Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 1:




Mở đầu
Thời gian theo hợp đồng đã đến, tất cả đều kết thúc.
Đường Ngọc nhắm mắt, vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út trái của mình một lần cuối cùng, nó theo mình suốt cả một năm; những chuyện đã xảy ra trong một năm này, dài giống như là cả đời; có thương tâm, thống khổ, tim đập nhanh, còn có yêu say đắm sâu sắc không ức chế được.
Đến tột cùng là từ khi nào, cô đã không khống chế được tình cảm của mình, quên quy định đã xem trên hợp đồng giấy trắng mực đen ban đầu? Không được yêu Ngô Hạo Thiên! Nhưng tất cả đều chậm, đợi cô phát hiện mình yêu anh, còn chưa kịp thổ lộ, cô đã bị người đàn ogn6 lãnh khốc vô tình đó khiến cho thương tích đầy mình.
Tim của cô, người của cô đều thuộc về anh, mà giữa bọn họ lại chỉ là một cuộc giao dịch, hôn nhân của bọn họ là hàng thật giá thật; cuộc sống hôn nhân một năm của cô trị giá ba chục triệu, ba chục triệu!
"Ha ha. . . ." Đường Ngọc cười lạnh, mặt của cô, chẳng biết lúc nào đã chảy đầy nước mắt, cả người run rẩy, cả tim cũng lạnh.
Cô hiểu, Ngô Hạo Thiên muốn chẳng qua là một người phụ nữ, đóng giả thành vợ của anh, vô luận người vợ này có yêu anh hay không, hoặc chỉ lên giường vì tiền bạc của anh, anh đều không để ý; Ngô Hạo Thiên không cần tình yêu, càng sẽ không yêu, anh ta đối với tất cả mọi người đều tàn nhẫn.
Nhưng tất cả đều đã muộn, bọn họ không trở về được nguyên điểm để làm lại; Đường gia phá sản, hợp đồng của bọn họ. . . . Cũng chỉ là một âm mưu mà thôi; Đường Ngọc rơi lệ như suối trào, cô run rẩy lấy chiếc nhẫn ra, trong phút chốc, cả trái tim cô đều đau, giống như cô lấy ra không phải là một chiếc nhẫn tinh xảo, mà là rút ra thứ quan trọng nhất từ trong tim cô.
Ràng buộc duy nhất giữa cô và anh, cũng chỉ có chiếc nhẫn này, hôm nay trả lại cho anh, bọn họ sẽ thật sự không còn quan hệ gì nữa.
Đường Ngọc hung hăng đập chiếc nhẫn lrên bàn, nhấc túi hành lý nhỏ bên cạnh, đi ra ngoài cửa.
Đi ra biệt thự nhà họ Ngô, Đường Ngọc liếc mắt nhìn chỗ mình sinh sống suốt một nămlần cuối cùng, từ nay về sau cô muốn quên tất cả ở nơi này, chôn thật sâu cảm tình của cô dành cho anh ở trong lòng.
"Ngô Hạo Thiên. . . . Gặp lại sau." Đường Ngọc tự lẩm bẩm, cúi đầu, theo đường nhỏ ở khu biệt thự đi xuống chân núi.
Chợt, phía sau truyền đến tiếng gầm chói tay của xe hơi, Đường Ngọc theo tiếng quay đầu nhìn lại, đèn xe mãnh liệt đâm vào đáy mắt cô, còn chưa lấy lại tinh thần, chiếc xe kia đã vọt tới như mất khống chế.
"Rầm!" sau tiếng đụng, Đường Ngọc bị chiếc xe gào thét mà qua đụng bay, túi hành lý cũng văng ra ngay sau đó, rơi tùm lum.
Cả người Đường Ngọc đầy máu nằm trên mặt đất, máu chậm rãi chảy xuống theo đường xuống dốc, thấm ướt túi hành lý bên cạnh. . . .
Mấy ngày mưa dầm liên tiếp rốt cuộc cũng qua, ánh mặt trời sáng chói, ấm áp chiếu cả vùng đất.
Đường Ngọc rốt cuộc tốt nghiệp, tâm tình cũng trở nên tươi lên theo khí trời tốt; cô tạm biệt từng bạn học rồi chuẩn bị về nhà, chưag đi hai bước, đã bị tiếng kêu sau lưng gọi lại.
"Này, Đường Đường!"
Đường Ngọc khẽ nghiêng người, liền nhìn thấy đồng đảng Tả Hiểu Thiến vội vã chạy tới.
"Đường Đường! Cậu làm gì đi nhanh thế?" Tả Hiểu Thiến bất mãn chép miệng.
"Về nhà." Đường Ngọc tiếp tục đi về phía trước.
"Dù sao đã tốt nghiệp, về nhà gấp như vậy làm gì! Không bằng chúng ta cùng đi tìm chút niềm vui?" Tả Hiểu Thiến thần thần bí bí nói.
"Việc vui?" Đường Ngọc cơ hồ phun ra hai chữ này từ trong kẽ răng, nhớ lần trước Tả Hiểu Thiến nói tìm thú vui, chính là bảo cô đến hợp đêm, nói cho đẹp là "thêm kiến thức", nhưng thật ra là Tả Hiểu Thiến muốn ngắm trai đẹp.
Trời mới biết kết cấu não của Tả Hiểu Thiến rốt cuộc là cái gì? Từ nhỏ cùng nhau lớn lên với cô ấy, trong đầu cô ấy, trừ trai đẹp ra, thì vẫn là trai đẹp; trừ phi đầu óc của Đường Ngọc cô cũng bị hư rồi, mới có thể theo con điên này đi tìm việc vui!
"Đừng như vậy, Đường Đường!"
"Đừng gọi mình Đường Đường!"
Đường Ngọc nghĩ đến cô gái từ nhỏ đến lớn luôn miệng gọi cô Đường Đường, cô liền nhức đầu, Tả Hiểu Thiến rốt cuộc từ đâu nhìn ra cô có quan hệ với "đường"?
"Cậu họ Đường, dĩ nhiên gọi cậu Đường Đường rồi. . . ." Tả Hiểu Thiến nói thầm, thấy Đường Ngọc vẫn không để ý tới cô, cô rốt cuộc đã trút giận, nói ra sự thật.
"Ai yêu, cái này không phải trọng điểm! Đường Đường, mình nói tìm thú vui, nhưng thật ra là muốn dẫn cậu đi xem mắt."
"Xem mắt?" Đường Ngọc rốt cuộc đứng tại chỗ, liếc xéo đồng đảng đang nhăn nhỏ bên cạnh, "Tại sao mình cần xem mắt?"
"Cái này. . . ." Tả Hiểu Thiến nhìn bạn tốt lãnh đạm, nuốt một ngụm nước bọt, "Cậu đã hai mươi mốt, nên tìm một người đàn ông để cưới."
"Nhàm chán."
"Cậu đi xem một chút thôi! Nghe nói điều kiện đối phương không tệ, dáng dấp không tệ, gia thế cũng tốt, mặc dù nhà cậu có tiền, không cần tìm con rể rùa vàng! Nhưng tóm lại cậu phải lập gia đình, lập gia đình trễ không bằng lập gia đình sớm, đi xem một chút cũng không sao mà. . . . Này này! Đường Đường, cậu đừng đi. . . ."
Đường Ngọc đã chạy xa, Tả Hiểu Thiến nhục chí dậm chân.
Đường Ngọc chính là như vậy, bình tĩnh chững chạc hơn những cô gái cùng lứa, làm cho người ta không đoán ra cô đang suy nghĩ gì, ngay cả đồng đảng từ nhỏ lớn lên củng với cô ấy như cô, cũng không bắt được tâm tư của cô ấy, giống như ai cũng không cách nào đi vào thế giới của cô ấy.
Cô tự giễu bĩu môi, không biết ở tương lai, người như thế nào, mới có thể bắt sống trái tim Đường Ngọc.
***
Đường Ngọc bỏ qua Tả Hiểu Thiến trực tiếp ngồi xe về nhà, cô vừa đi vào cửa chính, đã cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cha, mẹ biết hôm nay cô trở về, nếu là lúc trước, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện ở cửa nghênh đón cô, nhưng cô đã đi vào phòng khách rồi, lại cả một bóng người cũng không thấy.
Sắc mặt Đường Ngọc trầm xuống, trong lòng cảm thấy khác thường.
Tả Hiểu Thiến đánh giá Đường Ngọc rất đúng, gia cảnh Đường Ngọc không tệ, mặc dù không phải nhà rất giàu có, nhưng công ty nhà họ Đường, cũng xem như nổi bật trong ngành điện tử; chín đời nhà họ Đường đều chỉ có một người co, đến thế hệ này của Đường Ngọc, cũng chỉ có một người con gái, cho nên sau khi Đường Ngọc sanh ra, trong nhà vẫn nuôi dạy cô như một bé trai.
Hôm nay Đường Ngọc hai mươi mốt tuổi không chỉ có việc học ưu tú, tính tình cũng là kín kẽ chững chạc, phàm là gặp phải chuyện khó giải quyết, đều không hốt hoảng như những cô gái bình thường, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Đường Ngọc đặt hành lý ở trong phòng khách, nhẹ chân nhẹ tay đi tới lầu hai, cô nghĩ, nếu như trong nhà có trộm, lấy thuật phòng thân của cô, tự vệ cũng không thành vấn đề .
Đi đến trước thư phòng, cô dừng bước chân lại, nghe được bên trong truyền đến thanh âm ba mẹ mình.
"Đường Lam Tường, tại sao anh không nói sớm cho em biết? Tại sao cho tới bây giờ, anh còn muốn gạt em, gạt cái nhà này!" Là mẹ Đường Ngọc, thanh âm của Mạc Lan run rẩy.
"Lan nhi, anh. . . . anh thực xin lỗi em."
Đường Ngọc xuyên thấu qua khe cửa, nhìn thấy ba đang quỳ gối trước mặt mẹ mình.
"Anh chính là vì cái nhà này, vì công ty, mới có thể mượn công ty tín dụng mười triệu, nhưng. . . . Nhưng, công ty đã không còn cách nào vực dậy, chúng ta sẽ phá sản."
Công ty tín dụng, phá sản, mười triệu! Cho dù tỉnh táo như Đường Ngọc, nghe mấy từ này thì cả người run lên, lạnh lẽo cực độ trong nháy mắt từ lòng bàn chân sinh ra, khiến cả người cô vô lực.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Lan nhi, em và con gái đi đi! Chúng ta không có tiền trả cho người của công ty tín dụng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta! Em đi đi, đi ngay đi, con gái trở vè, hai người liền đi chuyến bay gần nhất, đến nhà em trai em ở Singapore tránh một chút, đợi. . . . đợi chuyện này. . . ."
"Không, em không đi! Chuyện sẽ không được giải quyết, em chết cũng phải cùng chết với anh."
Đường Lam Tường và Mạc Lan ôm nhau thật chặt, Đường Ngọc càng thêm khóc không ra nước mắt.
Tại sao? Tại sao mấy tháng không gặp, trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy? mười triệu! Tại sao phải mượn mười triệu? Nếu như còn không có mười triệu, người của công ty tín dụng có thể làm ra bất cứ chuyện gì!
Đường Ngọc không sợ người của công ty tín dụng, nhưng ba mẹ của mình già rồi, bọn họ vì cái nhà này, vì cô, đã bỏ ra quá nhiều, vô luận như thế nào, bọn họ cũng không thể có chuyện, cô nhất định phải kiên cường, cho dù là bán máu, bán mình, cô cũng sẽ trả hết mười triệu này!
"Con gái, con về lúc nào?" Mạc Lan mở cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy con gái của mình dựa lưng vào vách tường, sắc mặt tái nhợt.
"Con làm sao vậy?" Mạc Lan vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, đưa tay đỡ Đường Ngọc xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, "Con. . . . đã nghe?"
Tứ chi Đường Ngọc lạnh như băng, ánh mắt kiên định nhìn về phía người cha đang hút thuốc lá trong thư phòng, nở nụ cười khổ, vẫn cười thật bình tĩnh.
"Mẹ, mẹ và ba đến Singapore tránh một thời gian đi, chuyện mười triệu để con giải quyết."
"Con. . . ." Mạc Lan mới há miệng, quyền nói chuyện đã bị ông xã của mình cướp đi, "Con gái, đây là chuyện của người lớn."
"Cha, mẹ, con đã trưởng thành, chuyện mười triệu con nhất định có thể giải quyết, hiện tại thời gian cấp bách, hai người mau trở về phòng dọn dẹp hành lý, nếu không người của công ty tín dụng tới, không đi sẽ không kịp."
Đường Ngọc nói xong, lập tức không để ý vẻ mặt phản đối của cha, mẹ, không cho bọn họ cơ hội cãi lại, liền đẩy ba mẹ về phòng, cô thì xuống lầu kêu một chiếc xe taxi, đợi cô trở lên lầu thì ba, mẹ đã bằng tốc độ nhanh nhất, thu thập qua loa mấy bộ y phục; y phục cũng không nhiều, chỉ chứa trong một túi du lịch nhỏ.
"Hộ chiếu, tiền mặt. . . Được, đều lấy đủ." Đường Ngọc kiểm tra hết nhu phẩm cần thiết, nhận lấy túi hành lý trên tay ba, ba người ngồi vào xe taxi đi mất.
Trên đường đến sân bay, Đường Ngọc cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện từ miệng của ba.
Ba tháng trước, nhà máy điện tử của nhà họ Đường nhận được một đơn đặt hàng từ nước ngoài, mặc dù còn chưa có ký hiệp ước, nhưng Đường Lam Tường cho là nhất định nắm chắc đơn hàng nước ngoài này, để sớm hoàn thành nhiệm vụ trong đơn đặt hàng, Đường Lam Tường ở dưới tình huống chưa có ký hiệp ước, đã thông báo sản xuất số lượng lớn, ai ngờ sau khi tạo ra số lượng hàng lớn, đại biểu hải ngoại lại thay đổi chủ ý, ký hợp đồng với tập đoàn Ngô thị lớn hơn.
Trữ một số hàng lớn, lại không tiêu thụ được ra ngoài, Đường Lam Tường vì bù đắp lỗ hổng tiền bạc, đầu tiên là vay ngân hàng, lại bị cự tuyệt, ông chỉ có thể thế chân hãng, vay công ty tín dụng mười triệu.
Nói xong những chuyện này, Đường Lam Tường không ngăn được nước mắt, ông chợt cầm tay con gái mình, nghẹn ngào: "Con gái, ba thực xin lỗi con và mẹ con, là ba vô năng. . . ."
"Ba! Tin tưởng cin." Lại một lần nữa, Đường Ngọc kiên định nhìn hai người, "Con nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả hết mười triệu."
Đường Ngọc nhìn cha mẹ lên máy bay xong, sợ hãi cô dằn xuống ở đáy lòng, chợt ùn ùn kéo đến.
Mặc dù Đường Ngọc thề son sắt với cha mẹ không thành vấn đề, nhưng cô chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, mười triệu đối với cô mà nói, quả thực là con số quá lớn, trả nợ càng là chuyện cực kỳ khó!
Cô về đến nhà, xem sơ lược báo cáo tài chính của hãng ở trong thư phòng, số tiền còn lại trong sổ thật ít ỏi, sau khi trừ đi tiền phân phát cho các nhân viên, chỉ còn dư lại khoảng mười mấy vạn mà thôi, so với số tiền nợ khổng lồ, căn bản không đáng nhắc tới.
Không thể không thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Đường phá sản lần này, đúng là do quyết định sai lầm của cha, ông quá mức gấp rút, nhưng tập đoàn Ngô thị đứng đầu ở trong ngành điện tử, lại giành đơn đặt hàng với một công ty nhỏ, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đường Ngọc xụi lơ ở trên sô pha mềm mại, luống cuống bức tóc, rốt cuộc đi đâu mới có thể kiếm được tiền? Mười triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, một cô gái như cô, hiện tại lại không có nghề nghiệp, làm sao có thể kiếm được mười triệu ở trong khoảng thời gian ngắn?
Lúc này, cô đã không có quyền lợi hối hận quyết định của mình, cha mẹ tuổi tác đã cao, sự phá sản của nhà họ Đường cũng đả kích cô rất lớn, khi mình vừa tốt nghiệp, đã phải gánh chịu trách nhiệm gia đình, vô luận đường phía trước khó khăn cỡ nào, cô đều phải cắn răng đi tiếp.
Sợ hãi như sóng triều đen nhánh, cắn nuốt lòng của Đường Ngọc, cô cố nén nước mắt dâng lên vì sợ, tự nói với mình nhất định phải kiên cường, tuyệt đối không được khóc.
Nhưng bây giờ đi làm khẳng định không kịp rồi, cho dù là bán sạch máu trên người mình, cũng không đủ một triệu; lý trí nói cho cô biết, tiền vốn duy nhất của cô chính là thân thể mình, mà chuyện cho tới bây giờ, bán mình cũng là phương pháp gom được mười triệu nhanh nhất.
Rốt cuộc, Đường Ngọc làm một quyết định to gan, cô cắn răng, vì trả hết món nợ, coi như là bán mình, cô cũng sẽ không tiếc.
***
Đêm đã khuya, trong thành phố xa hoa, hộp đêm xa hoa truỵ lạc, có vẻ cực kỳ mập mờ.
Ngô Hạo Thiên vừa mới trở về nước, bởi vì chuyện trong nhà nên rất là buồn bực, bạn lâu năm liền gọi anh ra ngoài chơi, giải buồn; đi tới điểm hẹn, ngoài cửa hộp đêm "Động Tình", anh nheo cặp mắt quan sát các loại nam nữ ra ra vào vào.
Anh vốn muốn tìm chỗ "nhất túy giải thiên sầu", lại không nghĩ rằng, bạn lâu năm lại hẹn anh đến hộp đêm; đối với loại địa phương này, trong lòng Ngô Hạo Thiên tự có định luận.
Ở nơi ngợp trong vàng son này, chỉ có những giao dịch bẩn thỉu, phụ nữ làm việc ở chỗ này, có ai không phải là vì tiền bạc mà bán thân thể mình? Từ linh hồn đến thân thể họ, đều tản ra mùi vị làm anh ghê tởm.
Tiền bạc thật sự là vạn năng sao? Ngô Hạo Thiên cười lạnh, anh luôn xem thường phụ nữ bán thân thể, để thu tiền, chẳng lẽ họ không thể đi tìm công việc nghiêm chỉnh để nuôi sống mình?
Khi Ngô Hạo Thiên xuất hiện ở cửa phòng, Dương Lập Thanh lập tức nhảy dựng lên từ ghế sô pha, đi tới trước mặt anh, anh ta thấy ánh mắt lạnh như băng của Ngô Hạo Thiên, trong lòng biết người này nhất định hận chết anh ta.
Dương Lập Thanh lấy lòng ôm bờ vai của anh, dẫn anh ngồi lên ghế sa lon, vừa đi vừa giải thích: "Chúng ta nói thế nào cũng lâu rồi chưa gặp, nể mặt mũi đi, đừng có mới vừa gặp đã bày ra vẻ mặt chầm dầm."
Ngô Hạo Thiên giường cằm, dưới ánh đèn mộng ảo trong phòng, cặp mắt màu hổ phách của anh, giống như hai cây chủy thủ bén nhọn, chọc thẳng lòng người, "Cậu kêu tôi tới đây, còn muốn tôi cho cậu xem vẻ mặt tốt đẹp?"
Anh hừ lạnh, rõ ràng không cho bạn lâu năm bậc thang đi xuống.
"Ai, làm người tốt thật là khó khăn." Dương Lập Thanh rót đầy một ly Whisky, đưa cho Ngô Hạo Thiên, "Tôi vừa nghe nói ông cụ nhà cậu ép cậu xem mắt, liền ngựa không ngừng vó đến giải cứu cậu, cậu không cảm kích tôi thì thôi, còn hiểu lầm ý tốt của tôi!"
"Cả cậu cũng nghe nói?"
Dương Lập Thanh nhún vai, "Ông cụ nhà cậu đã buông lời cho tất cả danh viện thục nữ, chỉ cần gả vào nhà họ Ngô, ông lập tức nhường ra vị trí tổng giám đốc, vừa vào cửa liền thành tổng giám đốc phu nhân, ngay cả em gái tôi nghe tin tức này, cũng đã không kịp chờ bảo tôi hẹn cậu ra ngoài !"
". . . . . ." Ngô Hạo Thiên vừa nghe, nhíu chặt chân mày.
"Đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta làm bạn bao năm? Tôi làm sao có thể bán cậu cho em gái mình?"
"Hừ, cậu cũng không dám!" Ngô Hạo Thiên cầm ly rượu, cạn sạch, rượu cồn cay khiến trong lòn anh thấy đắng.
Nói tới Ngô Hạo Thiên liền nhức đầu, mấy năm trước, cha của Ngô Hạo Thiên, Ngô Thanh Tuyền từng hứa hẹn với anh, nếu muốn đón lấy tập đoàn Ngô thị, phải kết hôn trước hai mươi bảy tuổi.
Nhưng mấy năm nay Ngô Hạo Thiên thường ở nước ngoài, vì sự nghiệp, cơ hồ đến mất ăn mất ngủ, thời gian đón nhận tập đoàn sắp đến, nhưng anh vẫn chưa có cô bạn gái nào.
Ông cụ nhà họ Ngô tức giận, phát ra tối hậu thư, bảo Ngô Hạo Thiên lập tức chuẩn bị đi xem mắt, cần phải giải quyết chuyện hôn nhân trong vòng một tháng!
Ngón tay thon dài của Ngô Hạo Thiên, giơ cái ly chân dài trong suốt lên, anh thật sự không hiểu nổi, kết hôn hay không có liên quan gì đến việc đón nhận tập đoàn?
Dương Lập Thanh thấy sắc mặt Ngô Hạo Thiên càng ngày càng khó coi, cũng hiểu được anh đang khổ không thể tả, mặc dù Ngô Hạo Thiên không nói, nhưng với giao tình nhiều năm của họ, sao không hiểu được cá tính của anh?
Nếu để cho Ngô Hạo Thiên đàm phán với người khác ở trên thương trường, cho dù là đối thủ khó phá nhất, anh cũng sẽ nghênh đón thành công, nhưng về phụ nữ. . . . Muốn Ngô Hạo Thiên động tình, còn khó hơn lên trời.
"Thật ra thì ta có một chủ ý tồi. . . ."
Ngô Hạo Thiên giật giật khóe miệng, "Nếu là chủ ý tồi thì đừng nói."
"Nhưng bây giờ cậu chỉ có con đường này có thể đi."
"Có lời gì thì nói mau."
Dương Lập Thanh suy nghĩ một chút, tiến tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, nói ra ý nghĩ của mình, "Thật ra thì cậu có thể tìm một người phụ nữ giả kết hôn."
"Cậu cũng quá xem thường ông cụ nhà tôi, giả kết hôn? Cậu cho rằng có thể gạt được ông?" Ngô Hạo Thiên xì mũi coi thường.
"Tôi nói giả kết hôn, cũng không phải như cậu nghĩ, chúng ta có thể tìm một người phụ nữ giả làm vợ của cậu, ký kết hợp đồng hôn nhân với cô, thời gian do chính cậu định, trước tạm thời qua cửa ải này của cha cậu, chờ cậu tiếp nhận tập đoàn, rồi ly hôn. . . ."
"Cậu nói không sai. . . ." con ngươi màu hổ phách trong trẻo lạnh lùng của Ngô Hạo Thiên liếc qua.
"Như thế nào? Cậu cũng cảm thấy chủ ý này không tệ?"
"Quả nhiên là chủ ý tồi." Ngô Hạo Thiên để cái ly xuống, đôi tay ôm ngực, "Cậu cho rằng ông cụ nhà tôi dễ bị qua mặt thế? Người phụ nữ kết hôn với tôi, nhất định bị ông ấy tra rõ tổ tông tám đời."
"Chúng ta có thể tìm một người gia cảnh trong sạch. . . . ." Dương Lập Thanh còn chưa nói hết lời nói, cửa chính chợt bị đẩy ra.
"Ai yêu, tôi nói sao hôm nay hỉ thước[1] lại hót trước cửa chúng ta, nguyên lai là khách quý đến cửa!"
Chị Quế - ma ma duy nhất ở "Động Tình", lắc lắc mông từ ngoài cửa đi vào, đằng sau có hai cô nàng đi theo.
Ngô Hạo Thiên nhíu lại mày kiếm, trong mắt lạnh lẽo, "Ai cho bọn họ vào?"
Chị Quế ở trong vòng danh lợi đã lâu, cũng biết nhìn sắc mặt khách. Vẻ lúng túng chợt lóe lên, bà ta chuyển qua nịnh hót, nói với Dương Lập Thanh bên cạnh: "Dương tổng, thật ngại, chúng tôi tới chậm, tôi đã mang người tới dựa theo sự phân phó của ngài, ngài xem. . . ."
Bà dùng ngón tay chỉ cô gái sau lưng, nháy mắt, một cô nàng mặc áo đỏ trong đó, hiển nhiên biết Dương Lập Thanh, lắc lắc mông liền vòng qua chị Quế, đặt mông ngồi ở bên cạnh Dương Lập Thanh, tay nhỏ bé không an phận vòng quanh cổ của anh ta, chu môi đỏ mọng, giọng nũng nịu õn ẽn nói: "Dương tổng, sao ngài lâu vậy mới đến?"
Dương Lập Thanh không để ý cô nàng làm nũng trong ngực, nhỏ giọng nói với Ngô Hạo Thiên: "Đừng nói tôi không đủ nghĩa khí, tôi đã tìm cho cậu một người phụ nữ giả kết hôn rồi."
"Cậu nói cái gì? Người phụ nữ cậu chọn cho tôi là gái ở hộp đêm? Cậu biết rõ tôi ghét phụ nữ bán thân vì tiền nhất!" Ngô Hạo Thiên cơ hồ là giận dữ hét.
Tên ngy này, coi như tìm phụ nữ giả kết hôn, cũng không nên tới hộp đêm! Thật xem ông cụ nhà anh già rồi nên hồ đồ sao?
Dương Lập Thanh vỗ vỗ bả vai Ngô Hạo Thiên, "Không phải mỗi người đàn bà đều bẩn thỉu như cậu nghĩ, cô gái này giao cho cậu, tôi đi tiêu dao trước, suy nghĩ thật kỹ ‘ chủ ý tồi ’ của tôi." Nói xong, anh ta liền ôm cô nàng áo đỏ đi ra ngoài.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Hỉ thước: ở Việt Nam được gọi là ác là, bồ các, ác xắc. Hỉ thước là một loài chim định cư trong khu vực châu Âu, phần lớn châu Á, tây bắc châu Phi. Nó là một trong vài loài chim trong họ Quạ (Corvidae) có tên gọi chung là ác là và thuộc về nhánh phân tỏa cận Bắc cực của ác là "đơn sắc".
Chị Quế đứng ở phía sau nãy giờ thấy Dương Tổng rời đi, vội vàng quay đầu nịnh hót giới thiệu với Ngô Hạo Thiên: "Ngô tổng, để tôi giới thiệu, đây là cô gái mới tới hộp đêm chúng tôi, Đường Đường, cô ấy là sinh viên tốt nghiệp đại học! Đường Đường, đừng đứng không, nói chuyện đi!"
Móng tay đỏ tươi của chị Quế hung hăng bấu cô gái như cọc gỗ bên cạnh, dùng giọng nói chỉ có họ có thể nghe để nói nhỏ: "Chẳng lẽ cô quên, ban đầu cầu xin tôi cho cô ở lại như thế nào? Hiện tại cô lại muốn làm cọc gỗ sao? Nếu thế hiện tại cút ra ngoài ngay, bảo người của công ty tín dụng chém chết cô!"
Tuy là nói như vậy, chị Quế vẫn không cho cô gái bên cạnh lấy cớ rời đi, lôi kéo cánh tay của cô, đẩy tới trước mặt Ngô Hạo Thiên, "Tôi đã theo phân phó của Dương Tổng, tìm một cô gái gia thế tuyệt đối trong sạch cho ngài, tôi đã dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, bây giờ cô ấy còn là xử nữ!"
"Hàaa...!" Ngô Hạo Thiên giống như nghe được chuyện rất buồn cười, gương mặt núp ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Đã nghe thấy Ngô Hạo Thiên có danh xưng "mặt lạnh" ở trên thương trường, lời đồn nói anh không hề cho phụ nữ chút tình cảm hay thể diện gì, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chị Quế hơi khiếp đảm nhìn nhìn cô gái trước mặt, vì cô, cũng vì danh tiếng của Động Tình, vụ làm ăn này nhất định phải tiếp tục, bà hít sâu một cái, nói tiếp: "Ngô tổng, tôi chỉ phụ trách dẫn người, nếu như ngài hài lòng, ngài có thể dẫn đi; nếu như ngài không thích loại mặt hàng này, tôi sẽ giúp ngài xem xét. . . ."
"Bà rất ồn ào. . . ." Ngô Hạo Thiên vẫn trầm mặc, rốt cuộc không thể nhịn được nữa cắt đứt lời nói của chị Quế.
"Cái gì?" Chị Quế sửng sốt, nghĩ ngợi chút liền hiểu rõ ý tứ của Ngô Hạo Thiên, vội vàng gật đầu đồng ý, "Được, vậy tôi không quấy rầy nhã hứng của Ngô tổng nữa, hai người từ từ. . . . Từ từ tán gẫu." Chị Quế liếc mắt nhìn cô gái mình dẫn vào lần cuối, vặn eo rời đi giống như là giải thoát.
***
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, chỉ thích hợp hoạt động ở khoảng cách gần; nhưng cho dù là đứng ở khoảng cách rất gần, Đường Ngọc cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt mình dưới ánh đèn lờ mờ.
Không sai, vì nhanh chóng kiếm được tiền, cô đã sớm buông tha tự ái, buông tha tất cả, nếu đã đi tới tình trạng hiện tại, muốn quay đầu lại đã là không thể nào.
Hiện tại từ bỏ, dù không bị chị Quế trong hộp đêm kéo đi bán thân, cũng bị người của công ty tín dụng tìm được, chặt tay chặt chân; trước sau đều chết, không bằng dứt khoát lần này.
Trong căn phòng yên tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của hai trái tim có tâm sự riêng.
Cuối cùng, Đường Ngọc hít một hơi thật sâu, đặt mông ngồi ở bên cạnh Ngô Hạo Thiên, học bộ dáng của anh, cầm chai rượu trên bàn lên, rót rượu đầy ly, bưng lên ngửa đầu uống cạn.
Bởi vì uống quá nhanh, rượu cay đâm cổ họng, Đường Ngọc bị nghẹn đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa ho khan vừa nói: "Khụ khụ. . . . Tôi. . . . Khụ khụ khụ, tới đây bán thân. . . ."
Ngô Hạo Thiên sửng sốt, anh có nghe lầm không? Cô gái này mới vừa nói cái gì? Bán thân!
Đột nhiên, đáy lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác chán ghét vô cùng, kết luận của anh đã lấy được chứng minh, phụ nữ ở đây, quả nhiên có thể vì tiền bạc bán tất cả, bao gồm thân thể!
Ngô Hạo Thiên khẽ nghiêng đầu, Đường Ngọc vừa vặn nhấc mắt, vừa vặn nhìn vào hai mắt không có chút nhiệt độ kia.
Người đàn ông ở dưới ánh sáng lờ mờ, tóc đen nhánh rơi xuống che kín mi mắt của anh, góc cạnh gương mặt rõ ràng, bao quanh hai mắt lạnh như băng, môi mỏng của anh nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo sự giễu cợt không thể xem nhẹ, mặt mũi anh tuấn lộ ra sự phóng túng.
Một nháy mắt kia, Đường Ngọc lại ngây người mà nhìn, tất cả ngôn ngữ cô đã chuẩn bị trong lòng, đều phải nuốt xuống khi đối diện ánh mắt lạnh như băng của anh, tim đột nhiên đập nhanh, khiến cho cô vội vàng hốt hoảng mở to mắt.
"Cô muốn bán bao nhiêu tiền?" Ngô Hạo Thiên đột nhiên nắm cằm Đường Ngọc, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
Giọng nói trầm thấp như có ma lực, bò đầy thân thể Đường Ngọc, cô không thể điều khiển tự động nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của anh lần nữa.
"Hử? Nói cho tôi biết, cô muốn bán bao nhiêu tiền?" Ngô Hạo Thiên khó được có kiên nhẫn hỏi lần nữa.
Đường Ngọc quật cường cắn chặt môi dưới, cả người đã run rẩy, cô trả lời ra con số ở đáy lòng: "Mười. . . . triệu!"
Trong ánh mắt lạnh như băng của Ngô Hạo Thiên chợt hiện lên giễu cợt, anh cũng không giật mình, "A? Cô cho rằng cô đáng giá mười triệu sao?"
"Anh chỉ cần cho tôi mười triệu, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với anh. . . ."
Đường Ngọc còn chưa nói hết lời, cô đã bị ngoại lực đột nhiên xuất hiện vịn đầu, trên môi, bị nhiệt độ lạnh lẽo chặn lại, cô kinh hãi, đôi môi hơi mở, đầu lưỡi của Ngô Hạo Thiên chạy trên hàm răng cô, nhân cơ hội trượt vào trong miệng của cô.
Ngô Hạo Thiên giống như làm cho hả giận, chiếm đoạt lung tung trên môi Đường Ngọc, đặt toàn bộ phiền muộn vào nụ hôn này, bất kể người đối diện thống khổ như thế nào, bị gặm cắn như thế nào; cho đến khi anh nghe thấy một tiếng ưm, lúc này anh mới buông người trong ngực ra.
"Thế nào? Không phải cô nói vì mười triệu, cái gì đều có thể làm sao? Hôn cô một chút đã không chịu nổi?" Ngô Hạo Thiên móc một cái khăn tay sạch sẽ ra từ trong túi, nhè nhẹ lau sạch khóe miệng của mình, giống như nụ hôn vừa rồi là thứ gì không sạch sẽ.
"Chỉ là, làm nghề này như cô, cũng nên luyện bản lãnh kiếm sống thật giỏi mới phải, giả bộ xử nữ còn chưa đủ? Còn muốn giả bộ ngây thơ? Cho rằng đây là nụ hôn đầu của cô?"
"Anh khốn kiếp. . . ." Đường Ngọc cất giọng quát chói tai, cô đã bị người ađàn ông xầu xa trước mắt này làm giận đến không kịp nghĩ nhiều, vung tay lên muốn đánh vào mặt của Ngô Hạo Thiên, nhưng nửa đường bị Ngô Hạo Thiên nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của cô.
"Thế nào? Bị tôi nói trúng, thẹn quá thành giận rồi hả?" vẻ khinh thường trong mắt Ngô Hạo Thiên càng thêm đậm, "Loại phụ nữ chịu làm tất cả vì tiền như cô, đừng mơ tưởng lấy được một phân tiền nào từ người tôi." Ngô Hạo Thiên nói xong, hất cánh tay mảnh mai trong tay ra, đứng lên, hờ hững đi ra ngoài.
Đường Ngọc xấu hổ không chịu nổi, cố nén nước mắt, đứng lên từ trên ghế salon, hô to với người đàn ông phía trước: "Cái tên vô lễ này, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ngô Hạo Thiên dừng lại, Đường Ngọc đã vọt tới trước mặt anh, cô cao ngạo hất cằm lên, trong mắt đã chứa đầy nước mắt, cô cắn chặt răng, nhưng không chịu cho nước mắt rơi xuống, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi buồn buồn: "Ta cho ngươi biết, ta không phải loại phụ nữ như lời ngươi nói!"
"Thật sự xin lỗi, cô là loại phụ nữ nào, tôi không hề có hứng thú biết."
"Ngươi đứng lại đó cho ta, nghe ta nói hết lời!" Đường Ngọc rống giận, cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào xấu xa như vậy, "Cái tên tự cho là đúng này, thực sự quá phận rồi ! Ngươi cho rằng người nào sanh ra, đều ngậm thìa vàng như ngươi sao? Ngươi cho rằng những phụ nữ ở hộp đêm, đều cam tâm tình nguyện làm cái nghề bẩn thỉu này sao sao? Không có ai thích người khác sờ mình, ngủ với mình, còn bị người khác phỉ nhổ!"
Ngô Hạo Thiên nheo mắt lạnh lại, tỉ mỉ quan sát cô gái cay cú trước mắt, cô tựa hồ không để ý nước mắt đang chảy trên mặt, phấn trang điểm cũng bị khóc trôi, bộ dạng quật cường lý luận với mình của cô, khiến anh rất là ngoài ý muốn.
"Ngươi cho rằng chính ngươi cao giá lắm à? Cũng chỉ là công tử nhà giàu, cậy vào trong nhà mình có tiền, thì ra ngoài ăn chơi đàng điếm, ngươi cũng chỉ là đồ phá của!"
Đường Ngọc khóc đến đầu óc choáng váng, trải qua mấy ngày nay, vì kiếm được mười triệu, cô nghĩ hết tất cả biện pháp, vẫn phải đi đến bước này.
Khi biết trong nhà vay nợ, bị phá sản cô cũng không có khóc; lúc đưa cha mẹ đi Singapore, cô cũng không có khóc; nhưng khi cô đối mặt người đàn ông này, không phân tốt xấu mà nhục nhã, lòng tự ái không còn lại bao nhiêu của cô, càng bị anh chà đạp không đáng giá một đồng.
Giờ khắc này, tất cả uất ức đều bị hóa thành lửa giận, "vụt" một tiếng đốt lên, lửa giận, nước mắt kèm theo tự ái của cô, khiến cả người cô đều là gai.
Tầm mắt đã mơ hồ khiến Đường Ngọc không thấy rõ tên xấu xa trước mắt, cô hít mũi một cái, xoay người rời đi, lại bị Ngô Hạo Thiên bắt lấy cánh tay.
Chỉ nghe thanh âm trầm thấp của người đàn ông phía sau: "Cô đã nói chỉ cần cho cô mười triệu, cô sẽ làm tất cả, không bằng chúng ta làm một giao dịch, tôi cho cô mười triệu, cô. . . ."
Ngô Hạo Thiên nghiêng người tiến lên, cố ý tựa vào lưng cứng còng của Đường Ngọc, từ từ cúi đầu, như có như không tựa vào trên vai của cô, cợt nhã thở ra khí nóng.
Đường Ngọc cắn chặt răng, khẽ nguyền rủa một tiếng "Khốn kiếp", lại lặp lại chiêu cũ một lần nữa, xoay người vung tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt anh.
Một tiếng "chát" thanh thúy vang lên.
"Ngươi thật khiến cho ta ghê tởm! Coi như ngươi cho ta 20 triệu, ta cũng không muốn gặp lại ngươi."
Ngô Hạo Thiên sờ sờ má phải bị đánh, cô gái này thật đúng là cay cú, xuống tay lại rất ác; nhìn bóng lưng rời đi của Đường Ngọc, chẳng biết tại sao, trong lòng của Ngô Hạo Thiên, nổi lên hăng hái đùa giỡn.
Ít nhất trong hai mươi bảy năm sống trên đời của anh, chưa có cô gái nào dám hô to gọi nhỏ với anh, đáng tiếc chỉ là một cô nàng ở hộp đêm, nếu như. . . . gia thế của cô trong sạch, anh thật nguyện ý chơi một "trò chơi vợ chồng" với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.