Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 49: Mộ Cẩn Du không bị khống chế




Lời nói của Sở Trạm Đông vừa thốt ra, dưới đài liền ồ lên!
Nam thần độc thân có giá trị như viên kim cương to nhất của B Thị lại là hoa đã có chủ?
Mà câu nói kế tiếp của Sở Trạm Đông cũng thành công khiến cho tấm lòng của tất cả những vị tiểu thư ở đây trong nháy mắt đều vỡ thành một đống cặn bã!
“Hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một người, người này cũng rất quen thuộc, chẳng qua hôm nay sẽ xuất hiện với một thân phận mới không giống trong quá khứ…”
Hắn còn chưa nói xong, thì từ phía sau đài liền xuất hiện một người đang chạy lên!
Sự xuất hiện của Cố Tử Mạch làm cho cằm của tất cả mọi người thiếu chút nữa thì rơi xuống đất. Người đặc biệt được Sở thiếu giới thiệu, chính là hắn sao?
Hèn gì không trách được Sở thiếu lại nói là có chút quen thuộc đối với mọi người, Cố trợ lý này ở HC xem như là dưới một người mà trên vạn người, làm thế nào bọn họ có thể không biết, chỉ là…
Tổng giám đốc cùng hắn có quan hệ gì?
Tất cả mọi người động não suy nghĩ, nhưng dù cố gắng thế nào cũng đều không thể nào nghĩ ra!
Nhìn thấy dưới đài bắt đầu xôn xao, nhưng sắc mặt Cố Tử Mạch vẫn luôn cương nghị, bước chân nhanh chóng đi lên đài phát biểu chỗ Sở Trạm Đông, thật đúng là…
Áp lực dâng trào, nhưng lại thấy Cố Tử Mạch tiến gần Sở Trạm Đông nói nhỏ bên tai…
Khi nghe được điều Cố Tử Mạch vừa nói, sắc mặt Sở Trạm Đông không có nhiều thay đổi, giống như điều đó vốn nằm trong sự tính toán của hắn. Sở Trạm Đông phân phó Cố Tử Mạch ổn định trật tự, còn mình thì xoay người lui về phía sau khán đài.
***
Bên trong hậu trường. Vốn là lão phu nhân sẽ cùng xuất hiện với Hàn Tử Tây trước mặt mọi người, nhưng lúc này sắc mặt bà lại tái nhợt, đang nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi. Bao quanh bà là một đám người, mỗi người đều không ngừng hỏi thăm tới tấp.
Đôi mắt Sở Trạm Đông trầm xuống, khẽ nheo lại che đi sự u ám dưới đáy mắt, không nhanh không chậm tiến vào.
Thấy Sở Trạm Đông đi tới, mọi người lập tức tản ra nhường đường.
Hắn ngồi chồm hổm bên cạnh Sở lão phu nhân, nắm lấy tay bà hỏi: “Bà nội, tại sao lại như vậy?”
“Đông nhi, mau dẫn Tiểu Tây tiến lên khán đài đi, bà nội…” Dường như Sở lão phu nhân đã không còn đủ sức để nói, ngay cả thở cũng trở nên vô cùng khó khăn: “Sợ là…”
“Bác à, người đừng nói nữa…” Vẻ mặt Sở Văn Hiên tràn đầy lo lắng nói: “Người nhất định sẽ không có việc gì! Đi, con đưa người đến bệnh viện…”
“Chú à!” Sở Trạm Đông ngăn cản Sở Văn Hiên: “Có con ở đây, làm sao để chú phí sức được!”
Nói xong, hắn liền ôm lấy Sở lão phu nhân: ”Bà nội, cháu đưa bà đến bệnh viện!”
***
Bệnh viện Thiên Thai!
Hai ngón tay Sở Trạm Đông đang kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc lượn lờ càng làm cho dáng vẻ của hắn tăng thêm sự quyến rũ.
Sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân, trong nháy mắt, bả vai liền bị một người vỗ nhẹ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên tai: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Sở Trạm Đông liếc mắt nhìn người bạn mặc áo khoác trắng trước mặt, cười thầm nói: “Còn có thể suy nghĩ gì nữa, tất nhiên là suy nghĩ đến bà nội!”
Hai tay Tư Mã Hạo đút vào túi, nhìn thẳng về phía trước: “Sở lão phu nhân không phải người cố tình gây sự, bà làm như vậy, nhất định phải có nguyên nhân!”
“Đúng vậy! Thật sự rất tò mò, đến cuối cùng vì điều gì mà ngay cả tính mạng của mình bà cũng không để ý, nhất định phải ngăn cản tôi công khai thân phận của Hàn Tử Tây!”
Tư Mã Hạo nói với hắn rằng bà nội là vì ăn quá nhiều đường nên bệnh tiểu đường của bà mới tái phát trong nháy mắt, lúc đó Sở Trạm Đông quả nhiên là dở khóc dở cười.
Bà nội thật đúng là dùng bất cứ giá nào để ngăn cản hắn a!
Bà dám làm như thế nhưng lại không sợ hắn sẽ phát hiện!
Đồng thời bà cũng đang đe dọa bắt hắn phải im lặng, chỉ cần hắn dám công khai thân phận của Hàn Tử Tây, thì cho dù là chuyện gì bà cũng sẽ làm được.
Bà càng làm như vậy, cũng càng khiến cho lòng của Sở Trạm Đông gợi lên sự tò mò. Lý do cho những sự thay đổi đột ngột này của bà nội, cuối cùng là vì cái gì?
Và cái ngày mà sự thật sẽ được làm rõ, Sở Trạm Đông đã hối hận, hận không thể làm cho chính mình bị thương, tất nhiên, đây chỉ là tương lai!
...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tư Mã Hạo xoay người đi nghe điện thoại!
Sở Trạm Đông đứng một mình ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi hút hết điếu thuốc, hắn mới vứt xuống dưới đất rồi dùng chân dập tắt, sau đó để hai tay vào túi quần. Rõ ràng động tác cũng giống nhau, cũng xuất sắc giống Tư Mã Hạo, nhưng tại sao khi Sở Trạm Đông thực hiện, không biết vì sao mà trong lòng Mộ Cẩn Du đứng cách đó không xa lại khẽ run lên.
Nơi trái tim của cô đang đập lại giống như đang nói với cô một điều gì đó.
Bóng lưng này sao lại làm cô cảm thấy quen thuộc như vậy?
Giống như…
Không, không thể nào!
Làm sao có thể là hắn được!
Mộ Cẩn Du chỉ lo suy nghĩ cho nên không chú ý đến cảnh quan xung quanh, khi cảm giác được có gì đó ngọ nguậy trên tay, thì cô cũng không thèm để ý nó mà vỗ lung tung, lại không nghĩ tới được một lát sau, phía sau lưng của cô cũng có cảm giác kia.
Hình như có vật gì đó?
Mộ Cẩn Du tròn mắt nhìn, rồi lập tức sợ hãi hét lên chói tai: “A…”
Một tiếng thét này xem ra là sự tồn tại của cô đã bị bại lộ, tất nhiên là Sở Trạm Đông đang đứng ở phía bên kia rào chắn cũng phát hiện và đưa mắt nhìn sang.
Bỗng nhiên có một cô gái chạy đến trước mặt, điều này làm cho ánh mắt Sở Trạm Đông thoáng trầm xuống.
Mộ Cẩn Du sợ nhất là sâu bọ, bất kể là sâu lông hay là những loại côn trùng gì, chỉ cần là sâu thì cô đều sợ còn hơn chết!
Hiện tại đang là mùa hè, ở trên sân thượng này lại có một vườn hoa nhỏ, khi vừa thấy bóng dáng của Sở Trạm Đông, thì cô không kịp suy nghĩ liền lập tức núp ở đằng sau những bụi hoa này.
“Cứu, cứu mạng a…”
Vẫn không thể nào quên được cảm giác ngọ nguậy trên người khiến cho Mộ Cẩn Du bất chấp mọi chuyện, hướng chỗ Sở Trạm Đông chạy đến, lôi kéo cánh tay hắn kêu cứu: “Có rất nhiều, rất nhiều sâu, tôi xin anh hãy cứu tôi…”
Cô ta sợ sâu đến mức này, thật đúng là khó thấy. Chỉ vì một con sâu nhỏ bé, thế mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giờ đây đã trắng bệch không còn chút máu.
Sở Trạm Đông cũng nghi ngờ, nếu như mình không giúp cô, có khi nào cô sẽ bị hù chết không?
“Đứng yên đừng nhúc nhích!” Thanh âm của Sở Trạm Đông vẫn không có tí độ ấm nào.
Mộ Cẩn Du không biết là tại sao mà giờ phút này, trong lòng cô không biết vì điều gì lại có một loại cảm giác thoải mái, khi nhìn vào mắt người đàn ông này cô cảm thấy vô cùng an toàn, cái gì cũng không sợ, kể cả loài sâu bọ đáng ghét kia cũng như vậy.
Quả nhiên là cô đứng im không nhúc nhích.
Sở Trạm Đông liếc nhìn cô một cái, sau đó nhấc cánh tay cao quý của mình hướng đến người Mộ Cẩn Du.
Đừng nói là loài sâu này thật sự thích tiểu nha đầu này nha! Trên đầu, trên người của cô cũng phải có khoảng chừng bốn, năm con.
Thời điểm Sở Trạm Đông làm một thiên thần, thì lại có người nào đó đang chiếm tiện nghi của hắn.
Mộ Cẩn Du thầm nghĩ, tại sao trên đời lại có một người đến đẹp như vậy?
Cũng không phải cô là người háo sắc. Các bạn trong lớp của cô ngày nào cũng bàn luận về những người đàn ông nào đẹp nhất toàn cầu, lúc đó cô còn không cách nào lý giải được vì sao bọn họ lại phát cuồng như thế!
Bây giờ trước mặt cô không phải đang có một là người đàn ông đẹp trai sao? Cần gì phải đi đâu tìm?
Giờ phút này cô cảm thấy các bạn của cô nói những người kia là những đóa hoa tuyệt thế quả nhiên là nói bậy!
Ở trước mặt người đàn ông này, những người đó căn bản là không thể ngóc đầu lên được a!
Làn da người này quả thật rất đẹp, không nhìn thấy lỗ chân lông, so với cô còn đẹp hơn rất nhiều…
Nghĩ đến đây, đại não của Mộ Cẩn Du giống như là bị ngắt mất điện...!
Vì vậy, hành động tiếp theo của cô cũng rất lớn mật, hoàn toàn không thể khống chế được…
Mộ Cẩn Du đưa tay chạm lên mặt của Sở Trạm Đông!
Trong chớp mắt, da thịt liền kề nhau, hai người đều ngẩn người!
Mộ Cẩn Du không biết tại sao mà trong lòng đột nhiên có một cảm giác đau buồn!
Cảm giác bi thương đó từ sâu trong đáy lòng chạy dọc ra tứ chi, mặc dù không hiểu là tại sao nhưng cô không thể kiểm soát được!
Nước mắt cứ như vậy không kìm được, tuôn trên đôi gò má của cô.
Khi nhìn thấy nước mắt của cô, tim của Sở Trạm Đông đột nhiên đập rối loạn, khi đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì cánh tay đã...
Cách đó không xa, bước chân Hàn Tử Tây cuối cùng cũng dừng lại!
Tối hôm qua còn giả vờ không quen biết, không ngờ hôm nay lại trốn ở chỗ này…
Nhìn động tác lau nước mắt kia của Sở Trạm Đông, thật sự rất ôn nhu a!
Vì cái gì cô ta lại khóc?
Là vì oán hận Sở Trạm Đông sao? Oán hận hắn tối qua không dám nói rõ thân phận của cô ta?
Đôi mắt Hàn Tử Tây nhìn xuống hộp cơm trong tay mà mình xách theo, khẽ mím môi lại.
Có mỹ nhân ở đây rồi nên có lẽ hắn ta không đói a!
Được rồi, không tiếp tục cản trở họ nữa, vì vậy cô xoay lưng bước đi.
“A Đông…”
Lời nói từ trong miệng Mộ Cẩn Du phát ra làm cho đôi mắt Sở Trạm Đông nhất thời trở nên căng thẳng, nhưng lại làm hắn giật mình, kéo suy nghĩ của hắn lại. Khoé mắt hắn như có như không thoáng nhìn qua bóng hình màu đỏ xinh đẹp kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.