Người đàn ông trung niên cũng không có tức giận đối với sự bài xích của cô, còn cười ha ha thỏi: "Làm sao, không nỡ bỏ đi hả?"
Giang Nhu cau mày nhìn ông ta, "Cái gì?"
Người đàn ông trung niên cười cợt, "Bình thường, dù sao cũng là con gái ruột thịt của cô, tôi cũng không phải người nhẫn tâm, nếu như cô thật sự không nỡ, cũng có thể đưa con gái cô theo."
Giang Nhu theo bản năng lắc đầu, nếu như mang con gái tới, người kia chắc chắn sẽ không buông tha mình.
Nhưng ý niệm này vừa mới mọc ra, Giang Nhu thoáng cáo không nhịn được sững sờ, một chốc không nhớ nổi người làm cho mình e ngại là ai, chỉ là khiến trong lòng mình khủng hoảng chính là, trong tiềm thức của cô dường như cảm thấy mình có một đứa con gái.
Người đàn ông trung niên nhìn khuôn mặt trong veo xinh đẹp của cô, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được lại duỗi tay ra, sờ mó vai cô.
Giang Nhu lại chống cự né tránh lần nữa, sau đó cảnh giác nhìn người, lớn tiếng quát lớn, "Ông làm gì thế?"
Người đàn ông bị cô rống mà sững sờ, lập tức sắc mặt trầm xuống, tưởng mấy ngày nâng niu cô đã nuôi ra tính tình cao ngạo, phụ nữ có tính tình cao ngạo thì thú vị, nhưng ông ta cũng không thích nuôi một tổ tông cưỡi trên đầu mình, nói cho cùng, Giang Nhu cũng chỉ là một tình nhân nhỏ ông ta định sau này nuôi dưỡng bên ngoài, thích thì cưng chiều một chút, không thích thì vứt.
Giọng điệu ông ta lạnh đi một chút, "Làm sao, bây giờ cô đã bỏ lại con gái bỏ trốn với tôi, còn đề cao bản thân à?"
"Nếu cô lựa chọn làm bà hai của tôi thì phải dỗ tôi cho tốt, không phải để tôi dỗ cô, nếu không cô cút xuống ngay cho tôi."
Giang Nhu nghe nói như thế, không để ý tới đau đầu, trực tiếp kinh ngạc nhìn đối phương.
Vừa nãy cô đã cảm thấy người đàn ông này nói chuyện quái lạ, nhưng nghĩ tới lời người đàn ông bên ngoài mới nãy nói với ông ta, hình như nói đi công tác gì đó, cô bèn tưởng bây giờ đi công tác với cấp trên, đối với cấp trên xa lạ táy máy tay chân, cô còn đang suy nghĩ trong lòng nên đánh gãy tay ông ta hãy là đập què giò ông ta?
Không nghĩ tới vậy mà là bỏ nhà theo trai, quan trọng là với một gã xấu xí?
Đây là sỉ nhục ai đó?
Người đàn ông trung niên nhìn dáng vẻ giật mình của cô, còn tưởng rằng mình nặng lời, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, rốt cuộc có chút nhẹ dạ, bèn nói: "Đương nhiên, nếu như cô ngoan ngoãn, tôi cũng sẽ không bạc đãi cô." "Bạc đãi con mẹ ông!"
Giang Nhu trực tiếp văng tục, sau đó tức giận hét lớn một tiếng với tài xế, "Dừng xe!"
Tài xế sợ hết hồn, đột nhiên đạp phanh xe.
Động tác Giang Nhu vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, thuận tiện mang theo một tiếng: "Ầm ——".
Ông chủ Vương trong xe có lẽ không nghĩ tới tính tình Giang Nhu xấu như thế, mặt lập tức đen thui.
Trợ lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế hoảng sợ nhìn tình cảnh này, anh ta cũng không nghĩ tới cô Giang mà ông chủ Vương không dễ gì dụ dỗ tới tay, chỉ bởi vì một câu không hợp đã bỏ chạy, do dự mở miệng: "Ông chủ, có cần tôi đi xuống xem một chút không?"
Ông chủ Vương cũng không tính là người có tính tình tốt gì, lạnh mặt nói: "Đi, còn nhiều đàn bà, tôi cũng không thiếu mỗi cô ta."
"Vâng."
Giang Nhu còn sợ người đuổi theo, chạy như bay vào trong hẻm nhỏ bên cạnh, cuối cùng rẽ trái lượn phải đi tới một con phố, cô cũng không biết đây là nơi nào, tất cả xung quanh đối với cô mà nói đều rất xa lạ, quan trọng nhất là, cô phát hiện kiến trúc xung quanh có cảm giác rất lâu đời, như là dáng vẻ của mười mấy năm trước.
Nhà cũng không cao lắm, bên ngoài trên tường còn ốp gạch sứ, có khi là loại tường hạt cát xanh pha thêm miểng kiếng, cô chỉ từng thấy trên phố cổ khi cô còn bé, sau đó đã bị đào thải.
Giang Nhu mở ra túi da trên cổ tay xem, đồ đạc bên trong không nhiều, ngoại trừ một xấp tiền mặt, sau đó chính là chứng minh thư, một cây son môi và hai sợi dây chuyền trong túi giấy.
Quả thật giống như bị bao nuôi.
Giang Nhu lấy ra một tờ tiền xem, rất mới, chỉ có điều một trăm đồng này không giống với loại bình thường cô thấy, là màu xanh lục.
Mà lên năm in hiện phía trên cũng rất sớm, là năm 1990.
Giang Nhu nhìn đường phố xung quanh một cái, tìm tới một tiệm bán quần áo, suy nghĩ một chút, sau đó đi thẳng vào.