Lê Tiêu chờ bụi giấy, pháo đốt xong không còn mới lại đây, sau đó dẫn bọn họ đến trước bia mộ cha mình. Ngôi mộ của cha Lê Tiêu cũng không biết bao nhiêu năm không ai tới, hoàn toàn không nhìn thấy đường.
Anh lấy d.a.o đốn củi ra quơ quơ, miễn cưỡng dẹp ra một con đường nhỏ, bia mộ của cha anh cũng không xa hoa như của ông bà nội anh, chỉ là một ngôi mộ nho nhỏ, không giống của ông bà nội anh, bia mộ còn được lát xi măng.
Đốt vàng mã và tiền giấy rồi, An An dường như nhận ra tâm trạng cha không tốt, ngoan ngoãn không nói nhiều.
Tế bái cha Lê Tiêu xong, một nhà ba người rời đi. Khi đi xuống núi, Lê Tiêu đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn chằm chằm.
Giang Nhu nhận ra anh không đi, đứng tại chỗ chờ anh.
Lê Tiêu nghiêng đầu qua, lập tức nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa Giang Nhu và An An đều đang chờ anh, cong môi, đi tới dắt tay Giang Nhu, "Đi thôi."
Bờ ruộng rất hẹp, chỉ có thể cho một người qua, hai người một trước một sau đi tới, ở giữa nắm tay lúc ẩn lúc hiện.
An An chạy ở phía trước thấy vậy, lập tức quay đầu chạy tới chỗ bọn họ, "Con cũng muốn nắm tay."
——
Về đến huyện thành, ba người tìm một quán cơm trang trí khá đẹp để ăn. Vốn muốn tìm quán cơm trước đây ăn, nhưng sau khi tìm tới nơi phát hiện đã không còn, mà biến thành một cửa hàng bán giày.
Sau đó cũng tìm một quán khác, gọi mấy món ăn, mùi vị cũng không tệ lắm, món ăn ở đây khá mặn, nhiều dầu nhiều cay, Giang Nhu và Lê Tiêu ăn khá quen, An An thì không được, ăn hai miếng đã muốn uống nước.
Cơm nước xong, một nhà ba người lại đi chợ dạo, cũng không thể cứ ăn chực cơm của nhà thím Vương, vậy thì quá mặt dày, vì thế mua thêm một ít món ăn, chuẩn bị mang về đưa cho thím Vương bọn họ.
Nhà mình mua cá, thịt lợn, rau dưa, còn mua ruột heo và lưỡi heo, Lê Tiêu nói với An An: "Trở về cha kho ruột heo cho con ăn."
An An có chút ghét bỏ bóp mũi, "Cha, cái này thật là thúi, con không muốn ăn."
Lê Tiêu: "Không, con muốn ăn."
Mua rất nhiều đồ ăn, gần như chất đầy xe ba bánh, có lẽ bởi vì quá nặng, xe ba bánh của chú Vương cứ lảo đảo, con dốc hơi nhỏ một chút cũng không lên được, Lê Tiêu bảo Giang Nhu và An An xuống đẩy.
An An đi theo bên cạnh mẹ thở hổn hà hổn hển dùng sức đẩy xe, miệng nhỏ vểnh lên rất cao, "Tại sao cha không tới đẩy?" Lê Tiêu ngồi ở phía trước bình tĩnh nói: "Cha phải nhìn phương hướng."
"Hừ."
Về đến nhà xuống xe ba bánh, An An vuốt cái m.ô.n.g nhỏ, ai oán nói: "Sau này con không ngồi xe này nữa, đau quá, đầu còn choáng váng."
Giang Nhu cũng có chút khó chịu, nhìn Lê Tiêu nhàn nhã đi xuống, tức giận với anh.
Đừng tưởng rằng cô không thấy, lúc gặp cái hố, anh lén lút đứng lên.
Lê Tiêu sờ mũi.
Ngày hôm nay thím Vương ở nhà, nghe thấy động tĩnh thì từ trong nhà đi ra xem thử, "Ôi, sao mua nhiều đồ như vậy?"
Giang Nhu lấy đồ từ trên xe, nghe thấy âm thanh cười nói: "Thím tới thật đúng lúc, đây là mua cho thím đó."
"Nhiều như vậy? Các cháu mau cầm về cho nhà ăn, trong nhà có rồi."
"Mua rồi, đều có hết, thím lấy về ăn với chú."
Giang Nhu trực tiếp cầm đồ ăn nhét vào trong tay thím Vương, thím Vương cười hơi ngại ngùng, "Hai người các cháu khách sáo quá rồi."
Nói rồi như là nghĩ tới cái gì đó, "Đúng rồi, vừa nãy Chu Cường đến tìm các cháu, thấy các cháu không ở đây, còn nhờ thím nói một tiếng với các cháu, hình như là muốn mời các cháu ăn cơm, thím cũng không biết các cháu có muốn không, nên không đáp lời, nói các cháu chưa chắc rảnh rỗi, chờ một lúc cậu ta có thể sẽ trở lại."
Giang Nhu nhìn về phía Lê Tiêu.
Lê Tiêu đi tới, nghe nói như thế, nhìn thím Vương một chút, gật đầu, "Đợi lát nữa nó đến rồi lại nói."
"Vậy được, các cháu chờ lát nữa tự mình nói."
Thím Vương nói không sai. Chạng vạng Chu Cường lại tới một chuyến, nói với Lê Tiêu ngày mai muốn mời cả nhà bọn họ ăn một bữa cơm, "Em nghe nói các anh trở về nên muốn tới xem một chút, ban đầu ở phía Nam được các anh chăm sóc rất nhiều, gây thêm không ít phiền phức cho các anh, trở về rồi nói thế nào cũng phải mời các anh ăn một bữa."
"Em lại kết hôn, năm ngoái sinh con trai, thuận tiện mang cho anh nhìn, không mời người khác, chỉ hai nhà chúng ta."
Người khác này đương nhiên chỉ là Vương Đào, từ khi Chu Cường trở lại từ phía Nam đã cách xa nhà Vương Đào, Chu Cường thừa nhận lúc trước tới phía Nam có lòng riêng, nghĩ một mình qua đó ít gây phiền cho Lê Tiêu bọn họ, sẽ không bị đuổi đi. Nhưng tên ngốc Vương Đào kia, nhìn thấy anh ta đi phía Nam, nếu như đi theo thật cũng không có gì, tính tình của Lê Tiêu Chu Kiến chắc chắn sẽ không chỉ giữa lại một người đánh đuổi Vương Đào, là bản thân anh ta không cố gắng, nhát gan không dám lại đây, chỉ biết ở sau lưng sinh hờn dỗi, nói xấu người khác.