Thím Vương đã nấu mì xong, cả một con gà đều bỏ hết vào trong nồi. Trong tô mỗi người đều có rất nhiều thịt, đặc biệt là cái tô An An ăn, phía trên đặt hai cái đùi gà to.
Thím Vương nhìn thấy Giang Nhu bọn họ tặng quà tới, liên tục nói bọn họ quá khách sáo. Giang Nhu cười bảo bà ấy thử xem quần áo giày dép có vừa người hay không?
Thím Vương ngại mặc, cầm lấy tô của An An, chọn thịt gà đã hầm nhừ đút cho cô bé ăn.
Lê Tiêu liếc mắt nhìn, nói: "Con bé biết tự ăn ạ."
Thím Vương kinh ngạc liếc nhìn An An, "Lợi hại như vậy? Thằng nhóc nhà Tiểu Ngô sau nhà còn lớn hơn An An hai tuổi, vẫn phải có người đút ăn đấy."
An An nghe xong rất đắc ý, ngẩng đầu lên cười, "Bà ơi, năm ngoái cháu đã biết tự ăn cơm rồi."
Thím Vương cười sờ đầu cô bé, "An An nhà ta thật thông minh, lại đây, miếng thịt này rất lớn, bà cho cháu ăn."
An An nghe xong càng vui vẻ, há miệng thật to.
Giang Nhu hỏi chú Vương.
Chú Vương nói: "Ở bên chợ, bây giờ buôn bán rất khó làm, năm trước với năm nay trong huyện mở siêu thị, người đi chợ mua thức ăn đã ít lại càng ít, chú với thím mở tiệm nhỏ miễn cưỡng duy trì sinh hoạt. Có điều cũng không lo, bây giờ Mẫn Quân có công việc, còn kết hôn sinh con, chú với thím không có áp lực gì."
Giang Nhu biết tình hình của Vương Mẫn Quân, bây giờ vừa học nghiên cứu sinh vừa làm giáo viên trong trường đại học, năm ngoái sinh đứa nhỏ, chồng chính là giáo viên cùng trường, gia cảnh hai bên gần giống nhau, hai nhà cùng bỏ tiền mua căn nhà ở thành phố nơi làm việc, cuộc sống trải qua cũng không tệ lắm.
Trường học Vương Mẫn Quân cũng phân nhà, có điều chỗ ở không lớn, vốn muốn đón thím Vương và chú Vương qua ở, vậy mà hai người già ở không tới một tháng đã trở về, còn gọi điện thoại cho Giang Nhu, nói trong thành phố không thỏa mái bằng quê nhà, đều là người không quen biết, nói chuyện cũng không hiểu, đồ còn đắt muốn chết. Hai người lại chạy về. .
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Giang Nhu ăn một miếng mì, gật đầu, "Rất tốt, quê nhà bên này càng ngày càng tốt, ở cũng thoải mái."
Lại hỏi: "Đứa bé kia của Mẫn Quân bây giờ do ai trông?"
"Mẹ chồng nó chứ ai."
Nói tới đây, thím Vương lại không nhịn được bĩu môi, "Nhất định phải ồn ào đòi tự mình trông, chăm sóc lại không tốt, mỗi ngày bản thân ăn ngon uống được, đứa nhỏ cũng không chăm sóc, Mẫn Quân vốn muốn để thím qua đó chăm sóc đứa nhỏ, mẹ chồng nó còn làm ầm lên, cuối cùng không có cách nào, thím không thể làm gì khác đành phải trở về."
"Chuyện mẹ chồng nó không nói nổi, ban đầu thím đã không đồng ý cho nó gả, bản thân nó một hai đòi gả."
Giang Nhu an ủi: "Cũng chỉ mấy năm, chờ sau khi đứa nhỏ đi học mẫu giáo là tốt rồi, quan trọng nhất vẫn là tình cảm của hai người tốt, chồng biết thương người."
Thím Vương nghe xong lời này, miệng mím sâu hơn, "Vậy cũng chưa chắc, tính tình này của mẹ chồng nó, e rằng luyến tiếc cuộc sống tốt đẹp trong thành phố."
Nói xong thở dài, cảm khái nói: "Con rể thím thương người thì thương người, nhưng tính tình quá mềm yếu, cũng nghe lời mẹ cậu ta, điểm ấy thì không sánh được với Tiểu Tiêu, nếu cậu ta có một nửa mạnh mẽ của Lê Tiêu, thím cũng không lo lắng như vậy."
"Quên đi không nói nữa, chú cháu nói thím lớn tuổi như vậy, không cần bận tâm những việc này, có được hay không đều là bản thân nó chọn, nên khuyên thím cũng khuyên rồi, nhịn đi, cuộc sống của ai không phải như thế? Lúc thím còn trẻ thím còn chịu khổ hơn nó nhiều."
Không phải thím Vương không nghĩ thoáng, mà là không thể nghĩ thoáng được, bà ấy cho rằng con gái học xong đại học tìm được công việc, sau này bà ấy và chồng cũng có thể đi theo hưởng phúc, không nói ở nhà lớn trong thành phố, ít nhất cũng không cần chịu khổ nữa, ai biết con gái tìm một gia đình có điều kiện còn không bằng nhà bọn họ, nói dễ nghe là căn nhà kia do hai nhà cùng bỏ tiền ra mua, nhưng thật ra là nhà bọn họ bỏ ra phần lớn, đối phương chỉ thêm mấy ngàn đồng, trên giấy tờ bất động sản còn viết hai tên hai đứa nhỏ, xài hết tiền tích góp nửa đời người của hai ông bà già bọn họ, ngẫm lại đều cảm thấy nhức nhối.
Cuối cùng vào trong thành phố, bà ấy và chồng bà ấy ở nhà nhỏ cũ nát trong trường học, mẹ chồng con gái ở căn nhà lớn mà nhà bọn họ mua, trong lòng có thể không uất ức sao? Bà ấy đến thăm đứa nhỏ, dáng vẻ thông gia như mình là chủ nhân, bà ấy thấy liền nổi giận.
Con gái cũng hiếu thảo, chỉ là nghĩ đến đứa nhỏ bọn họ bỏ công sức bồi dưỡng hơn nửa đời người, cuối cùng còn không tốt bằng Giang Nhu, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu.