Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 387:




Giang Nhu lại nhìn hai cô bé bên cạnh, đứa lớn khá giống cô vợ Trần Linh của Chu Cường, da dẻ đen sì, có điều ngũ quan đoan chính, không xấu, hẳn là đứa nhỏ của vợ anh ta và chồng trước. Đứa nhỏ cũng không giống Chu Cường, nhưng giống người vợ trước của Chu Cường - Mai tử, là bé gái rất đẹp, Giang Nhu vừa nhìn cô bé đã nhớ ra ngay.
Đứa nhỏ to gan hơn một chút, thấy người lại đây, còn hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn, ngồi cũng tương đối gần Trần Linh, có thể thấy cô bé rất thân với mẹ kế.
Hai cô bé sửa soạn rất gọn gàng, tuy rằng quần áo trên người không phải hàng hiệu gì, nhưng đều là chất liệu bằng bông rất thoải mái, nhìn ra được vợ Chu Cường rất quan tâm hai đứa bé này.
Chu Cường chào hỏi Lê Tiêu, "Lại đây, anh ngồi ở đây."
Nói rồi nhìn lướt qua một bàn, "Sao đến bây giờ đồ ăn cũng chưa lên? Em đi thúc giục."
An An thấy bàn quá cao, trực tiếp bò lên trên đùi cha, bò được một nửa, Lê Tiêu đưa tay ôm cô bé ngồi trên đùi, cô bé không hề khách sáo, duỗi tay chỉ vào cái dĩa trên bàn nói: "Cha, con muốn ăn kẹo."
Lê Tiêu cầm một nắm, "Đợi lát nữa phải ăn cơm, ăn cơm xong rồi ăn."
An An vừa nhìn về phía lon coca trên bàn, lại nói: "Cha, con muốn uống coca cola."
Lần này Lê Tiêu không từ chối, mở ra coca cola định cho cô bé uống nửa ly, Giang Nhu đang trò chuyện với Trần Linh, thấy vậy vội cản anh, cầm ấm trà dùng trà nóng tráng nóng một lần, mới đưa ly cho anh, sau đó lại hỏi hai bé gái bên cạnh, "Các cháu có muốn uống không?"
Hai cô bé đều có hơi ngại ngùng, vội vung tay, "Không cần không cần."
Đứa nhỏ không mở miệng, con mắt nhìn, có chút hâm mộ An An ngồi ở trên đùi Lê Tiêu.
Giang Nhu cũng tráng nóng cái ly trước mặt các cô bé, sau đó bảo Lê Tiêu rót một nửa ly coca, đưa cho hai đứa bé nói: "Không thể uống nhiều, thứ này lạnh, không tốt cho dạ dày."
Sau khi đứa lớn nhận lấy l.i.ế.m môi một cái, không có uống luôn, con mắt đứa nhỏ cong lên, vội đưa đến bên mép nếm thử một miếng, uống xong tiến đến bên cạnh chị, nhỏ giọng nói: "Chị ơi uống ngon."
Cô chị liếc nhìn Giang Nhu bọn họ, thấy người khác không nhìn mình, mới nâng ly lên uống một hớp.
Chu Cường từ bên ngoài đi vào, hai nhân viên bưng đồ ăn đi theo phía sau, sau khi anh ta đi vào nói với Lê Tiêu: "Món khác đang làm, người về ăn tết nhiều quá, chờ một lát ạ."
Lê Tiêu bảo anh ta ngồi xuống ăn.
Sau đó Chu Cường ngồi bên cạnh Lê Tiêu, đổ đầy rượu cho anh, rót xong còn hỏi Giang Nhu có muốn hay không?
Giang Nhu vội khoát tay, bảo bọn họ tự uống đi.
Lúc Chu Cường giơ ly lên cùng uống với Lê Tiêu, Lê Tiêu chỉ nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó gắp thịt cho An An ở trong lòng. Bé gái ngồi ở bên cạnh Trần Linh đột nhiên cũng duỗi tay chỉ vào thịt, nói Chu Cường gắp cho cô bé, "Cha, con muốn ăn cái kia."
Chu Cường liếc mắt nhìn, không để ở trong lòng, "Bảo mẹ con gắp cho con đi."
Bé gái phồng mặt, có hơi không vui.
Cô con gái lớn bên cạnh gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cô bé, "Ăn đi."
Trần Linh nghe vậy đang chuẩn bị duỗi đũa ra, thấy con gái lớn gắp, vội thu đũa, gắp một miếng khoai tây cho cô bé, "Cái này cũng ngon."
Bé gái lại nhìn chị gái ăn ngon lành trong lòng cha ở phía đối diện, cô bé cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Tuy rằng cô bé còn nhỏ, nhưng dường như đã hiểu cái gì.
Bữa cơm này ăn cũng coi như náo nhiệt. Trước khi đi, Lê Tiêu vỗ vai Chu Cường, chúc anh ta sau này buôn bán thịnh vượng.
Chu Cường lập tức đỏ cả mắt, "Anh, trước đây xin lỗi, con người em chính là không có kiến thức, tưởng mình thông minh nhất, kỳ thực người ngu xuẩn nhất chính là em, nếu em mà thông minh cũng không đi tới bước này."
Từ phía Nam trở về anh ta đã nghĩ rõ ràng, đời này anh ta cũng không đạt tới trình độ của Lê Tiêu, không có gì phải đố kị, vẫn nên làm chính mình.
Vì thế anh ta tìm người vợ Trần Linh, hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không chê ai, ban đầu mẹ anh ta còn không đồng ý, muốn tìm người tốt cho anh ta, tương phản với Mai Tử. Anh ta không có nghe, tìm người trẻ tuổi đẹp đẽ, cần bản thân dỗ dành, anh ta không muốn lại sống cuộc sống như vậy.
Anh ta không phải Lê Tiêu, khi không còn gì cả thì có vợ ở bên anh, Giang Nhu xinh đẹp lại thông minh, chung thủy một lòng với Lê Tiêu, phúc khí như vậy không phải người nào cũng có, anh ta ước ao mà không được.
Lê Tiêu nghe xong khá xúc động, nhìn anh ta một chút, lại nhìn con đường đằng xa, cuối cùng gật gù, thoải mái nói một câu, "Đều qua rồi."
Nói xong câu đó, chính anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lời này không chỉ nói cho Chu Cường nghe, cũng là nói cho mình nghe, quả thực đã qua rồi, thời khắc này, từ lúc nói ra câu này, anh quyết định quên tất cả việc không vui trước đây.
Chu Cường ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm động nói: "Anh."
Lê Tiêu lại vỗ bả vai anh ta, "Được rồi."
Sau đó ôm eo Giang Nhu ở bên cạnh, dẫn cô và đứa nhỏ rời đi.
Chu Cường đưa mắt dõi theo bóng lưng của anh, vừa khóc vừa cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.