Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 40: Đơn ly hôn




Sở gia, người nào Sở gia?
Tuy họ Sở ở B thị không thiếu, nhưng nghe người phụ nữ này nói, giống như là cánh cửa của Sở gia không hề thấp.
Ngưỡng cửa Sở gia cũng không thấp, cũng chỉ có...
Nhưng mà vị thiếu gia này là vị nào?
Sở Hạo?
Suy cho cùng cũng chỉ có hắn mà thôi, hắn cùng với Mộ Cẩn Du còn chưa kết hôn tuổi tác tương tự, chỉ tiếc...
Hắn với cha Sở Văn Hiên của mình đều là cùng một loại người giống nhau thanh danh không tốt, ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc, hút chích, mọi thứ đều biết!!
Người ta đang nói chuyện nhà, cô ở đây không tiện, Hàn Tử Tây nói: "Các vị cứ tiếp tục trò chuyện."
Người phụ nữ nghe thấy có tiếng lạ vang lên liền nhìn về phía vừa phát ra giọng nói đó, giống như vừa mới phát hiện ra cô, lập tức hỏi Mộ Cẩn Du: "Ai vậy?"
"Không ai cả!" Mộ Cẩn Du hờ hững trả lời, đối với Hàn Tử Tây nói: "Cô đi về trước đi, tôi không sao!"
Mộ Cẩn Du cho tới bây giờ đều là cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, lần này phản kháng kịch liệt như vậy, khẳng định là có người thêm dầu vào lửa.
Mà những người thêm dầu vào lửa này, đếm những người phụ nữ thực hiện trên người Hàn Tử Tây xem ra cũng không ít!
Nhìn lại thái độ tránh né của Mộ Cẩn Du, ngay cả giới thiệu cũng không dám, chắc chắn có điều mờ ám!
"Đứng lại!" ánh mắt người phụ nữ nhìn Hàn Tử Tây lập tức thay đổi: "Cô chính là người giúp nó ấy chạy trốn?"
"..."
"Không phải là..." Mộ Cẩn Du nói: "Không phải là cô ấy, là cháu, cũng không phải cháu chạy trốn, cháu chỉ muốn gặp mẹ mình nên nhờ cô ấy một chút..."
"Cháu câm miệng!" Người phụ nữ đi đến trước mặt Hàn Tử Tây: "Vị tiểu thư này, làm bạn, đều là muốn bạn mình gặp được người tốt, tôi còn là lần đầu tiên gặp mặt một người bạn như cô không muốn tốt cho bạn mình như vậy. Cô hãy nói một chút, Sở thiếu có cái gì không tốt, thân là tổng giám đốc của HC, Cẩn Du nhà chúng tôi vì cái gì mà không thể cưới cho anh ta được?"
"Bà nói cái gì?" Hàn Tử Tây không thể tưởng tượng nổi: "Người cô ấy cưới là Sở Trạm Đông?"
".....Đúng vậy!" Cô ta làm gì mà lại phản ứng mạnh như vậy, đôi mắt trừng lớn như vậy, thật dọa người!
Hàn Tử Tây nhìn Mộ Cẩn Du một cái, cái gì cũng không nói, liền rời khỏi phòng bệnh.
***
Sở gia.
Đối với tin tức này, khiếp sợ không chỉ có mình cô mà còn có Sở Trạm Đông.
"Bà nội, bà nói đùa gì vậy?"
Lão phu nhân trở về lần này không hề đơn giản, bây giờ còn muốn hắn cưới cô gái khác.
Thái độ của lão phu nhân đối với Hàn Tử Tây...
Con ngươi tối đen, chợt lóe lên ánh sáng kì lạ!
"Không có nói đùa, lễ cưới đã được định!" Sở lão phu nhân ôn tồn ngồi trên sô pha, không phải là thương lượng, mà là ra lệnh: "Hôn ước sẽ tổ chức vào ngày mai!"
Ngày mai?
Ngày mai vừa đúng lúc là chúc mừng tròn một năm!
"Bà nội là muốn con phạm tội trùng hôn sao?" Sở Trạm Đông cười nói: "Bà nội, hiện tại đang là thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể cưới một người mà thôi!"
Mười sáu năm trước, cứng rắn buộc một Hàn Tử Tây vào người hắn, mười sáu năm sau, lại lập lại chiêu cũ!
"Đây..."
Lão phu nhân đem một tờ giấy từ trong túi ra, bỏ ở trên mặt bàn.
Sở Trạm Đông mở ra, thấy được...
Là đơn ly hôn!
Cũng đã định ngày ly hôn!
Những thứ này, hắn lại chẳng hay biết gì!
Sở Trạm Đông nhìn thẳng mặt Sở lão phu nhân, khiêu mi nói: "Bà nội, thủ đoạn của bà rất cao tay, cái thứ này chưa từng đến tay cháu, cháu cần phải kiểm chứng!”
"Đúng vậy, sẽ không phải là dùng tiền làm giả chứ?" Hàn Tử Tây bước nhanh từ cửa đi vào phòng khách, đoạt lấy tờ giấy từ trong tay của Sở Trạm Đông, nhìn mắt của lão phu nhân, không hề chớp mắt, tia máu đỏ trong nháy mắt đã giăng đầy.
Người cô kính yêu nhất là lão phu nhân, rõ ràng...
Hàn Tử Tây nắm giấy ly hôn trên tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, càng lúc càng rõ ràng: "Bà nội, cháu có thể kiểm tra một chút không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.