Giang Nhu vội thuận khí cho anh, "Trước tiên anh bình tĩnh một chút, ngày mai chúng ta đi xem thử xảy ra chuyện gì? Con gái nói gia đình của thằng nhóc đó rất giàu, cũng không biết có phải ỷ thế h.i.ế.p người không? Đừng đến lúc đó chúng ta chưa cho An An chỗ dựa, ngược lại bị người ta đè lên đánh."
"Giàu thì làm sao hả? Giàu là có thể bắt nạt con gái ông đây à?"
Sắc mặt Lê Tiêu rất khó coi, nghĩ ngày mai nhất định phải tới trường học dạy dỗ người nọ cho con gái.
Sáng sớm hôm sau, không chờ Giang Nhu gọi, bản thân Lê Tiêu đã tự thức dậy, còn đứng ở tủ quần áo gạt qua gạt lại, cuối cùng chọn một bộ tây trang màu đen trầm ổn cho mình.
Sáng sớm Giang Nhu đã gọi điện thoại cho chủ nhiệm, xin nghỉ nửa ngày, ăn cơm xong cũng trở về phòng thu dọn một chút.
Trước khi ra cửa, An An nhìn cha mẹ cùng tới trường học với cô bé, thoáng chốc tràn đầy cảm giác an toàn.
Trên đường Giang Nhu lái xe, Lê Tiêu hỏi An An nam sinh đó tên là gì, anh tìm người hỏi thăm một chút.
Nhiều năm như vậy, chuyện làm ăn của anh không phải làm không, chỉ cần là người khá nổi trong giới, anh hầu như đều từng nghe qua.
An An cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Anh ta họ Văn, hình như con nghe người ta gọi anh ta là Hải Ba gì đó, năm nay anh ta chuyển trường tới, nhà ở thành phố S, nghe người ta nói gia đình anh ta rất có tiền, mở chuỗi khách sạn, còn có cậu mở sòng bạc ở thành phố A, là hai đường trắng đen ăn sạch gì đó."
Cho nên cô bé không dám nói với cha mẹ, cô bé biết cha mẹ rất yêu cô bé, lo lắng bọn họ tức giận mà chịu thiệt.
Lê tiêu không lên tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Đầu tiên là gọi điện thoại cho bà Tống, bà Tống là cổ đông trường học, để chị ấy hỏi thăm tình huống của thằng bé đó là thuận tiện nhất, sau khi bà Tống nghe Lê Tiêu nói tình huống, lập tức bảo trợ lý liên hệ lãnh đạo trường An An, sau đó hỏi thăm giúp anh biết được cậu nhóc đó là cháu trai của Văn Lam Sơn thành phố S. "Khách sạn nhà ông ta còn rất nổi tiếng, trước kia mở nhà hàng, có điều sau đó không quá khởi sắc, đổi thành mở khách sạn, năm nay Văn Lam Sơn 97 tuổi, sinh ba đứa con trai, con lớn nhất ở nước ngoài, cưới phụ nữ nước ngoài, con trai út thông minh nhất, có điều đáng tiếc lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ không còn nữa, bây giờ người quản lý sản nghiệp gia tộc chính là đứa con thứ hai."
"Chị chưa từng qua lại với nhà bọn họ, biết không nhiều, cậu nhờ người ta hỏi thăm thử xem. Còn giáo viên đó của An An, chị đã bảo cô ta từ chức, giáo viên này đi vào bằng cửa sau, là con dâu của lãnh đạo trường học."
Nói xong không nhịn được thân thiết hỏi một câu, "An An không sao chứ?"
An An ngồi ở bên cạnh nghe thấy, ngoan ngoãn nói: "Dì Tống, cháu không sao."
Bà Tống ở một đầu khác nhẹ nhàng nở nụ cười, "Vậy thì tốt, An An đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với dì, dì làm chủ cho cháu."
"Dạ, cảm ơn dì Tống."
Sau khi Lê Tiêu biết là ai, cũng dễ nghe ngóng, lập tức liên hệ bạn bè hỏi thăm đứa cháu trai đó của Văn Lam Sơn, bạn anh nhiều, rất nhanh đã hỏi thăm được, thì ra Văn Hải Ba đúng là cháu trai nhà họ Văn, chỉ có điều là do người phụ nữ bên ngoài sinh, cha Văn Hải Ba là đứa con thứ hai của Văn Lam Sơn, nhưng cũng không phải con ruột, là của người bạn đã qua đời của Văn Lam Sơn, ông ta nhận làm con nuôi.
Đứa con lớn nhất của Văn Lam Sơn vô dụng, con trai nhỏ c.h.ế.t sớm, sau này nhà họ Văn liền rơi xuống đứa con trai nuôi. Con trai thứ hai của Văn Lam Sơn rất biết làm người, vẫn biểu hiện rất hiếu thuận, khuyết điểm duy nhất chính là quan hệ với vợ, ở bên ngoài nuôi gái, còn sinh con trai.
Anh ta và vợ có một trai một gái, nhưng thương nhất vẫn là đứa con trai mà người phụ nữ bên ngoài sinh cho anh ta.
Đứa con trai bên ngoài này vẫn được anh ta bảo vệ rất tốt, những năm nay không có động tĩnh gì, vẫn là năm ngoái đứa con riêng này làm ra một chuyện lớn, gây ra chút tiếng tăm ở thành phố S.
Đứa con riêng đó thích một nữ sinh cùng trường, nữ sinh lớn hơn cậu ta hai tuổi, cực kỳ đẹp, nữ sinh đó không thích cậu ta, sau khi theo đuổi không có kết quả, cậu ta lại tạt axit vào mặt cô nữ sinh đó, dẫn đến đối phương bị hủy dung.
Có điều việc này rất nhanh bị nhà họ Văn đè xuống, còn đưa con trai đi.
Dù sao Văn Lam Sơn cũng lớn tuổi, những năm nay không quản chuyện được nữa, những việc này e rằng ông ta cũng chẳng biết, nếu không đứa con riêng đó cũng sẽ không còn ở đây hưởng phúc.