Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 98: Nghi ngờ




Đường Quả vừa mới bưng khay đồ đến cửa phòng bệnh của Hàn Tử Tây thì đã bị một người đàn ông với thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng ngăn lại.
Tim cô liền nhảy lên một cái: What, đây là tình huống gì, muốn chặn đường cô sao?
Không có khả năng!
Đường Quả tự nhận mình tài ngụy trang của mình rất tốt. Ngoại trừ trái tim đập quá nhanh, còn lại thì so với cô y tá kia không khác biệt gì lắm!
Nhưng Tả Viêm cũng không phát hiện ra cô có điều gì khác thường, chỉ liền lạnh lùng nói: "Đi theo tôi!"
Đường Quả mất bình tĩnh rồi!
Thực sự đã bị phát hiện!
Con mắt này là mắt thần sao?
Hay là hỏa nhãn kim tinh?
Đường Quả gật đầu, nhưng thừa dịp lúc Viêm quay đầu đi phía trước, liền đặt tay mình lên chốt cửa, ra sức kéo ra...
Sao không ra?
Tả Viêm nghe thấy âm thanh phía sau liền xoay người lại bắt lấy cánh tay của Đường Quả, làm cho cô đau điếng người, nhịn không được la lên: "Mau buông tay, buông tay, đau đau đau quá..."
"Cô là ai?" Đây không phải là giọng nói của y tá khi, sắc mặt của Tả Viêm vô cùng khó coi, đôi mắt liền lạnh buốt một phần, lấy bàn tay kéo khẩu tranh trên mặt cô gái xuống.
Tả Viêm chưa từng thấy Đường Quả, lúc này liền hỏi: "Ai phái cô tới?"
"..." Người đàn ông này rốt cuộc là bị chứng vọng tưởng nặng tới mức nào: "Chính tôi phái tôi tới đó? Anh mau buông tay cho tôi. Nam nữ thụ thụ bất thân, cẩn thận tôi kiện anh!"
"Nói!" Tả Viêm trước nay ít nói, lại hiếm khi cùng phụ nữ tiếp xúc, huống chi lúc này Đường Quả trong mắt rất khả nghi, lực đạo trên tay không có giảm bớt mà càng tăng thêm.
Cái khay trên tay Đường Quả rốt cuột cũng không giữ được nữa, loảng xoảng rơi hết xuống đất.
Dưới lầu, đối diện với bệnh viện, Âu Dương Lâm ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào Đường Quả qua camera, khi hắn thấy tình huống như vậy, ánh mắt liền sa sầm xuống.
Anh hắn tức giận đấm một quyền vào tay lái: "Đúng là phế vật!"
***
Phòng bệnh của Hàn Tử Tây hoàng toàn cách âm với bên ngoài, bên ngoài có thế nào cũng không ảnh hưởng bên trong. Sở dĩ Đường Quả bên ngoài quậy một trận lớn đến vậy họ cũng không nghe được.
Sở Trạm Đông chờ rất lâu cũng không thấy Tả Viêm trở về, Cố Hạ cuối cùng cũng nhịn không được, may là lần này Sở Trạm Đông không có ngăn cản, cho nên cô liền mình chạy ra ngoài.
Tả Viêm lâu như vậy mà không thấy trở về, chắc chắn là xảy ra chuyện.
Quả nhiên. Lúc bọn hắn vửa chạy đến chính là thấy Tả Viêm đang bắt lấy Đường Quả khóc lóc ầm ĩ đi về hướng ngược lại, hắn liền ngây ngốc.
"Sở thiếu, Sở thiếu..."Đường Quả thấy Sở Trạm Đông liền mừng rỡ như thấy cứu tinh: "Sở thiếu, anh mau nói với khối băng này tôi là bạn của Hàn Tử Tây, không phải người xấu..."
Sở Trạm Đông mặc dù hiếu kì vì sao Đường Quả ở chỗ này, đồng thời tại sao lại mặc quần áo của vị y tá kia, nhưng vẫn quay lại khoát tay với Tả Viêm: "Thả cô ta ra!"
Có lại sự tự do, Đường Quả liền dựa vào tường, thở hổn hểnh nói: "Ai nha mẹ ơi, mệt chết tôi rồi!"
May mà cô học được hai chiêu, bằng không sẽ bị khối băng lớn kia xẻ ra làm tám miếng rồi.
Nhất là cánh tay của cô, giống như bị đứt rồi, thật là đau muốn chết!
Phải nói lại, tuy rằng khối băng này thật đáng ghét, nhưng xét cho cùng, Sở Trạm Đông mới là tên đầu sỏ của mọi chuyện.
Ánh mắt bất mãn của Đường Đường nhìn chằm chằm Sở Trạm Đông: "Sở thiếu đối với tôi có gì bất mãn sao?"
"Không chỉ có cô, bất cứ ai cũng không thể tùy ý ra vào!" Sở Trạm Đông lại nói: "Đường tiểu thư, nếu muốn gặp Tiểu Tây thì đi theo tôi!"
**
Khi cửa phòng bệnh mở ra thì Hàn Tử Tây đang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xổ đến mức thất thần.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Tử Tây đầu lại nhưng cô kịp phản ứng thì đã bị hai người nhào tới ôm chặt cổ.
"Hàn Tiểu Tây..."
"Hàn Mộc Tâm..."
Cố Hạ và Đường Quả, mỗi người một bên ôm lấy Hàn Tử Tây.
Hàn Tử Tây ngây người, có chút mơ hồ.
Đây là tình huống gì, vì sao hai cô gái này lại đến đây.
Nhất là Cố Hạ, cô ấy...
Cố Hạ rưng rưng nước mắt nhìn Hàn Tử Tây: "Cô như thế nào lại..."
Ngày hôn lễ khi nhìn thấy ấy cũng không phải bộ dáng như thề này, tại sao chỉ vài ngày không gặp lại...
Lần trước một mình cô có mặt tại hôn lễ, kỳ thực bản thân cô cũng hoàn toàn không biết chuyện gì.
Lúc đó là Cố Tử Mạch đột nhiên lại gọi cho cô, nói là cô ấy muốn cô về thăm nhà một chút.
Ông anh trai lần này thế nhưng lại trực tiếp nói nhớ cô, Cố Hạ nghĩ nhất định là có chuyện gì không bình thường xảy ra.
Vì vậy cô liền gạt Lãnh Dạ trở về B thị.
Ai mà biết vừa trở về nhà, cô liền bị hắn lôi đi tham gia hôn lễ của một người bạn.
Có bệnh hay không vậy, anh muốn tham dự hôn lễ thì một mình anh đi là được rồi, lôi tôi đi cùng làm gì, hơn nữa là từ ngàn dặm xa xôi gạt cô vất vả trở về.
Gạt người!
Chắc chắn là gạt người!
Anh ấy lại tự nhiên nói nhớ cô, hại cô còn cho rằng... anh đã biết lỗi rồi!
Lúc đó lại nghĩ đến, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng nói một câu nhớ với cô!
Hại cô cả người ngay lập tức liền đứng ngồi không yên!
Bắt máy bay trở về, thế nhưng lại là kết quả này?
Cô phải tham dự một hôn lễ của đám người khốn khiếp không quen không biết!
Mà còn là một hôn lễ truyền thống đến mức vô cùng quê mùa!
Không ai biết tâm trạng lúc Cố Hạ vừa nhìn thấy chú rể Sở Trạm Đông thật sự là...
Thiếu chút nữa là cô đã muốn phá hủy cái hôn lễ này.
Con người cặn bã!!!
Bại hoại!
Cầm thú!!
Súc sinh!!
Những từ ngữ thô tục cứ liên tiếp bị cô gắn mác trên người Sở Trạm Đông!
Tại sao hắn lại có mặt ở đây?
Mới có hai năm vậy mà hắn lại muốn cưới người khác!
Thực sự lúc đó cô rất muốn đánh cho hắn thành đầu nở hoa.
Chỉ tiếc rằng cô bị Cố Tử Mạch kéo lại
Cô rốt cuộc cũng đã biết....
Chắc chắn là tên Sở Trạm Đông kia đã phân phó Cố Tử Mạch lừa cô đến đây.
Thật là có bệnh!
Hắn chính là muốn để cô nhìn, không có Hàn Tử Tây thì hắn vẫn có thể sống tốt đúng không?
Tốt!
Xem thì xem, cô chính là muốn xem con hồ ly tinh này rốt cuộc là có tài năng tuyệt thế gì!
Khi khăn voan của cô dâu được Mộ Cẩn Du mở ra, ngay tức khắc cô liền bị mơ hồ!
Đây không phải chính là...
Thế nào mà cô ta không phải là...
Thì ra gần đây cô ấy và Sở Trạm Đông đều được lên báo thế nhưng cô lại không hề biết chuyện gì hết. Hóa ra là do cô ngây thơ bị Lãnh Dạ chặn toàn bộ tin tức.
Lãnh Dạ cùng là vì muốn tốt cho cô, với lấy tính tình của cô, nếu nhìn thấy tin như vậy, nhất định là sẽ bằng mọi cách đi tìm chứng cứ.
Ngày hôm đó trở về từ hôn lễ, Cố Hạ còn chưa kịp gặp Hàn Tử Tây thì đã bị Lãnh dạ đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ mang đi, về sau cũng không cho nàng trở về B thị.
Lần thứ hai gần nhất nhìn thấy Hàn Tử Tây, tính tình Cố Hạ thực sự không khống chế được nữa: "Hàn Tiểu Tây, tên xấu xa này, cậu có biết hay không... Có biết hay không... Hai năm! Cậu dĩ nhiên lại lừa dối tôi hai nắm!"
Cho dù có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ như thế nào thì cũng không nên lừa cô như vậy chứ?
Cố Hạ không biết tâm trạng lúc này của mình rốt cuộc là ra sao, thông suốt hay phức tạp.
Cô ấy còn sống, cô so với người khác còn hài lòng hơn, thế nhưng cô ấy lại lừa dối cô!
Hàn Tử Tây cũng biết chính mình đã sai, liền đối với Cố Hạ cùng Đường Quả nói: "Xin lỗi, là tôi đã gạt các cô, thực sự xin lỗi!"
Hai người con gái trước mắt này, bản thân chính mình có lỗi với họ rất nhiều, nhất là Cố Hạ!
"Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi..."
Cố Hạ thét lên: "Xin lỗi thì có tác dụng gì, trái tim người ta đều bị tổn thương rồi, tôi mặc kệ, cậu nhất định phải bù đắp cho tôi, nếu không cả đời này tôi nhất định cũng không tha thứ cho cậu!"
Đường Quả cũng hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy, cậu cũng phải bù đắp cho mình!"
Hàn Tử Tây: "..."
Hai người lần đầu tiên gặp nhau nhưng tại sao lại đồng lòng như thế.
Hàn Tử Tây đỡ trán: "Vậy mấy người muốn như thế nào mới tha lỗi cho tôi!"
"Mau khỏe lên!"
"Mau khỏe lên!"
Hai người này dĩ nhiên trăm miệng một lời!
Người đàn ông đang đứng ngoài cửa, đều bị tình bạn của ba người bọn họ làm cho cảm động.
Con người sống trên đời có được một người bạn tri âm thì rất khó, đặc biết là người giống Cố Hạ!
Vì Hàn Tử Tây, ngay cả mạng của mình cô ta cũng không cần!
Sở Trạm Đông dễ dàng tha thứ cho Cố Hạ như thế, hơn phân nữa nguyên nhân là do Hàn Tử Tây, nếu không thì lúc cô ta nói ra bí mật của tổ chức vào hai năm trước, cô ta đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.
**
Trên sân khâu của ba người phụ nữ!
Sau khi Hàn Tử Tây nhìn thấy Cố Hạ và Đường Quả, tâm tình quả nhiên tốt hơn, cô đối với Đường Quả và Cố Hạ giới thiệu: "Đường Quả đây là Cố Hạ, Cố Hạ đây là Đường Quả!"
Cô quả thực còn nhiều lời muốn nói riêng với Cố Hạ, chẳng hạn như cô cùng Cố Hạ là đã quen biết từ lúc nhỏ, là chị em tốt nhất, vân vân và vân vân.
Thế nhưng khi nghĩ lại Đường Quả có thể mất hứng hay không.
Lúc giới thiệu Đường Quả, cô cũng muốn nói cho Cố Hạ, trong hai năm đó chính là bọn họ ở cùng với nhau.
Ngẫm đi ngẫm lại liền quên đi, lấy tính cách của Cố Hạ mà nói, cô ấy nhất định sẽ ghen!
Lời giới thiệu tưởng chừng đơn giản như không thể đơn giản hơn, nhưng khi vào lỗ tai của hai người, liền giống như một lời nói qua loa.
Cố Hạ khoanh hai tay trước ngực: "Hàn Tiểu Tây, cậu không cảm thấy cậu giới thiệu như vậy, có cái gì đó không được cụ thể hay không? Chẳng lẽ Cố Hạ tôi đây cùng với cậu quen biết mười năm trời, chỉ giới thiệu một cái tên thôi sao?"
Đường Quả cười lạnh nói: "Thì ra Đường Quả tôi cùng cậu ở dưới một mái nhà, cứ như vậy liền quên đi sao?"
"..." Hiện tại Hà Tử Tây thật đúng là vô cùng khó xử, hai người này đều là dạng không dễ chọc: "Vậy không bằng hai người các cô tự giới thiệu đi!"
"Hàn Tử Tây!"
"Hàn Mộc Tâm!"
"... Được rồi!" Hàn Tử Tây ngoáy ngoáy lỗ tay: "Mặc dù tôi giới thiệu không có cái gì gọi là bề thế, nhưng hai người các cô đều là bạn tốt nhất của tôi, cái đó không thể giả được!"
Hai người lúc này rốt cuộc cũng thõa mãn, mỗi người một bên ngồi trên giường bệnh, cùng với Hàn Tử Tây nói chuyện phiếm.
Tất nhiên, khi Cố Hạ cùng Hàn Tử Tây nói chuyện, vì cố kỵ Đường Quả, nên không nói quá nhiều.
Ví dụ như chuyện về Bất Hối, còn chất độc lần này...
Vẫn nên kiêng dè Đường Quả thì hơn.
Còn tưởng rằng, hôm nay chỉ có thể nhìn Tiểu Tây, không có cơ hội nói chuyện với cô ấy.
Đường Quả một bên cứ thao thao bất tuyệt cùng Hàn Tử Tây kể khổ: "Mộc Tâm, Sở thiếu kia thực là không ra cái gì, cư nhiên lại không cho tôi đi gặp cô. Mấy ngày nay hầu như ngày nào tôi cũng đến bệnh viện trình diện, đúng là chỉ thất thần một chút liền không có khả năng đến đây!"
Cố Hạ hỏi: "Vì vậy mà cô cải trang thành y tá sao?"
"Ai, đừng nói chuyện này nữa, để thấy được bộ mặt của cô ta, tôi so với Ngưu Lang còn khó khăn hơn!" Đường Quả bĩu môi: "Cũng do thân phận của Mộc tâm quá đặc biệt, nếu không phải y tá riêng thì sao có tiến vào. Nhưng coi như là trùng hợp, cái cô y tá kia lại là em họ của bạn trai tôi, cho nên sau nhiều lần van xin cô ta, cuối cùng người ta cũng đồng ý cho tôi mượn quần áo y tá. Ai mà biết, lúc tôi ở cánh cửa kia lại bị một khối băng lớn ngăn cản, may mà tôi từng tập võ, nếu không hôm nay chết chắc rồi!"
Hàn Tử Tây nghe vậy, đôi mắt liền trầm xuống: Âu Dương Lâm!!
Không chỉ có Hàn Tử Tây, mấy người Sở Trạm Đông đang nghe lén ba người đang nói chuyện kia, đôi mắt đen cũng không khỏi rùng mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.