Trong phòng bếp, cơm trong nối đã nấu xong rồi, Giang Nhu cho hơi nhiều nước nên cô phải múc ra một bát, sau khi đậy nắp nồi lại cô bèn cầm khăn lau bếp cho sạch sẽ.
Tuy rằng trước đây học ngành cảnh sát rất mệt mỏi, nhưng cũng khiến Giang Nhu nuôi dưỡng được rất nhiều thói quen tốt, ví dụ như thích dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ ngăn nắp.
Bếp mấy ngày trước còn bẩn thỉu mốc meo bây giờ đã được lau sạch sẽ, bình dầu bình muối cũng được để rất gọn gàng, tủ bát đĩa ở bên cạnh cũng được lau đi lau lại mấy lần, lộ ra màu sắc vốn có, chén đĩa bên trong cũng được xếp từ nhỏ đến lớn.
Nền nhà bếp vốn dĩ còn vụn gỗ vứt lung tung, phòng này là phòng của ông nội Lê Tiêu, lúc cha Lê Tiêu kết hôn đã được sửa lại một lần, nhưng mấy người này cũng chẳng thích sạch sẽ, mấy miếng gỗ của ông nội anh cũng tùy tiện vứt loạn, Lê Tiêu dường như chẳng thèm ở nhà, vốn dĩ con người anh cũng chẳng có thích thú gì nơi này cả cho nên cũng lười chẳng thèm dọn.
Nhà của "Giang Nhu" còn bẩn thỉu hơn cả nơi này, từ nhỏ cô đã trưởng thành trong hoàn cảnh này nên cảm thấy cũng chẳng sao cả.
Cho nên hai ngày trước khi Giang Nhu xuyên tới đây đã phát hiện ngoại trừ căn phòng để ngủ, trong nhà toàn là bụi bẩn, trên cửa sổ còn có mạng nhện.
Mà phòng ngủ cũng nhỏ hẹp vô cùng, quần áo rơi trên mặt đất không thèm nhặt, cốc uống nước cũng bám một lớp bẩn.
Giây phút đó, cuối cùng cô cũng hiểu nỗi tuyệt vọng của cô với cha và anh trai cô rồi.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Giang Nhu bê đồ ăn tới phòng khách, Lê Tiêu đúng lúc đi tới, trong tay xách một xô nước, chẳng thèm nhìn cô một cái, cứ thế vòng qua cô đi vào nhà bếp.
Sau khi đặt đồ ăn xuống xong, Giang Nhu bèn nghe thấy bên trong phòng bếp truyền tới tiếng đổ nước “Ào Ào”, anh đang đổ nước vào vại.
Trong nhà bếp có một cái vại chứa nước cao tới nửa người, nhưng hai ngày nay Giang Nhu không dùng tới, cô rất mệt mỏi và sợ hãi nên mỗi ngày chỉ dùng chút nước thôi.
Bây giờ thấy anh múc nước, trong lòng Giang Nhu rất kinh ngạc, không thể tin được người này sẽ chủ động làm việc nhà.
Dáng vẻ này không giống với hình tượng trong lòng cô.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Giang Nhu cũng không để lộ ra ngoài mặt, chờ anh ra khỏi nhà bếp, cô mới tiếp tục đi vào bưng thức ăn.
Tổng cộng có ba món ăn, rất nhanh đã bày biện xong, Giang Nhu không có việc gì làm, cơm còn chưa nấu xong, thế là cô bèn ngồi trên ghế ở phòng khách giả vờ xoa bóp chân.
Anh đã mấy lần xách thùng nước đầy đi ngang qua, hai người cũng chẳng phản ứng. Sau khi xách được năm chuyến, dường như anh đã rót đầy vại rồi nên không ra khỏi nhà bếp nữa.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Giang Nhu cảm thấy còn khó chịu hơn ở nhà một mình, cô quay đầu liếc nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua.
Sau khi do dự cô quyết định đứng lên đi vào phòng bếp, vừa vào đã thấy một vóc dáng cao lớn đang ngồi trước bếp, ánh lửa mờ mờ chiếu lên gò má anh.
Giang Nhu cầm lấy hai cái bát cũng với hai đôi đũa từ trong tủ ra, múc một chén nước nóng để rửa sạch, sau đó mở nắp nồi lấy cho mình một chén cơm.
Chén của anh không nhúc nhích, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô lấy dũng khí ngồi đối diện anh nhỏ giọng nói: "Cơm chín rồi."
Cũng không nhìn anh mà xoay người cầm đũa bước nhanh ra ngoài.
Người đàn ông đang ngồi ngẩng đầu lên nhìn, không nói chuyện, đợi cô ra rồi mới đứng dậy.
Bữa cơm này đối Giang Nhu mà nói, đau khổ vô cùng.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, cô cúi đầu, không nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện có biểu tình thế nào, chỉ cảm thấy một giây mà như một năm.
Buổi chiều đã ăn vặt rồi nên Giang Nhu ăn một chén cơm là no, cô cố ý giảm tốc độ cho thật chậm, nghĩ là sẽ chờ người đàn ông đối diện ăn xong sẽ thuận tiện cầm bát đi rửa luôn, không hy vọng rằng anh sẽ làm.
Anh lại lấy thêm hai lần cơm nữa, miếng cháy cuối cùng còn trong nồi cũng không buông tha, ăn đến nỗi Giang Nhu có thể đếm được hạt cơm còn sót lại.
Nhưng mà khiến Giang Nhu ngạc nhiên đó là, sau khi ăn xong anh lại đứng dậy trước, vẻ mặt lạnh nhạt thu dọn bát đĩa rồi cầm vào nhà bếp.
Giang Nhu hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Anh không nhìn cô, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Rất nhanh trong nhà bếp đã truyền tới tiếng rửa chén.