Ngô Hạo Thiên nhận được điện thoại của Trần Tư Vĩ cũng không cảm thấy kỳ quái, anh cũng đồng ý gặp mặt anh ta, anh và anh ta hẹn gặp mặt ở quán cà phê đối diện cao ốc Ngô thị.
Hai người một trước một sau đi vào quán cà phê, đẹp trai vô cùng, tất nhiên hấp dẫn nhiều ánh mắt nhìn chăm chú.
Khi Trần Tư Vĩ đến, Ngô Hạo Thiên đã định thần rỗi rãnh ngồi tại chỗ chờ anh, anh ngồi xuống liền giọng điệu không tốt chất vấn: "Anh đem Khang Khang mang đi đâu?"
"Khang Khang là con trai tôi, không phải sao?"
Ngô Hạo Thiên hỏi ngược lại, khiến Trần Tư Vĩ tìm không ra lời nói phản bác, anh nhịn xuống kích động đánh anh ta, gầm nhẹ: "Đường Đường thật sợ, khi tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy khóc suốt."
"Hừ!" Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, "Mấy năm qua, bà xã tôi bị anh giấu thật kín." Ngô Hạo Thiên càng nghĩ càng giận, anh cũng từng điều tra Trần Tư Vĩ, nhưng lại không tra ra được gì.
"Ngô Hạo Thiên, anh và Đường Đường đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi.
"Là Đường Đường nói với anh? Giữa chúng tôi làm sao có thể không có gì? Đừng nói những việc không quan trọng, Khang Khang từ đâu tới?"
"Khang Khang chỉ thuộc về Đường Đường. . . . . ."
"Anh sai lầm rồi, Trần tiên sinh, Khang Khang cũng là con tôi, không chỉ có như thế, tôi và Đường Đường còn là vợ chồng."
Trần Tư Vĩ không tin nhìn anh, "Không thể nào! Không phải hai người đả sớm ký. . . ."
"Giấy thỏa thuận li hôn đúng không?" Ngô Hạo Thiên thong thả ung dung lấy ra một phần tài liệu từ cặp giấy kế tay, ném tới trước mặt Trần Tư Vĩ, "Anh xem rõ ràng, phía trên chỉ có mình Đường Đường ký tên."
Trần Tư Vĩ không xem, anh biết Ngô Hạo Thiên không cần thiết lừa gạt anh, nói cách khác về mặt pháp luật, Đường Đường vẫn là vợ theo luật pháp của anh ta.
"Bất kể nói thế nào. . . . Đường Đường không thể không có Khang Khang, anh không thể tàn nhẫn với Đường Đường như vậy."
"Hả? Trần tiên sinh anh cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?" Giống như là nghe được chuyện gì rất buồn cười, Ngô Hạo Thiên lộ ra nụ cười giễu cợt. "Như vậy tôi xin hỏi Trần tiên sinh, trong bốn năm Khang Khang đến trên đời này, tôi không chỉ không biết, còn không cách nào tận trách nhiệm của một người cha với nó. . . . Đây là tàn nhẫn với ai?"
"Điều này cũng không thể trách Đường Đường hết. . . ." Trần Tư Vĩ quýnh lên mở miệng phản bác: "Nếu như ban đầu không phải anh. . . ."
"Tôi thế nào?" Ngô Hạo Thiên biết lời của anh đã có tác dụng, anh chính là muốn cho Trần Tư Vĩ nói ra, chân tướng năm đó Đường Ngọc rời đi anh.
"Ai!" Trần Tư Vĩ than thở yếu ớt, nếu Đường Ngọc hạnh phúc, nhất định có liên quan với người đàn ông trước mắt, sao anh không thuận nước đẩy thuyền, tác hợp hai người bọn họ? Có lúc, yêu một người không phải cưỡng chiếm, mà là khiến cô hạnh phúc.
Trần Tư Vĩ bắt đầu nhớ lại lời Đường Ngọc nói, nói với Ngô Hạo Thiên: "Nhớ năm năm trước, sau khi Đường Đường xảy ra tai nạn xe cộ thì nói với tôi. . . ."
"Đợi chút, tai nạn xe cộ?" Ngô Hạo Thiên lập tức nhớ tới năm năm trước, trước cửa nhà họ Ngô quả thật từng xảy ra một trận tai nạn xe cô, chính là ngày Đường Ngọc rời nhà trốn đi, nhưng hiện trường tai nạn xe cộ chỉ có một vũng máu, chứ không có phát hiện chủ xe và người bị đụng, chẳng lẽ người bị thương chính là Đường Ngọc?
"Năm năm trước, tại sao Đường Ngọc xảy ra tai nạn xe cộ?" Không biết vì sao, Ngô Hạo Thiên trực giác tai nạn xe cộ của Đường Ngọc có liên quan với Trần Tư Vĩ.
"Cô. . . . . . Cô. . . . . ."
Thấy Trần Tư Vĩ ấp a ấp úng, Ngô Hạo Thiên cau chặt chân mày tự hỏi, anh nhớ năm năm trước khi điều tra Trần Tư Vĩ, phát hiện Đường Ngọc mất tích không bao lâu, Trần Tư Dư liền ra nước ngoài, đến nay cũng chưa có trở lại, chẳng lẽ. . . .
Ngô Hạo Thiên ổn định sự khác thường trong lòng, thử đánh cuộc, hỏi: Tai nạn xe cộ của "Đường Ngọc có liên quan với Trần Tư Dư sao?"
"Làm sao anh biết?" Trần Tư Vĩ cơ hồ hỏi ngược lại theo phản xạ, hỏi xong, Trần Tư Vĩ thấy ánh mắt tức giận của Ngô Hạo Thiên, anh ta đã biết rõ. Anh chán nản ngồi tại chỗ, "Thật xin lỗi, sau khi tôi biết rõ hành động của Tư Dư, đã mau sớm chạy tới hiện trường, tôi không biết sao nó điên cuồng vậy, nhưng vẫn chậm chậm; năm năm trước, Đường Đường bởi vì gặp tai nạn xe cộ, xương bắp chân bị gãy, may mắn không có thương tổn đến đứa bé trong bụng của cô, hôm nay Khang Khang cũng rất khỏe mạnh. . . . . ."
Ngô Hạo Thiên nắm chặt hai quả đấm, anh gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi hận không thể đánh anh ngay lúc này."
"Chuyện này tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng, tôi thật xin lỗi Đường Đường, lại không dám nói cho cô ấy biết chân tướng sự việc, cho nên tôi gạt cô ấy lặng lẽ đưa Tư Dư ra nước ngoài, cũng càng thêm chăm sóc cho cuộc sống của Đường Đường, hy vọng có thể đền bù cô ấy. . . ."
"Nói có ích lợi gì? Tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng. . . ."
Trần Tư Vĩ không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, nhỏ giọng cầu khẩn: "Tư Dư đã biết sai lầm rồi, nó cũng vì vậy mà trả giá cao, những năm này nó chưa từng trở về nước gặp cha mẹ, về sau tôi sẽ càng thêm bồi thường Đường Đường . . . . . ."
Ngô Hạo Thiên híp đôi mắt nguy hiểm, trong lòng tính toán, hiện tại nhiệm vụ chủ yếu, là khiến Đường Ngọc tự trở lại bên người, mà anh cũng phải lợi dụng nhược điểm này của Trần Tư Vĩ. Anh nói: "Như vậy Trần tiên sinh, có một số việc anh phải nói thật với tôi, đồng dạng, anh cũng phải trả giá thật lớn vì chuyện em gái của anh đã làm."
Trần Tư Vĩ chán nản, anh biết, mình sớm muộn gì sẽ có một ngày bởi vì sai lầm của Tư Dư, mà mất đi cơ hội đứng ở bên cạnh Đường Ngọc; cho dù anh đã làm rất nhiều vì cô, vẫn không đạt được trái tim của Đường Ngọc.
Nghe xong lời Trần Tư Vĩ nói, Ngô Hạo Thiên thật lâu không thể từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, anh cứ ngu ngơ ngồi ở trên ghế sa lon, Trần Tư Vĩ đi lúc nào chính anh cũng không biết.
Trong đầu của Ngô Hạo Thiên chỉ có hai chữ "Hiểu lầm", ban đầu Đường Ngọc hiểu lầm anh, xem ra, cô căn bản không phải không thương anh. . . .
Anh hơi mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, nếu biết chân tướng chuyện năm năm trước, hiện tại anh phải làm, chính là toàn lực tiêu trừ hiểu lầm giữa bọn họ, mà người phụ nữ kia thích mềm không thích cứng, anh chỉ có thể. . . .
Từ từ, Ngô Hạo Thiên nghĩ ra một kế.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại hiện tại của Đường Ngọc mà Trần Tư Vĩ cho anh, đường giây đầu kia rất nhanh được nối, một giọng nữ vội vàng truyền đến: "Alo? Alo? Là Khang Khang sao? Alo alo? Khang Khang. . . . . ."
Ngô Hạo Thiên hơi trầm mê khi nghe thanh âm động lòng của Đường Ngọ, anh chậm rãi thở ra một hơi, tận lực bình tĩnh nói: "Đường Đường, tôi là Hạo Thiên."
Có một giây yên lặng, Đường Ngọc kêu to tựa như điên: "Ngô Hạo Thiên, có phải âm mang Khang Khang đi hay không? Có phải hay không. . . . Tên khốn kiếp, vô lại, mau trả Khang Khang lại cho tôi!"
Rất lâu không có nghe có người khác chửi mình như vậy, Ngô Hạo Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ, "Khang Khang đúng là ở chỗ của tôi, chẳng qua hiện tại tôi không thể trả nó cho em."
"Ngô Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc hít hít lỗ mũi, thanh âm nghẹn ngào, "Anh rốt cuộc muốn thế nào, mới có thể trả Khang Khang lại cho tôi."
"Đường Đường. . . ." Ngô Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng bây giờ không phải lúc mềm lòng, anh nhắm mắt nói ra lời tàn nhẫn nói: "Mấy ngày tới Khang Khang sẽ ở cùng với tôi, tôi sẽ an bài luật sư, thảo luận về quyền nuôi dưỡng Khang Khang với em."
"Ngô Hạo Thiên! Khang Khang là của tôi, nó chỉ thuộc về tôi. . . ."
"Tôi cũng là ba của Khang Khang." Ngô Hạo Thiên không khách khí ngắt lời cô, "Huống chi, bây giờ hay em vẫn là vợ tôi. . . ."
"Anh nói cái gì?"
"Năm năm trước em đi thật vội vàng, giữa chúng ta còn chưa có chính thức làm thủ tục li hôn."
Đường Ngọc kêu to: "Không phải tôi đã sớm ký giấy thỏa thuận li hôn?"
"Nhưng làm ly hôn ở chỗ luật sư, phải là vợ chồng đồng thời trình diện." Ngô Hạo Thiên thấy Đường Ngọc nhượng bộ, cũng thả mềm thái độ, "Đường Đường, từng là vợ chồng, chúng ta không cần thiết huyên náo cương như vậy, huống chi, chuyện em gạt tôi sinh ra Khang Khang, tôi cũng bỏ qua, để Khang Khang ở nhà họ Ngô vài ngày, để cho ba mẹ gặp cháu của họ."
Đường Ngọc nghe Ngô Hạo Thiên nói có đạo lý, trong khoảng thời gian ngắn cũng tìm không ra lời phản bác.
Ngô Hạo Thiên thừa thắng truy kích chận lại lời Đường Ngọc nói, "Như vậy đi, mấy ngày nữa, chờ tôi xử lý xong vài chuyện, tôi sẽ gọi điện thoại hẹn em ra ngoài làm thủ tục li hôn."
Đường Ngọc suy nghĩ một chút, rốt cuộc đồng ý. "Được rồi."
Ngô Hạo Thiên cúp điện thoại, lộ ra tươi cười đắc ý, tất cả mọi chuyện, đang phát triển theo kế hoạch của anh, hiện tại nhiệm vụ của anh là nắm chặt thời gian, làm xong "Một số chuyện", đến lúc đó, anh muốn cho Đường Ngọc một sự vui mừng.
Đường Đường a Đường Đường, đời này anh nhất định lấy em.
***
Những ngày con trai bảo bối không có ở bên cạnh, tinh thần Đường Ngọc luôn không tốt, cô cũng còn bị cuộc điện thoại ngày hôm đó của Ngô Hạo Thiên làm cho rầu rĩ.
Thật ra thì nghe được Ngô Hạo Thiên chủ động nói làm thủ tục li hôn với cô, cô nên cao hứng, nhưng tại sao, tim của cô luôn trống rỗng? Đây là một cơ hội cuối của cô và Ngô Hạo Thiên, bỏ lỡ, sẽ thật sự không còn cách nào vãn hồi?
Đường Ngọc không dám nghĩ tiếp, chỉ cần thoáng nghĩ đến quá khứ của cô và Ngô Hạo Thiên, vết sẹo đã kết vảy trong lòng sẽ rách ra, cô không yên lòng nắm ở trên bàn, chỉ nghe thấy ở cửa có người gọi cô tên.
"Xin hỏi tiểu thư Đường Ngọc có ở đây không?"
Đường Ngọc đứng lên, "Là tôi"
"Nơi này có một bó hoa tươi, muốn mời ký nhận."
Đường Ngọc ký tên rất nhanh, cầm bó hoa bách hợp trong tay mà ngẩn người, đồng nghiệp bên cạnh đưa đầu qua, ngửi hương hoa thơm ngát, trêu chọc: "Đường Đường, gần đây có số đào hoa à? Ngày ngày đều có người tặng hoa tươi cho cô, thế nào, yêu?"
Đường Ngọc nhún vai nói "Tôi càng muốn biết là ai tặng hơn cô!" Nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ ngày Khang Khang đến chỗ Ngô Hạo Thiên, mỗi ngày cô đều nhận được một bó hoa tươi, hơn nữa hoa mỗi ngày đều không giống nhau, phía trên tất nhiên kèm theo một tấm thiệp.
Cô mở tấm thiệp ra, trên đó viết, gặp gỡ em không phải một sự sai lầm xinh đẹp, mà đã định ra một tình yêu không thể bỏ qua trong đời này của anh.
Không biết sao Đường Ngọc lại run cầm cập một lát, rốt cuộc là ai? Mỗi ngày đều viết mấy lời thật nổi da gà cho cô, chẳng lẽ là Trần Tư Vĩ?
Cô cầm điện thoại di động lên, muốn chất vấn Trần Tư Vĩ, có phải anh là người tặng hoa không, kết quả Trần Tư Vĩ lại xuất hiện tại cửa.
Đường Ngọc vội vàng đứng lên nghênh đón, vừa thấy liền hỏi: "Tư Vĩ, sao gần đây anh cứ tặng hoa cho em?"
Mặt Trần Tư Vĩ mê mang, anh nhìn thấy bó hoa bách hợp trên bàn của Đường Ngọc thì dở khóc dở cười, anh dùng đầu ngón chân cũng đoán được, đây là trò ngây thơ của ai, Đường Ngọc lại không nhìn ra! Anh gật gù đắc ý đi đến trước bàn cầm thiệp lên, cau mày nói: "Lời này thật là buồn nôn."
"Anh cũng biết à! Vậy còn viết lời buồn nôn như vậy!" Đường Ngọc dùng mắt liếc nhìn anh.
Trần Tư Vĩ vô tội nhún vai, "Anh không có buồn nôn như thế, không phải anh tặng em đâu."
"Thật không phải anh?" Đường Ngọc vẫn không tin.
"Thật không phải. . . ." Mặc dù anh rất muốn tặng, nhưng bây giờ Đường Ngọc đã không cần anh tặng.
"Vậy là ai chứ?" Đường Ngọc cúi đầu trầm tư, "Là ai đang giở trò?"
Trần Tư Vĩ than thở, vì khiến Ngô Hạo Thiên bỏ qua việc Tư Dư lái xe đụng Đường Ngọc, hôm nay anh mới tới thăm dò quân tình, thuận tiện gõ gõ trống, khiến Đường Ngọc thuận lợi tham gia "Ước hẹn" đặc biệt của Ngô Hạo Thiên.
"Tư Vĩ, sao anh đột nhiên tới?" Đường Ngọc không nghĩ ra được kết quả, lúc này mới phát hiện ra, lúc này Trần Tư Vĩ không phải nên ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc sao?
Kể từ sau khi sinh Khang Khang, Đường Ngọc vì nuôi gia đình, nên đến làm ở tập đoàn của Trần Tư Vĩ.
"Oh." Trần Tư Vĩ lúng túng gãi gãi đầu "Anh nghĩ đến ngày mai em phải đi đớn Khang Khang, nên tới xem em có cần giúp gì hay không."
"Có gì cần giúp chứ? Ngày mai bổ sung hết thủ tục li hôn với Ngô Hạo Thiên, em liền trở lại."
"Em thật muốn ly hôn với anh ta?" Trần Tư Vĩ cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Đường Ngọc rũ mí mắt xuống, che giấu chán nản ở trong lòng, "Đây là hợp đồng mà em và anh ấy đặt ra từ trước, em chỉ hoàn thành lời hứa của em."
"Đường Đường. . . ." Trần Tư Vĩ lôi kéo Đường Ngọc đi vào phòng giải khát, thử dò xét hỏi: "Em thật tuyệt không lưu luyến anh ta sao? Hay là. . . . Em thật chết tâm với anh ta rồi?"
Đường Ngọc trầm mặc, mặc dù cô rất muốn dối lòng nói với Trần Tư Vĩ, cô thật không thương người đàn ông ghê tởm đó, nhưng cô không muốn lừa mình dối người qua cả đời, coi như cô lừa toàn thế giới, sao cô có thể lừa gạt tim của mình?
Đường Ngọc trầm mặc vừa đúng nói rõ tất cả, Trần Tư Vĩ cũng thoáng an tâm, Đường Ngọc còn yêu Ngô Hạo thiên, như vậy tất cả việc anh làm vì cô đều là chính xác, cũng đáng.
Anh chợt nắm hai vai Đường Ngọc, ý vị sâu xa nói: "Đường Đường, chúng ta làm bạn nhiều năm, mặc dù không tính là tri kỷ không gì không nói, nhưng mà ở trong lòng anh, em là người bạn tốt nhất của anh, cho nên thân là bạn bè, anh muốn nghiêm túc nói vài lời thật lòng với em."
Đường Ngọc không dám nhìn anh, cô làm sao không biết cảm tình của Trần Tư Vĩ đối với cô? Nhưng cô sợ đối mặt với anh, đúng như lời anh nói, bọn họ là bạn bè, cô không có cách nào đáp lại tình yêu của anh, một khi tầng quan hệ này bị chọc phá, chỉ sợ bọn họ cả bạn bè cũng không làm được.
"Đừng sợ, Đường Đường." Trần Tư Vĩ làm sao không hiểu vẻ mặt lúc này của Đường Ngọc? "Sao anh không biết em đang nghĩ gì? Thật ra thì anh muốn em nhớ mấy lời kế của anh. . . . Có những hạnh phúc nhất định phải tranh thủ, có một số việc cũng không phải như em thấy, chân tướng chân chính lại hoàn toàn khác biệt, nếu như hiểu lầm thì hãy bỏ qua, gặp phải hạnh phúc thì vững vàng nắm chặt nó, không cho nó mất đi lần nữa."
Đường Ngọc mờ mịt, không biết Trần Tư Vĩ nói lời này là có ý gì.
Trần Tư Vĩ lại nói sang chuyện khác nói: "Anh nói. . . . Nếu ngày mai ly hôn, không bằng ăn mặc xinh đẹp chút, đừng để Ngô Hạo Thiên xem thường, phải bày ra dáng vẻ đẹp nhất với anh, khiến người đàn ông kia hối hận!"
Nghe lời Trần Tư Vĩ nói, Đường Ngọc cảm thấy anh nói cực kỳ có đạo lý, không thể để cho cái tên ác liệt đó xem thường, rời đi anh, cô vẫn có thể sống quang vinh chói lọi.
Đường Ngọc nặng nề gật đầu, "Ừ, hiện tại em đi mua quần áo mới."
Trần Tư Vĩ cười cười sâu xa, nhiệm vụ của anh hoàn thành.
***
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Đường Ngọc đã sớm rời giường, ngày hôm qua cô không chỉ mua bộ váy mới ra mùa này, còn đặc biệt làm kiểu tóc mới.
Trước khi ra cửa, Đường Ngọc lại tỉ mỉ quan sát mình trong kính một lần, bởi vì sinh đứa bé, hôm nay cô đầy đặn hơn, trước sau lồi lõm, vóc người mỹ lệ, trên mặt còn trang điểm tinh xảo, nhìn thế nào, cô đều không giống đi ly hôn, ngược lại giống như đi kết hôn.
Cô không khỏi cười mỉa, cũng không thể để Ngô Hạo Thiên xem thường, thua người không thua trận! Nếu năm năm trước đã chuẩn bị rời xa anh ta, năm năm qua không có anh, cô vẫn sống tốt đó thôi?
Chỉ là. . . . Thỉnh thoảng. . . . Thỉnh thoảng, ban đêm tịch mịch, sẽ nghĩ về Ngô Hạo Thiên.
Bất tri bất giác, trong lòng cô lại dần dần mất hồn, nhớ tới những điều tốt của Ngô Hạo Thiên, phần yêu say đắm bị cố ý đè nén, lại giương nanh múa vuốt ra ngoài; Đường Ngọc thống hận sự mềm yếu của mình, thống hận mình nhớ mãi Ngô Hạo Thiên không quên, đã đến lúc này, sắp làm thủ tục li hôn rồi, cô lại vẫn còn ôm ảo tưởng với người đàn ông không thương mình.
Chỉ là Đường Ngọc cảm thấy buồn bực, chỗ Ngô Hạo Thiên và cô hẹn gặp, lại là bên ngoài một giáo đường, chẳng lẽ bây giờ luật sư chỉ vì kiếm tiền, một mặt công chính kết hôn cho người khác, một mặt giúp người khác bổ sung thủ tục li hôn tại giáo đường bên ngoài?
Đường Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại không nghĩ ra được dụng ý chân chính, chỉ có thể nhắm mắt, chạy tới bên ngoài giáo đường đã hẹn.
Nhìn khắp nơi, Đường Ngọc không thấy bóng dáng của Ngô Hạo Thiên, xa xa lại nhìn thấy con trai bảo bối của mình, đứng ở cửa giáo đường đi về phía mình.
"Mẹ!" Đường Khang Khang. . . . A, không, hiện tại phải là người bạn nhỏ Ngô Khang Khang, nhiệt tình ngoắc Đường Ngọc.
"Khang Khang!" Đường Ngọc kích động hô lên, cô từ bậc thang ba chân bốn cẳng chạy lên trên, "Khang Khang!"
Mắt thấy Đường Ngọc sắp bắt được cánh tay nhỏ của Khang Khang, Khang Khang lại đột nhiên lách người, chui vào trong giáo đường.
Đường Ngọc thở hồng hộc đứng ở cửa kêu to: "Này! Khang Khang, giáo đường không thể xông loạn! Người ta. . . ." Cô đẩy cửa ra lặng lẽ đi vào, Đường Ngọc không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ trong giáo đường có người cử hành hôn lễ, khi cúi đầu tìm kiếm mình con trai thì lại phát hiện bốn phía có cái gì không đúng.
Khoảnh khắc Đường Ngọc ngẩng đầu lên chợt sửng sốt, nghẹn họng nhìn trân trối người trong giáo đường.
Chung quanh cô đứng đầy người, những người này cô đều biết, có ba chồng mẹ chồng trước của cô, có cha mẹ lẽ ra đang ở Singapore, có đồng nghiệp bây giờ, thậm chí ngay cả anh em Trần Tư Vĩ đều ở trong đám người, mà con trai bảo bối của cô, thì khéo léo đứng ở đối diện cha xứ.
Bây giờ là tình huống thế nào? Đường Ngọc không hiểu nhìn quanh, chợt bên tai truyền tới khúc quân hành hôn lễ, chỉ thấy từ một cánh cửa khác của giáo đường, có một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi ra.
Người nọ không phải ai khác, chính là Ngô Hạo Thiên khiến Đường Ngọc yêu hận đan xen. Ngô Hạo Thiên mặc vest trắng, nện bước ưu nhã đi tới trước mặt của Đường Ngọc, quỳ một gối xuống.
Có ngu hơn nữa, Đường Ngọc cũng có thể đoán được ý tứ của anh, nhưng còn chưa dám tin tưởng, đầu lưỡi thắt lại: "Anh. . . . Đây là. . . ."
Cô thất kinh cầu cứu con trai, mà Khang Khang lại tỏ vẻ xem kịch vui.
"Đường Đường, gả cho anh, anh sẽ yêu em cả đời, chăm sóc em, không xa không rời." Ngô Hạo Thiên lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, chính là chiếc nhẫn mà năm năm trước Đường Ngọc trả lại cho Ngô Hạo Thiên chính.
"Em. . . ." Đường Ngọc khiếp sợ đứng tại chỗ, cô thật là muốn đồng ý với anh, nhưng khi con người đang kích động, sẽ nghĩ đến vài việc phức tạp, cô chợt ý thức được một vấn đề, nói: "Anh là bởi vì Khang Khang, cho nên mới quyết định cho nó một gia đình hoàn chỉnh sao?"
Ngô Hạo Thiên chưa kịp giải thích, Ngô Khang Khang bên cạnh lại đứng không yên, cậu đi tới, nói với Ngô Hạo Thiên: "Ba, con đã nói phương pháp này của ba không thể thực hiện được! Mẹ có lúc ngây ngốc."
Ngô Hạo Thiên bị con trai dạy dỗ, trong lòng rất không vui, tiểu quỷ thối này, hiểu được quá nhiều. . . .
"Còn mẹ nữa." người bạn nhỏ Ngô Khang Khang uốn éo khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không phải là con nói mẹ đâu, ba làm nhiều việc cho mẹ như thế, sao mẹ không hiểu? Uổng công con và ba diễn trò dụ mẹ đến đây."
Mặt Đường Ngọc lần lượt thay đổi tím tím xanh xanh, cô thật muốn nói đứa con trai này không phải do cô sanh.
Lúc này Ngô Thanh Tuyền đi tới, ôm lấy cháu trai bảo bối của mình, cõi lòng đầy áy náy nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, ba đã biết nguyên nhân ban đầu con rời bỏ Hạo Thiên, con đã hiểu lầm nó, tất cả đều không có liên quan với nó, đều là lỗi của ba, là ba làm cho nhà họ Đường phá sản, nó không hề biết; khi biết con là con gái nhà họ Đường nó cũng không muốn lừa con, nó chỉ không muốn con bị thương tổn, sợ con hiểu lầm. . . ." Ngô Thanh Tuyền càng nói càng động dung, mắt dần dần ẩm ướt, tất cả, đều là ông già như ba không đúng, con tha thứ Hạo Thiên đi! Những năm này, nó vẫn nhớ mãi con không quên, chúng ta đều thấy được." Nói xong, Ngô Thanh Tuyền ôm cháu trai đi tới trước mặt hai người lớn nhà họ Đường.
Lúc này người yêu cũ gặp nhau, đã không còn thâm tình lúc trước, ông chỉ cảm thấy rất áy náy với họ, nghĩ tới, nghĩ tới, ông lại chảy nước mắt, đó là nước mắt sám hối, ông cảm thấy xin lỗi cầm tay ba Đường, run rẩy nói: "Thật xin lỗi, nếu như không phải do tôi, hai đứa trẻ này cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy, xin hai người tha thứ tôi. . . ."
Đường Lam Tường không nghĩ tới, Ngô Thanh Tuyền sẽ chủ động nói xin lỗi với ông, nói thật, về chuyện nhà họ Đường phá sản, trong lòng ông cũng không phải chưa từng oán hận ông ây, nhưng vài năm quq, những oán hận trong lòng cũng dần dần phai nhạt. Dù hận thì việc cũng đã xảy ra, cho nên đối với quá khứ, ông cũng bỏ qua, đã tha thứ cho ông ấy.
Lại nói, Ngô Hạo Thiên con trai của Ngô Thanh Tuyền, làm những chuyện này vì con gái mình, ông đều nhìn ở trong mắt, ông thấy rất may mắn vì con gái của mình, có thể tìm được người yêu nó như thế, ân oán đời trước cũng đã đến lúc chấm dứt.
Đường Lam Tường bỏ qua hiềm khích lúc trước vỗ vỗ tay Ngô Thanh Tuyền, thoải mái nói: "Tất cả đều đã qua, anh không cần chú ý quá mức! Thân gia. . . ."
Ngô Thanh Tuyền nghe được Đường Lam Tường gọi mình "Thân gia" trong lòng giống như nhấc lên ngàn tầng sóng, kích động đến nói không ra lời.
Đường Lam Tường còn nói: "Thật ra thì nếu như ban đầu nhà họ Đường không phá sản, con gái của tôi cũng sẽ không gặp phải Hạo Thiên nhà anh! Tính toán ra, anh chính là người làm mai cho hai đứa!"
"Đúng, đúng. . . ." Ngô Thanh Tuyền vui mừng gật đầu, "Về sau tôi nhất định xem Đường Đường là con gái ruột của mình. . . ."
Bên nào, bốn người già đang giải trừ hiềm khích tâm sự với nhau, bên kia, anh em nhà họ Trần cũng đi tới.
Năm năm không gặp, Trần Tư Dư thay đổi rất nhiều, khí chất lạnh nhạt mà trầm ổn, mặt mày cũng sáng sủa hơn, cô nhìn Đường Ngọc trước mắt, trong lòng có ngàn vạn ngôn ngữ muốn nói với cô, lại không biết nói từ đâu.
Nghĩ tới trước kia mình đã làm sai chuyện, áy náy trong lòng Trần Tư Dư khiến cho cô nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống giống như nước sông vỡ đê, trong lòng cô biết áy náy của mình dành cho Đường Ngọc đâu chỉ một hai câu là nói hết? Nhưng nếu như không thừa dịp lúc này nói ra, cô sẽ hối hận cả đời.
Trần Tư Vĩ bên cạnh thấy Trần Tư Dư nghẹn ngào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ ý tưởng của em gái, anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Đi đi."
Lấy được khích lệ, Trần Tư Dư cảm kích liếc mắt nhìn anh của mình, dùng sức gật đầu một cái, cô hít sâu một hơi, đi tới trước mặt Đường Ngọc, nói "Đường Đường, tôi thực xin lỗi cô, lời ban đầu, đều là tôi lừa gạt ngươi, tôi chỉ muốn khiến cô rời bỏ Ngô Hạo Thiên; là tôi thật xấu, không chỉ có lừa cô, trận tai nạn xe cộ năm năm trước, cũng là tôi lái xe đụng cô. . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi cũng không muốn thương tổn cô, chỉ là lúc ấy tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, cầu xin cô tha thứ tôi. . . . Nếu không đời này của tôi không thể thanh thản." Nói xong, Trần Tư Dư còn quỳ xuống.
Lời sám hối của cô khiến Đường Ngọc sợ hết hồn, cô vội vã kéo Trần Tư Dư đã quỳ trên mặt đất, nhưng hiện tại cô lại không biết nên nói như thế nào mới chính xác.
Lòng của Đường Ngọc cũng rối loạn, cô rốt cuộc bừng tỉnh từ trong tất cả khiếp sợ, thì ra tất cả bây giờ, đều là trước đó an bài, bọn họ đang tập thể giải thích với cô tất cả về năm năm trước; thì ra là năm năm trước, đều chỉ là hiểu lầm, như vậy Hạo Thiên anh. . . . Thật yêu cô sao?
Hôm nay cô vẫn không có lòng tin suy đoán lòng của Ngô Hạo Thiên.
Trần Tư Vĩ ôm em gái của mình, muốn nói xin lỗi, nhưng lời đến khóe miệng lại sửa lại miệng, bây giờ Đường Đường cần trợ giúp lực lượng đi tới, anh vẫn nguyện ý làm người lặng lẽ dâng hiến bên cạnh Đường Ngọc, anh chỉ nói với cô "Đường Đường, hạnh phúc của em đang ở trước mắt, bắt lấy nó đi!"
Hạnh phúc. . . . Đang ở trước mắt. . . . Những lời này chợt khiến trước mắt Đường Ngọc rõ ràng, cô ngớ ngẩn nhìn Ngô Hạo Thiên vẫn quỳ gối trước mặt của mình, trong tay của anh còn đang cầm chiếc nhẫn kia.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt nhu hòa của Ngô Hạo Thiên, lúc này anh ấy thật gần mình, gần đến có thể chạm tay vào, đây mới thật là hạnh phúc của cô sao?
Ngô Hạo Thiên rốt cuộc mở miệng lần nữa: "Đường Đường, nhiều người nói xin lỗi với em như vậy, thật ra thì người chân chính nên nói xin lỗi là anh, anh mới là người tổn thương em sâu nhất; nếu như không có hợp đồng hôn nhân ban đầu, nếu như anh sớm thừa nhận anh yêu em, nếu như ngày đó anh không đi làm, em sẽ không có cơ hội rời khỏi anh; năm năm, anh đều cảm thấy hối hận vì hành động ngu xuẩn của mình, không có lúc nào không nhớ đến em, tình yêu dành cho em mỗi ngày một sâu hơn, anh biết rõ đây là trời cao trừng phạt anh, nhưng chỉ vì em, anh vui vẻ chịu đựng. . . ."
Thâm tình của Ngô Hạo Thiên khiến cho mọi người động dung, cũng làm cho lỗ mũi Đường Ngọc đau xót, trong lòng run rẩy, anh nói anh yêu cô. . . .
"Hạo Thiên. . . ." Đường Ngọc khẽ gọi.
"Anh còn muốn cám ơn em, cám ơn em để cho anh gặp em, cám ơn em sinh một đứa con trai đáng yêu cho anh, nếu như không phải em, anh sẽ không thể nghiệm được tình yêu đẹp nhất thế gian. . . . Anh không biết anh làm cái gì, mới có thể khiến em tha thứ anh, nhưng mà anh phải cho em biết, anh yêu em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em năm năm trước, em cũng đã tan ra từng chút hòa vào trong lòng anh, em là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh." Ngô Hạo Thiên kéo tay Đường Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên, "Cho anh thêm một cơ hội, để cho chúng ta ở chung lần nữa, được không?"
Nước mắt tích đầy trong mắt Đường Ngọc chậm rãi rơi xuống, cho dù trái tim sắt đá hơn, cũng không chống được sự thâm tình của Ngô Hạo Thiên.
Cô rốt cuộc trả lời anh, nhẹ nhàng gật đầu, "Em cũng yêu anh, Hạo Thiên, rất yêu, rất yêu. . . . Còn yêu anh hơn anh yêu em. . . ."
Lấy được lời hứa của Đường Ngọc, Ngô Hạo Thiên cũng khóc không thành tiếng, anh cầm chiếc nhẫn lên, cẩn thận từng li từng tí đeo lên cho cô, ngay sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dính nước mắt của cô lên, hôn môi đỏ mọng của Đường Ngọc, một cái hôn này, là lời thề một đời một thế không đổi của anh.
Đường Ngọc chảy nước mắt ngọt ngào, hôn trả Ngô Hạo Thiên, hạnh phúc tựa như ánh mặt trời ấm áp nhất, bao phủ ở trên hai người yêu nhau.
Một khắc kia, cô đã bắt đầu ảo tưởng mình mặc áo cưới xinh đẹp, một tay nắm tay Ngô Hạo Thiên anh tuấn hào phóng, một tay dắt Khang Khang, cùng nhau đi vào giáo đường, bọn họ sẽ cùng thề trước mặt cha xứ, vô luận sau này còn gặp phải bao nhiêu gian nan hiểm trở, bọn họ đều không thả tay nhau, sẽ yêu nhau một đời một thế, không xa không rời.
Hết truyện.