vài phần khách sáo, ló đầu vào trong nhà nhìn ngắm, nhỏ giọng hỏi Giang Nhu, "Người không ở đây hả?"
"Người" này chỉ ai không cần nói cũng biết.
Giang Nhu thấy dáng vẻ thật cẩn thận của cô ta, nhịn không được buồn cười, "Đừng sợ, anh ấy không ở nhà."
Trương Bình nghe xong lời này cười hì hì, cả người cũng thả lỏng một chút, "Hôm nay chúng tớ mới được nghỉ, tớ lại đây thăm cậu trước, chuẩn bị buổi chiều về nhà." Mấy ngày trước thi đại học, lớp mười và lớp mười một được nghỉ, cho nên thi đại học xong bọn họ đi học thêm vài ngày.
Giang Nhu dẫn các cô ngồi dưới gốc cây, trong sân có cây hạnh, tuy rằng không kết quả nhưng che mát vẫn được.
Thứ khác ở nhà họ Lê không nhiều lắm, chỉ có vật liệu và vật dụng trong nhà nhiều, trong phòng chứa đồ bên cạnh nhà bếp chất đầy các loại đồ gia dụng mà ông nội Lê Tiêu để lại, đều là một ít bàn ghế.
Mấy ngày nay Giang Nhu tìm kiếm được mấy món dùng được lấy ra lau sạch, còn tìm được một cái xích đu, xích đu được cô kéo tới dưới tàng cây.
Khi không có việc gì ngồi ở trên đong đưa mấy cái, cầm cây quạt hương bồ, bên cạnh lại đặt một ly nước đường đỏ.
Cuộc sống khỏi phải nói thoải mái biết bao.
Đứa nhỏ trong bụng cũng thích, mỗi lần cô uống nước đường đỏ, đứa nhóc đó đều hoạt bát đá cô mấy cái.
Cũng không biết là mấy ngày nay ăn được uống được hay là tâm tình nhàn nhã tự tại, khi soi gương rõ ràng cảm thấy khí sắc trở nên tốt hơn, cằm cũng tròn một chút, trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Trương Bình cũng phát hiện điểm này, trước kia Giang Nhu đẹp thì đẹp, nhưng rất gầy, giống như một trận gió cũng có thể thổi bay, người cũng luôn mang vẻ mặt đau khổ, đầu rũ xuống.
Hiện tại nhìn ánh mắt cô trong trẻo, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, trong lúc nhất thời cũng không dám nhận có quen biết.
Trước khi Trương Bình đến còn có rất nhiều lời muốn nói, lúc này cũng không biết mở miệng như thế nào, một người sống có tốt hay không, chỉ cần từ vẻ bề ngoài đã có thể nhìn ra.
Ngược lại Hoàng Thanh Thanh không có nỗi lo ngại đó, sau khi ngồi xuống giống như vô tình nói một câu, "Giang Nhu, cô có biết không? Năm nay Văn Dương cũng tham gia thi đại học, cậu ấy thông minh như vậy, chắc chắn có thể thi đậu."
Giang Nhu vào trong phòng lấy cái chén sạch đến cho bọn họ, nghe nói như thế bước chân dừng một chút, theo trong trí nhớ nhảy ra Văn Dương trong miệng cô ta là ai.
Là uỷ viên học tập trong lớp nguyên thân, thành tích học tập rất tốt, hình như thích nguyên thân, chỉ là gia cảnh của đối phương cũng không tốt.