Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm

Chương 418:




Giang Nhu kéo người đến bên cạnh, "Buổi trưa anh còn chưa ăn, em mua hai phần cơm cho anh, anh ăn một ít trước đi."
Lê Tiêu nhận lấy, Giang Nhu quay đầu lại liếc nhìn bên trong, "Em đi vào lạy một cái."
Kéo tay An An, dẫn cô bé và Lê Hân đi vào bái lạy.
Sau khi vào cửa thì nhìn thấy Vương Đào nằm ở mặt trái nắp quan tài, người thay áo liệm, hẳn là đã được người ta chỉnh trang lại, không có dơ bẩn như Chu Cường nói trong điện thoại.
Nhưng dù sao cũng là người chết, nhìn thôi cũng cảm thấy đáng sợ.
An An sợ hãi trốn ở phía sau mẹ. Giang Nhu tiến lên một bước che ở trước người cô bé, thuận tiện dùng tay che con mắt cô bé.
Mẹ Vương Đào quỳ trên mặt đất khóc, vừa khóc vừa đ.ấ.m ngực, "Mẹ có lỗi với con, Đào ơi, mẹ hối hận rồi, lúc trước mẹ không nên cho con cưới một ả vợ như vậy, bây giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, con bảo mẹ sau này làm sao mà sống nổi…"
"Sao con ác độc như vậy, sao con có thể bỏ lại mẹ mà đi, mẹ biết sai rồi, con trở về đi…"
Có mấy bà cụ lớn tuổi đi tới khuyên bà ta vài câu, mẹ Vương Đào khóc càng dữ dội hơn.
Lúc Giang Nhu dẫn An An, Lê Hân qua bái lạy, mẹ Vương Đào lại xông về phía Giang Nhu khóc lóc.
Giang Nhu vội kéo người, "Thím, thím đừng quá đau lòng, Vương Đào có ở trên trời sẽ không hi vọng thím thương tâm như vậy đâu."
Mẹ Vương Đào khóc đến thở không ra hơi, "Con trai của mẹ số khổ mà...."
Giang Nhu lại khuyên hai câu, sau đó dẫn An An các cô đi ra ngoài. Trước khi đi nhìn thấy một cậu bé im lặng quỳ gối đốt vàng mã, nhận ra đây là con trai Vương Đào - Vương Đại Chí.
Đi ra khỏi nhà, Giang Nhu ôm lấy An An vỗ vỗ, nhẹ giọng dỗ bảo cô bé đừng sợ.
Giang Nhu đi ra thì nhìn thấy hai người Lê Tiêu và Chu Cường đứng ở trong góc nhỏ ăn cơm, sau đó đi tới gần thì nghe thấy Chu Cường vừa ăn cơm vừa mắng: "Con ả yêu tinh hại người Hàn Tiểu Quyên đó, tâm địa quá độc, xưởng đào than đá bồi thường hai trăm ngàn, nó cuỗm đi toàn bộ, một phần cũng không để lại, đứa nhỏ cũng không cần, thằng bé Đại Chí còn đang đi học, sau này bảo thằng bé sống thế nào?"
Trước đây anh ta còn cảm thấy Mai Tử lòng dạ ác độc, bỏ lại đứa nhỏ nhỏ như vậy chạy đi, không nghĩ tới còn có người càng ác hơn. Ít nhất lúc trước Mai Tử bỏ chạy còn để lại một khoản tiền.
Chu Cường hỏi Lê Tiêu, "Anh, khoản tiền kia còn có thể đoạt về được không?"
Lê Tiêu ăn một miếng cơm, "Anh đã liên lạc với người ta, chờ đợi xem."
Thực ra hy vọng giành về không lớn, nếu như Hàn Tiểu Quyên chạy xa, hoặc là tiêu hết tất cả tiền, bọn họ cũng không có cách nào.
Chu Cường thở dài, "Người khi còn sống, em hận c.h.ế.t nó, bây giờ người không còn, trong đầu em đều là cái tốt của nó, cũng không có gì phải hận, đổi thành em là nó, e rằng làm còn không bằng nó."
Gặp phải mẹ ruột và vợ như vậy, Vương Đào cũng xui xẻo.
Lê Tiêu không lên tiếng.
Giang Nhu ở chỗ này một lúc, hơn bốn giờ, Lê Tiêu bảo Giang Nhu dẫn đứa nhỏ trở về, An An còn nhỏ, đừng để bị những thứ này làm sợ hãi.
Giang Nhu bèn gật đầu, bảo anh nhớ ăn cơm tối.
Lúc cô ôm An An và Lê Hân đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa thì nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc rất trang trọng từ bên ngoài đi vào.
Nhìn kỹ, có hơi giống Vương Đào, có điều cũng chỉ là ngũ quan khuôn mặt có hơi giống, ngoài ra thì tốt hơn Vương Đào rất nhiều, da dẻ trắng nõn, dưới cánh tay còn cắp cặp đựng giấy tờ.
Giang Nhu liếc nhìn cậu ta, theo bản năng quay đầu lại nhìn bóng chàng trai.
Sau đó nhìn thấy cậu ta vào nhà, mẹ Vương Đào ở trong nhà xông lên, muốn vồ tới ôm người khóc, nào có biết người đàn ông theo bản năng nghiêng người lui một bước, từ góc độ của Giang Nhu, chỉ thấy chàng trai nhíu mày, trên mặt không hề che giấu sự ghét bỏ.
Mẹ Vương Đào rất oan ức, hô một tiếng "Tiểu Bảo."
Chàng trai dập đầu lạy ba cái rồi đi ra, lúc đi tới cửa, móc ra hai trăm đồng từ trong túi đưa cho mẹ Vương Đào, "Tôi còn có việc, đi trước."
Mẹ Vương Đào nhìn hai trăm đồng, nhìn lại biểu hiện thiếu kiên nhẫn trên mặt con trai nhỏ, đỏ mắt lên chuẩn bị đưa tay nhận lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.