Sau khi về đến nhà, Giang Nhu thanh toán tiền xe, sau đó cùng chuyển hành lý xuống với Lê Hân. Cửa nhà thím Vương đóng chặt, Giang Nhu trở về vội vàng, trên đường cũng không nhớ tới gọi điện thoại cho thím Vương.
Cửa sân bị khóa, Giang Nhu bảo Lê Hân ở bên ngoài trông An An, một mình cô lùi về sau, sau đó nhắm phía tường, lưu loát bò lên.
An An kinh ngạc há to mồm, "Mẹ thật là lợi hại."
Giang Nhu khẽ nở nụ cười, cũng do thân thể bây giờ không tốt lắm, đổi thành mình đời trước, vươn mình một cái là leo tới, không giống hiện tại, hai cái tay trèo trên tường nhà, chân phải vắt lên, sau đó leo lên từng chút một, sau khi leo lên thì nhảy vào trong sân.
Trong nhà còn có một chìa khóa dự phòng, để ở dưới tảng đá bên cạnh bậc cửa.
Sau khi Giang Nhu tìm thấy chìa khóa, mở cửa nhà, tiếp đó chuyển cái bàn và cái thang từ trong nhà ra, để Lê Hân và An An trèo thang đi vào từ bên ngoài, Giang Nhu thì đứng trên bàn đón người.
Chìa khóa của cửa sân ở chỗ thím Vương, chỉ có thể đi vào như thế.
An An cảm thấy rất vui. Sau khi được dì đỡ bò lên trên thang, cô bé lại được mẹ đón, ôm lấy mẹ, sau đó cười vô cùng vui vẻ.
Lê Hân thì xách từng cái hành lý lên, sau đó bản thân cũng trèo lên trên tường.
Nửa năm không trở về, nhà cũ lại quạnh quẽ đi không ít, có điều cũng may không dơ bởi vì có thím Vương thường xuyên lại đây quét tước.
Giang Nhu bảo An An chơi một mình ở trong sân, đừng chạy xa, cô và Lê Hân thì lại quét dọn căn nhà một lần nữa, cửa sổ và cửa lớn được mở ra cho thông khí, sau đó lấy chăn trong phòng ra phơi, mấy thứ như ra giường cũng dùng nước sạch giặt một lần.
Làm hết những việc này đã là hơn hai giờ chiều, các cô còn chưa ăn bữa trưa, trong nhà cũng không có đồ gì, dứt khoát lại leo ra đi ăn cơm trưa. Bọn họ tới phố Nam tìm một quán ăn, gọi mấy dĩa đồ ăn. Sau khi ăn xong, Giang Nhu còn đóng gói hai phần cơm chiên trứng, lại dẫn Lê Hân và An An tới nhà Vương Đào.
Giang Nhu chưa từng tới nhà Vương Đào, chỉ nghe Lê Tiêu nhắc tới, hình như phía trước con đường, chỗ trạm xe buýt.
Thực ra tình huống nhà Vương Đào rất phức tạp, trước đây Lê Tiêu từng nhắc với cô một hai lần, hình như là mẹ của anh ta vốn gả cho bác cả của anh ta, nhưng sau đó bác cả của anh ta qua đời ngoài ý muốn, gia đình anh ta nghèo không dễ cưới vợ, sau đó mẹ của anh ta lại gả cho em trai của bác cả anh ta, cũng chính là cha ruột của Vương Đào.
Lúc trước, bà nội Vương Đào cũng không định lấy vợ cho đứa con trai này, bởi vì trí lực của cha anh ta không tốt lắm, khi còn bé sốt tới hỏng.
Mẹ Vương Đào sinh hai đứa con trai, một là Vương Đào, một là em trai Vương Đào.
Em trai Vương Đào chỉ nhỏ hơn anh ta một tuổi, khi còn bé cho làm con nuôi, gần như chưa từng qua lại với nhà bọn họ.
Lê Tiêu đã từng nói vận may của Vương Đào không tốt, bởi vì lúc trước người họ hàng xa đó muốn nhận Vương Đào làm con nuôi, cảm thấy đứa nhỏ Vương Đào này thành thật an phận, sau khi lớn lên sẽ ngoan ngoãn, có thể chăm sóc đưa ma cho bọn họ. Chỉ tiếc mẹ Vương Đào chen một chân ở giữa, mẹ của anh ta thiên vị con trai nhỏ, muốn cho con trai nhỏ theo người ta sống cuộc sống thật tốt, vì thế lừa Vương Đào đi ra ngoài mua đồ, chờ sau khi anh ta mua xong đồ về nhà, em trai đã rời đi.
Lại sau đó, mẹ của anh ta lại ham lợi, tìm một cuộc hôn nhân không tốt cho Vương Đào, cũng chính là người vợ sau này của anh ta - Hàn Tiểu Quyên. Vốn là bản thân Vương Đào đã chọn một cô gái rất tốt, chẳng qua ban đầu mẹ của anh ta không biết từ đâu nghe được gia đình Hàn Tiểu Quyên không cần đồ cưới, mẹ của anh ta bèn từ chối gia đình của cô gái mà Vương Đào vừa ý.
Ai biết sau khi cưới mới biết, trước đây Hàn Tiểu Quyên ở trấn trên không được quản, qua lại không rõ ràng với một tên đàn ông khác, dẫn đến gần đó không ai thèm lấy, cho nên mới không cần đồ cưới.
Kỳ thực nếu không có mẹ của anh ta, bây giờ anh ta hẳn đã sống một cuộc sống rất tốt từ lâu.
Thị trấn không lớn, Giang Nhu biết sơ phương hướng, sau đó dẫn hai người đi tìm, cũng không cần phí sức mấy, sau khi đi được một khoảng ở trên đường thì nhìn thấy cửa nhà Vương Đào đang làm tang lễ, bên ngoài rãi đầy tiền giấy, còn có bên trong truyền đến tiếng khóc loáng thoáng.
Lúc Giang Nhu dẫn Lê Hân và An An đi đến, mới vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy Lê Tiêu đeo vải trắng ở trong sân hỗ trợ tiếp đón khách. Lê Tiêu cao lớn, liếc mắt đã thấy Giang Nhu các cô từ bên ngoài tiến vào.
Nói một tiếng với người ta, sau đó đi nhanh tới chỗ Giang Nhu, đến gần rồi, Giang Nhu phát hiện hốc mắt của anh có hơi đỏ.