Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 354:




Giang Nhu đỏ mắt lên gật đầu, khẽ ừ một tiếng, còn muốn nói thêm gì nữa, lại đột nhiên nghe có người gọi cô ——
"Giang Nhu, đi thôi."
Lê Tiêu trong điện thoại còn đang nói chuyện, "Chuyện trong nhà em không cần lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt An An, em…"
Anh cũng nghe thấy có người gọi cô, tiếng nói im bặt đi, "Quên đi, em hãy chăm
sóc tốt cho bản thân."
Hiện giờ, anh chỉ có thể nói câu nói này.
"Được."
Giang Nhu cúp điện thoại.
Tết năm nay Giang Nhu không có đến biệt thự đoàn tụ với bọn họ, mà một mình trở về căn nhà ở khu dân cư, không dám đi thang máy, sợ trên người mình mang theo vi rút, tuy rằng sau khi cô rời bệnh viện đã khử trùng trên người rất nhiều, cô đi bộ tới tầng mười ba, thuận tiện coi như rèn luyện.
Khỏi phải nói, mỗi ngày đi sáng tối mặc dù mệt, nhưng ra một chút mồ hôi cũng rất không tệ, đi được mấy ngày, ban đầu mệt đến nổi hai chân không nhấc lên nổi, hiện giờ đã gần như thành thói quen.
Sau khi đi tới tầng mười ba, ở cửa nhà Giang Nhu thấy một hộp cơm đã được đóng gói sẵn, khẽ mỉm cười, biết đây là Lê Tiêu chuẩn bị cho cô, những ngày qua anh biết cô trở về ở, mỗi ngày đưa thức ăn lại đây.
Giang Nhu cầm vào nhà, sau khi vào nhà mở túi ra xem bên trong còn có từ giấy Lê Tiêu viết, dặn cô nếu như cơm lạnh thì tự bỏ vào trong nồi hâm lại, còn nói với cô năm mới vui vẻ.
Kèm trên đó là một bức ảnh có anh, An An, Lê Hân, Kim Đại Hữu và mẹ Kim Đại Hữu, hình như mới chụp gần đây.
Phía trên chỉ có An An cười vui vẻ nhất, những người khác đều không cười.
Giang Nhu đưa tay sờ An An và Lê Tiêu, con mắt hơi ướt át.
Cơm nước không nóng lắm, nhưng Giang Nhu chẳng muốn động, trực tiếp ăn như thế.
Vừa ăn vừa mở tivi xem, chương trình cuối năm đã bắt đầu, Giang Nhu gọi điện thoại cho Lê Tiêu, hiện giờ thái độ của Lê Tiêu tốt hơn rất nhiều, còn bảo cô đừng sợ, anh và An An luôn ở đây.
Cũng không biết có phải lời cổ vũ của anh có tác dụng hay không, Giang Nhu thật sự cảm thấy không cô đơn nữa.
Ăn cơm xong, Giang Nhu đi rửa mặt, chuẩn bị đêm nay đi ngủ sớm một chút. Nhưng đêm nay nhất định là đêm rối loạn, cô tắm xong đi ra, phát hiện có hai cuộc điện thoại chưa nhận, một là Đổng Minh Minh, một là Ninh Hâm, Giang Nhu gọi cho Đổng Minh Minh trước, cho rằng cô ấy muốn chúc tết, vừa mới chuẩn bị nói năm mới vui vẻ, lại nghe thấy Đổng Minh Minh ở phía đối diện dùng âm thanh uể nói: "Giang Nhu, cha tớ đi rồi."
Giang Nhu sững sờ, "Minh Minh?"
Ân thanh Đổng Minh Minh có chút nghẹn ngào, cô ấy khịt mũi, "Tớ không có khổ sở, chỉ là trong lòng trống rỗng. Người phụ nữ bên ngoài kia tiếp xúc gần với ông ta, hiện giờ bị đưa đi cách ly, người phụ nữ kia còn gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ dẫn con trai của bà ta đi, tớ trực tiếp cúp máy."
"Mẹ của tớ vốn đang rất đau lòng, tớ trực tiếp cho bà ấy nhìn bức ảnh của ông ta và người phụ nữ bên ngoài, vừa nãy mới khóc ngất đi."
"Xế chiều tớ đi thăm, ông ta cũng không còn ý thức gì, cứ như vậy mà mất, đến di ngôn cũng không lưu lại."
"Bạn trai tớ đang tăng ca, tớ không tiện làm phiền anh ấy, mẹ của tớ lại bất tỉnh, tớ không biết gọi cho ai, Giang Nhu, tớ không còn cha nữa."
Giang Nhu không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, suy nghĩ một chút nói: "Sẽ qua thôi, tất cả nhìn về phía trước, nếu như quá khó chịu thì khóc ra đi, không có gì phải xin lỗi, ông ta không tốt là chuyện của ông ta, nhưng cậu là cậu, chớ quá ép mình."
Đổng Minh Minh nghe xong mũi đau xót, "Được."
Khoảng thời gian này cô ấy bị dằn vặt, một mặt cười cợt ông ta gặp báo ứng, một mặt lại thấy không đáng cho mình và mẹ mình, cũng không hiểu mình bây giờ sao lại biến thành như bây giờ, vừa m.á.u lạnh vừa xa lạ.
Có mấy lời cô ấy không dám nói với mẹ và bạn trai cô ấy, chỉ có thể để ở trong lòng.
"Nghe tớ, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, trong lòng nghĩ như thế nào thì làm như thế đó."
"Được."
Cúp điện thoại, Giang Nhu lại gọi lại cho Ninh Hâm, sau khi gọi được Giang Nhu không nhịn được hỏi: "Ninh Hâm, làm sao vậy?"
Bởi vì hai người ở cùng một bệnh viện, tuy rằng bình thường cơ hội gặp mặt không nhiều, nhưng rất ít gọi điện thoại sau khi tan làm.
Ninh Hâm trầm mặc một chút, sau đó nói: "Vừa nãy giảng viên hướng dẫn nhờ người nói cho chúng ta biết, nói lớp chúng ta có hai bạn học bị lây nhiễm, bảo chúng ta bình thường cẩn thận một chút."
Giang Nhu há miệng, khó có thể tin hỏi: "Ai?"
Ninh Hâm thở dài, nói: "Là lớp trưởng và Điền Điền."
Ngược lại lại nói: "Cậu cũng đừng lo lắng, bọn họ phát hiện đúng lúc, đã được cách ly trị liệu."
Nói xong nghiêm túc dặn dò: "Giang Nhu, cậu nhất định phải cẩn thận, chúng ta cố gắng sống sót trở về."
Giang Nhu nghẹn lời, "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.