Đang lúc này, Ngô Hạo Thiên đi vào ban công, anh nhìn thấy Đường Ngọc rúc vào đầu vai Trần Tư Vĩ, Trần Tư Vĩ ôm nhẹ bả vai của cô vuốt ve, một màn này cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ chủ quan cho rằng đây là một đôi người yêu, huống chi lúc này Ngô Hạo Thiên uống rượu, lửa giận không chút nào che giấu nhanh chóng thiêu đốt.
Anh đã sớm quên đây là dạ tiệc của anh, anh chỉ nhớ người phụ nữ dựa vào trên đầu vai người đàn ông khác, là vợ của anh, mà vợ của anh đang ấp ấp ôm ôm người đàn ông khác, anh cất giọng quát chói tai "Hai người đang làm gì!"
Hai người không coi ai ra gì đều chấn động, hốt hoảng tách ra, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Hạo Thiên đã sải bước nhảy qua, một quyền đánh vào trên mặt Trần Tư Vĩ.
Đường Ngọc từ trong bối rối phục hồi tinh thần lại, nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi bị Ngô Hạo Thiên nhìn thấy, dĩ nhiên là không cách nào giải thích, nhưng cô không thể để cho Ngô Hạo Thiên mất thể diện ở trường hợp này, cô vội vàng ngăn anh lại, "Hạo Thiên, anh hiểu lầm, không phải như anh nghĩ, hiện tại nhiều người ở đây, anh phải chú ý thân phận." Cô nói cực kỳ nhỏ tiếng, nhưng lời nói nghe vào trong lỗ tai Ngô Hạo Thiên, cũng rất là chói tai.
"Cô đang cầu xin vì hắn ta sao?" Ánh mắt của Ngô Hạo Thiên đều đỏ, anh giận không kềm được bắt lấy cánh tay Đường Ngọc, "Vậy cô nói tôi biết, mới vừa rồi hai người đang làm gì?"
"Tôi không phải xin tha cho anh ta." Đường Ngọc thấy đám người đã tụ tập tới đây, cô nguỵ biện chỉ tăng thêm trò cười, sự lãnh đạm của cô làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của cô, "Sự thật chính như anh thấy đó."
Cô có thể nói cái gì đây? Hiện tại nói cái gì Ngô Hạo Thiên cũng nghe không lọt; vậy mà, sự lãnh đạm của Đường Ngọc, cộng với việc cô không giải thích, ngược lại khiến lửa giận của Ngô Hạo Thiên mạnh hơn, anh nâng tay lên thật cao, muốn giáng một cái tát xuống.
Trần Tư Vĩ lại đột nhiên lên tiếng: "Ngô Hạo Thiên, anh là đàn ông, còn muốn đánh phụ nữ sao? Chính anh đã làm gì, đừng tưởng rằng người khác không biết, anh không cảm thấy chột dạ đáng xấu hổ sao?"
"Tôi làm gì mà cần chột dạ? Ngược lại là anh, Trần tiên sinh, hành động vừa rồi, đủ để cho tôi đánh anh răng rơi đầy đất."
"Đủ rồi!" Đường Ngọc nhìn không nổi nữa, cô đẩy Ngô Hạo Thiên trước mặt ra, "Tôi cũng cần an tĩnh, tôi đi về trước đây."
Nói xong, cô xoay người chạy khỏi bữa tiệc.
"Đường Ngọc!"
"Đường Đường!"
Phía sau còn có một số thanh âm huyên náo, Đường Ngọc lại như không nghe thấy tất cả, hiện tại cô mệt chết đi, cả người mệt mỏi, cô cảm thấy mình lọt vào trong một vòng xoáy khổng lồ, không cách nào tự kềm chế, một mặt là tờ hợp đồng của cô và Ngô Hạo Thiên, sự dịu dàng của Ngô Hạo Thiên khiến cô luân hãm; một mặt là hành động việc làm của tập đoàn Ngô thị đối với nhà họ Đường; cô cũng chưa giận đến hồ đồ, nếu như tập đoàn Ngô thị có liên quan với việc phá sản của nhà họ Đường, tất nhiên không phải do Ngô Hạo Thiên mới trở về một tháng làm.
Như vậy Ngô Thanh Tuyền rốt cuộc đã làm gì với nhà họ Đường? Mục đích của ông ta khi làm vậy là gì?
Ban đêm tháng tám, trong không khí có hơi ẩm, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể thở dốc.
Không biết chạy bao lâu, sau lưng đột nhiên có một bóng dáng xông lại, Đường Ngọc sợ tới mức quay ngược lại, đợi nhìn thấy người nọ là Ngô Hạo Thiên thì cô không chỉ không tránh, ngược lại né qua đi tiếp.
"Đường Ngọc, cô đứng lại đó cho tôi!" Ngô Hạo Thiên từ phía sau kéo cánh tay Đường Ngọc, lôi lôi kéo kéo, liền ôm cô vào trong ngực.
Đường Ngọc không thể động đậy, buông tha giãy giụa, cô lẽ thẳng khí hùng nhìn Ngô Hạo Thiên, lúc này không có người ngoài, cô ngược lại có thể tỉnh táo nhìn anh, trong ánh mắt của cô có thâm ý Ngô Hạo Thiên nhìn không hiểu, "Họ Ngô, anh buông tôi ra."
"Cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không thả cô ra." Ngô Hạo Thiên có chút hốt hoảng, Đường Ngọc như vậy anh chưa bao giờ nhìn thấy, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt thì cảm xúc của Đường Ngọc đối với anh cũng chỉ là chán ghét.
Mà bây giờ, tại sao ở trong mắt cô, anh nhìn thấy cảm xúc cự người ngoài ngàn dặm; bây giờ cô còn xem anh là người xa lạ sao? Chẳng lẽ mấy ngày nay, việc anh làm vì cô, cô đều giả câm vờ điếc, xem như không tồn tại sao?
Ngô Hạo Thiên tự nhận mình đã dốc hết toàn bộ kiên nhẫn, anh biết Đường Ngọc có ngăn cách đối với việc hợp đồng, anh cũng không gấp gáp biểu lộ tâm tư của anh, anh chỉ muốn dùng một năm này, từ từ cho cô tiếp nạp anh, anh vì cô ngày ngày về nhà, chỉ vì cùng với cô; anh dịu dàng đối với cô, chỉ vì hòa tan trái tim lạnh như băng của cô.
Anh cho rằng mình đã sắp thành công, anh thậm chí cảm nhận được Đường Ngọc thay đổi, ánh mắt cô theo đuổi mình, vậy mà tại sao, sau khi Trần Tư Vĩ xuất hiện tất cả đều thay đổi? Là mình quá mức tự tin? Hay là mình thật ra một chút cũng không có lòng tin, có thể đánh động người phụ nữ trước mắt này?
Thấy Đường Ngọc không nói lời nào, Ngô Hạo Thiên khẽ thở dài một cái, giọng điệu hơi chậm, có thể nghe được anh đang thỏa hiệp: "Đường Đường, em rốt cuộc muốn anh làm thế nào mới tốt. . . ."
Đường Ngọc thấy anh thư giãn, đẩy anh ra lần nữa, "Anh và tôi giữ một khoảng cách là tốt nhất."
Những lời này, khiến lửa giận của Ngô Hạo Thiên khơi lên lần nữa, anh thấy cô hoảng hốt chạy về phía trước, thân thể yểu điệu chập chờn tại phía trước, sự cự tuyệt của cô, cô ôm ấp yêu thương người đàn ông khác, khiến anh không thể suy tư, bước một bước dài đuổi theo đến trước mặt, ôm hông của cô, khiêng lên đầu vai.
Anh cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Đường Ngọc, tôi phải cho cô biết, cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai!"
Đường Ngọc sợ tới mức giãy giụa không dứt, đá qua đá lại trên bả vai Ngô Hạo Thiên, "Ngô Hạo Thiên, anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!"
"Tôi muốn làm gì, một hồi cô sẽ biết."
Chớp mắt, Ngô Hạo Thiên đã khiêng Đường Ngọc đến ga ra tầng ngầm, anh mở ra cửa sau xe, ném Đường Ngọc vào.
Đường Ngọc thét chói tai nằm té ở trên ghế sau, đầu cô choáng váng, muốn giãy giụa ngồi dậy, Ngô Hạo Thiên cũng rất mau đè ép phía sau lưng của cô bò lên.
"Ngô Hạo Thiên, tên vô lại cầm thú, ngươi buông ta ra!"
Sự giãy dụa của cô gái phía dưới, không thể nghi ngờ là đổ dầu trên lửa; Ngô Hạo Thiên vốn trong cơn giận dữ, hơn nữa trong dạ tiệc anh uống rất nhiều rượu, lúc này rượu cồn đang phát tác, mặc dù anh đang tức giận, vẫn còn tính toán rõ ràng biết mình đang làm gì.
Anh gắt gao nằm sau lưng của Đường Ngọc, một cái tay ôm cổ của cô xoay về phía mình, "Tôi hỏi cô lại lần nữa, rốt cuộc vừa rồi cô và tên họ Trần làm gì?"
Đường Ngọc cố hết sức nghiêng đầu, cô không nhìn thấy biểu tình của Ngô Hạo Thiên, trong buồng xe mờ tối, có thể nghe tiếng thở dốc nặng nề của anh, cô quật cường ngẩng đầu lên, hất tay của anh ra, "Tôi và anh ta làm cái gì, không cần anh trông nom!"
"Cô gái không biết sống chết!" Ngô Hạo Thiên ôm đầu của cô xoay qua lần nữa, cúi đầu liền cắn xuống, anh ngậm thật chặt môi dưới của cô, đã dùng hết toàn lực hôn cô, giống như là muốn hút cả linh hồn cô vào trong thân thể của mình, dung hợp cùng một chỗ với anh.
Đường Ngọc cắn chặt hàm răng, không để cho Ngô Hạo Thiên có cơ hội có thể lợi dụng, Ngô Hạo Thiên lại cứ không gấp gáp, hai tay anh đã quấn lên bên eo của cô, giống như hai con rắn nhỏ linh hoạt, từ từ leo đến ngực của cô, cách tơ lụa mềm, anh xoa đến hai vú đứng thẳng của cô, xấu xa dùng sức bóp một cái.
"A. . . ." Đường Ngọc bị đau rên rỉ, Ngô Hạo Thiên nhân cơ hội từ khóe miệng của cô trượt vào, mau, hung ác, chính xác mút cái lưỡi thơm đang tránh né của cô, anh trêu chọc, khiến cô không đường để chạy; đầu lưỡi hai người chặt chẽ quấn chung, Ngô Hạo Thiên bá đạo dây dưa, khó bỏ khó phân.
Đường Ngọc bị đánh tơi bời, chợt mãnh liệt chống cự, cô thở dốc giãy dụa vòng eo, cố gắng thay đổi càn khôn, nâng lên từ dưới thân thể Ngô Hạo Thiên.
Vải vóc ma sát, Đường Ngọc không biết hành động lần này của mình ngược lại khiến cô hoạ vô đơn chí, Ngô Hạo Thiên dính vào tình dục rên rỉ thật nhỏ, càng thêm hưởng thụ trêu đùa như có như không.
Đường Ngọc cho là mình có cơ hội xoay mình, dùng cái mông nâng lên một cái, Ngô Hạo Thiên chợt cởi xuống dây nịt, ngắn ngủi buông ra môi đỏ mọng bị hôn sưng của Đường Ngọc, nâng thân thể lên, không để ý Đường Ngọc tức giận gào thét, nhanh chóng nắm hai cánh tay của cô đi vòng qua sau lưng, ngay sau đó dùng dây nịt trói chặt.
"Khốn kiếp, cầm thú!" Đường Ngọc kinh hãi, "Ngô Hạo Thiên, trên hợp động quy định, dưới tình huống đối phương không nguyện ý, sẽ không xảy ra quan hệ tình dục! Tên khốn kiếp này mau buông ta ra, nếu không ta kiện ngươi cưỡng gian!"
"Đường Đường." Ngô Hạo Thiên vuốt ve cái mông của cô, lại dè lên người của cô lần nữa, "Anh sẽ cho em cam tâm tình nguyện nói em muốn anh, tựa như lần đầu tiên. . . ."
Hơi thở nguy hiểm tiến tới gần, cả người Đường Ngọc run run, một giây kế tiếp, cô cảm nhận được sự ghê tởm của Ngô Hạo Thiên. . . . "A. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Ngô Hạo Thiên kéo "roẹt", xé rách một cái khe trên dạ phục của Đường Ngọc, kéo dài đến ngực của cô; bên trong Đường Ngọc chỉ mặc áo lót mỏng, hai vú run rẩy như ẩn như hiện, toàn bộ lộ ở trong không khí.
Vậy mà, Ngô Hạo Thiên chỉ đè ép thân thể của cô, hai cái tay chia ra mà đến, một hướng lên, một xuống phía dưới, một cái tay đi tới bên ngoài u huyệt của cô, xoa nụ hoa của cô; một cái tay khác theo hông của cô hướng lên, trực tiếp nắm một bên ngực của cô.
Anh không chút nào thương tiếc xoa nắn, hai cái tay chạy song song, vừa vuốt ve, vừa chậm rãi cắm vào hạ thể của cô, không biết kích động mỗi một chỗ da thịt nhạy cảm của Đường Ngọc cỡ nào.
Đường Ngọc lại chặt chẽ cắn môi dưới một lần nữa, không để cho mình phát ra rên rỉ mất thể diện, Ngô Hạo Thiên đưa đầu lưỡi ra liếm cổ của cô, hàm hồ nói: "Đường Đường, muốn gọi liền gọi đi! Em không biết. Mỗi lần em kêu lên đều đặc biệt mê người."
"Không. . . ." Vừa mới há mồm, một giây kế tiếp, một tiếng rên rỉ nhẹ liền bật ra khóe miệng, "A. . . ."
Thanh âm mất hồn, khiến Ngô Hạo Thiên càng thêm không cách nào kiềm chế, tăng nhanh động tác trên tay, phía dưới Đường Ngọc đã bị hai ngón tay đưa vào, mỗi một lần đút vào, cũng sẽ mang ra nhiều ái dịch hơn, mỗi một lần đút vào cũng càng thêm xâm nhập; Đường Ngọc cho dù khống chế được tiếng rên của mìn, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng thân thể của mình, mỗi một cái đút vào, đều làm cho cả người cô không tự chủ được run rẩy.
Cô cảm nhận được liếm hôn trơn trợt bên tai, trên cổ, nhẵn nhụi chui vào dưới da của mình, ngón tay lấp đầy phía dưới trêu chọc dục vọng của mình, lại không lấp đầy được sự trống rỗng của mình, cô muốn nhiều hơn, càng thâm nhập.
Cuối cùng cô bỏ qua sự quật cường của mình, cô nằm ở trên chỗ ngồi trước, cúi đầu thở hổn hển "A. . . . Ách. . . . Hạo. . . ."
Nghe được Đường Ngọc kêu tên của mình, Ngô Hạo Thiên dừng lại động tác trên tay, ngón tay cắm vào hạ thể cô, cũng quên rút ra, vậy mà sự sửng sốt này, lại khiến Đường Ngọc bất mãn, cô rầm rì, "Ừ. . . . Đừng có ngừng. . . ." Đường Ngọc nâng lên cái mông, vuốt ve ngón tay trong hạ thể mình, vẽ thành các vòng tròn.
Ngô Hạo Thiên biết ham muốn của Đường Ngọc, hoàn toàn bị mình nắm ở trong tay, mỗi một lần Đường Ngọc bị anh trêu đùa, đều ôn thuận giống như con mèo nhỏ động tình, anh cười yếu ớt đè ép phía sau lưng của cô, tiến tới bên tai cô: "Vừa rồi em gọi anh là gì?
"Ừ. . . . . ." Tiếng rên rỉ lười biếng như mèo, kéo thật dài âm điệu, cô chưa đủ cọ cọ ngón tay bất động trong cơ thể cô, ngoài miệng rầm rì : "Đừng có ngừng. . . ."
"Vậy em gọi anh đi. . . ."
"Hạo. . . . Thiên. . . ."
"Cầu xin anh giống như lần đầu tiên. . . ."
"Cầu xin anh. . . . Tiến vào em. . . ."
Ngô Hạo Thiên lại cho thêm một ngón tay, cùng nhau tiến vào trong cơ thể Đường Ngọc, chỉ nghe Đường Ngọc hít khí thỏa mãn, một cái tay khác của anh, cũng đến bên dưới cơ thể vạch ra vách tường thịt của cô, xoa hoa hạch của cô một vòng lại một vòng.
Hai cái tay trên dưới phân công tự động tiến hành, một đút vào, một vuốt ve, Đường Ngọc cũng không còn đè nén tiếng rên, càng ngày càng thở gấp. "A a. . . . Hạo Thiên. . . . A. . . . Thật là sướng. . . ."
Đột nhiên, Đường Ngọc nặng nề than thở, ngón tay tiến vào trong cơ thể cô, cảm nhận được vách thịt hết sức co lại, cô ngước cổ lên, quát to một tiếng, Ngô Hạo Thiên biết cao triều của cô tới; rốt cuộc, Đường Ngọc ôn thuận giống như mèo, nằm ở trên chỗ ngồi trước không nhúc nhích.
Thanh âm ẩn nhẫn của Ngô Hạo Thiên truyền đến: "Đường Đường, em thỏa mãn chưa?"
Đường Ngọc không có trả lời, cao triều của cô đi qua, cũng càng thêm mê mang trống không.
Ngô Hạo Thiên nằm ở trên người cô, muốn rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra, lại khiến Đường Ngọc bất mãn, cô rầm rì một tiếng, dùng vách thịt kẹp chặt ngón tay của anh.
"Có phải còn chưa có ăn no hay không? Hả?"
Đường Ngọc không thừa nhận, "Tôi. . . . Nào có. . . ."
"Em đó, chính là người phụ nữ ăn ở hai lòng." Ngô Hạo Thiên không để ý sự phản đối của Đường Ngọc, vẫn rút ngón tay ra.
Đường Ngọc rốt cuộc cầu khẩn: "Tôi. . . ."
"Em cái gì?"
Đường Ngọc vùi mặt vào trong chỗ ngồi, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: "Còn muốn. . . . Muốn. . . ."
"Anh sẽ thương em thật nhiều." Ngô Hạo Thiên nói xong bò dậy, vén y phục rách của Đường Ngọc lên, một tay kéo xuống khóa quần của mình, móc ra vật đã cứng rắn, một tay cởi quần lót của Đường Ngọc ra, một loạt động tác nhanh chóng mà tự động, khi Đường Ngọc không hề đề phòng, Ngô Hạo Thiên nằm xuống, dùng sức một cái.
"A!" Đường Ngọc bị vật đột nhiên cắm vào làm sợ hết hồn, nhưng Ngô Hạo Thiên lập tức nhanh chóng đút vào như gió, khiến ham muốn của Đường Ngọc nhanh chóng nổ tung lên.
Vật cứng theo vách thịt của Đường Ngọc đâm vào đến cùng, một cái mau hơn một cái, trừ thâm trầm thở dốc, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy "Bành bạch" dưới hạ thể của hai người.
Thanh âm khàn đục của Ngô Hạo Thiên, lúc này càng thêm mê người: "Đường Đường, em quá trơn rồi, khiến anh không nhịn được. . . Ách. . ."
Anh chỉ chú ý đút vào, hoàn toàn phân không ra thần trí nói mấy lời tình dục, hai tay đưa lên của Ngô Hạo Thiên, đã bao trùm lên hai vú đứng thẳng của Đường Ngọc lần nữa, anh dịu dàng xoa nắn.
Dù sao không phải lần đầu tiên, cho dù Đường Ngọc u mê ngu ngốc, cũng biết phối hợp động tác của Ngô Hạo Thiên, đụng chạm lên xuống, mỗi một lần kết hợp hoàn mỹ, đều có thể phổ ra khúc nhạc hài hòa nhất, bọn họ phối hợp xâm nhập đút vào.
"Đường Đường. . . . Em yêu anh không?"
Đường Ngọc chợt ngơ ngẩn, cô híp tròng mắt mê ly lắc đầu, "Không. . . ."
Ngô Hạo Thiên không chút suy nghĩ từ trong cơ thể cô kéo ra, Đường Ngọc cũng không giãy giụa, anh lật qua thân thể của cô, hai người đối diện nhìn nhau, "Vậy em yêu Trần Tư Vĩ?"
Đường Ngọc nhìn vật cứng của anh đứng thẳng ở trước mặt cô, lắc đầu lần nữa, "Không yêu."
"Vậy tại sao em không yêu anh?" Ngô Hạo Thiên cảm thấy mình rất ngu, tình huống bây giờ còn có thể hỏi ra loại vấn đề này.
Đường Ngọc nằm ở trên xe hí mắt nhìn anh, "Chẳng lẽ anh quên điều khoản trên hợp đồng? Không cho tôi yêu anh, tôi vẫn rất tuân thủ hợp đồng giữa chúng ta, không giống anh. . . ."
Ngô Hạo Thiên châm chọc nở nụ cười đùa cợt, anh không biết là đang giễu cợt sự đa tình của mình, hay là giễu cợt sự vô tình của Đường Ngọc; anh không biến sắc đè xuống thân thể, "Đường Đường, em quả nhiên là cộng sự hợp tác rất tốt."
Anh cúi đầu, đưa đầu lưỡi ra, dọc theo xương quai xanh mất hồn của cô, liếm đến trên vú của cô, chợt hung hăng cắn đầu v* mềm mại của cô, anh vạch ra hai chân của cô, không hề dịu dàng dùng vật cứng đâm vào vách thịt của cô.
Đột nhiên xuất hiện đâm vào, khiến vách thịt chợt co rụt lại, không khống chế nổi nữa, Ngô Hạo Thiên tùy ý mạnh mẽ đâm tới, sự thổ lộ không tiếng động của anh, khiến Đường Ngọc không chịu nổi rên rỉ: "A. . . . Hạo Thiên. . . . Quá. . . . Quá nhanh. . . ."
Ngô Hạo Thiên ra vẻ không nghe, nắm cái mông của cô dùng sức đâm, thổ lộ của anh, khiến Đường Ngọc gắng gượng qua một lần lại một lần cao triều, rốt cuộc ngất đi.
Vậy mà, Ngô Hạo Thiên không có dừng lại, anh giống như là dùng phương thức này trừng phạt mình, càng giống như là dùng phương thức này nói cho Đường Ngọc, anh yêu cô; nhưng, ở trong tình yêu như chết như tiên, chỉ có vui thích của thân thể, sự thâm tình của anh, không đạt được tình yêu của cô.
****
Một tiếng ưm, lông mi Đường Ngọc run rẩy như cánh chim, giống như là dùng hơi sức cả người, giùng giằng mở mắt từ trong chua xót, cô ngớ ngẩn, trong lúc nhất thời mờ mịt, khiến cho cô quên mình ở chỗ nào.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô chỉ cảm thấy cả người mệt rã cả rời, chỉ cần thoáng động, bắp thịt toàn thân đều im lặng kêu gào với cô, cô nhe răng trợn mắt bỏ qua ý niệm rời giường, từng cơn đau nhức, khiến cho cô ở nhớ tới tất cả đêm qua.
Không trách được căn phòng trước mắt xa lạ như thế, thì ra hiện tại cô ngủ trong phòng của Ngô Hạo Thiên.
Rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ngăn trở cảnh tượng ngoài cửa sổ, cô quay đầu đi liền nhìn thấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, biểu hiện bây giờ đã là mười giờ sáng.
Đường Ngọc đã không nhớ rõ, mình bị Ngô Hạo Thiên hành hạ đến ngất đi như thế nào, chỉ là, có thể đoán được chính Ngô Hạo Thiên thay áo ngủ cho cô, trừ anh ra, trong gian nhà này không có người ngoài.
Lúc này, một nửa giường kia lạnh như băng, hoan ái xong, trống rỗng giống như thủy triều xông lên đầu, cảm giác này thật lạ lẫm, khiến Đường Ngọc cảm thấy uất ức vô hạn, cô còn nhớ rõ lời anh đã nói trước khi bất tử.
Anh nói, cô là một cộng sự hợp tác rất tốt.
Khẽ thở dài, Đường Ngọc giễu cợt sự tự cho là đúng của mình, cô thiếu chút nữa liền cho rằng, Ngô Hạo Thiên có tình với mình, xem ra, tất cả đều là cô suy nghĩ nhiều quá.
Tâm tình như vậy khiến Đường Ngọc cảm thấy xa lạ, cô chưa bao giờ cảm thấy mình là một cô gái lo được lo mất, hơn nữa cô sớm nên nhận rõ ràng, bọn họ vốn chỉ là cộng sự hợp tác thôi. Từ lúc nào, cô bắt đầu si tâm vọng tưởng? Từ lúc nào, cô vì anh mà tinh thần chán nản?
Nghĩ tới, nghĩ tới, nước mắt Đường Ngọc như trân châu đứt dây rơi xuống, làm ướt bên gối.
Đường Ngọc đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, đối mặt sự trêu đùa của Ngô Hạo Thiên, lần một, hai lần đều luân hãm vào trong tình yêu của anh, cô không cách nào khắc chế nghênh hợp thân thể của anh; vừa mới bắt đầu, cô cho rằng đây chỉ là bản năng phản ứng của thân thể, mà lúc này cô đang khóc, làm sao có thể phủ nhận, đó là tình yêu say đắm phát ra từ nội tâm?
Cô không biết người đàn ông có yêu cầu đối với tình yêu như thế nào, nhưng cô là con gái, chỉ có lúc thật lòng giao phó, mới có thể lớn mật nghênh hợp thân thể của một người đàn ông.
Một khắc kia, Đường Ngọc biết mình đã thua trong hợp đồng lần này, hoàn toàn thua, thua hoàn toàn. . . . . .
Không biết qua bao lâu, Đường Ngọc khóc một hồi lại ngủ thiếp đi, trong hoảng hốt, cô nghe được có người gõ cửa, cô cho là Ngô Hạo Thiên, giùng giằng rời giường đi mở cửa, lại thấy chị Lý người giúp việc của nhà họ Ngô đứng ở cửa.
"Thiếu phu nhân, lão gia mời người qua bên cạnh ăn cơm."
Đường Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thì ra đã giữa trưa rồi, cô vội vàng mặc chỉnh tề, vội vã chạy tới nhà chính của nhà họ Ngô, Bùi Lâm Yên và Ngô Thanh Tuyền đã ngồi ở trên bàn ăn đợi cô.
"Đường Đường, mau tới đây." Bùi Lâm Yên chào hỏi Đường Ngọc thất hồn lạc phách.
Đường Ngọc thấy trên bàn ăn chỉ có hai người lớn, trong lòng biết lúc này, Ngô Hạo Thiên đã ở công ty; xem ra người vợ giả như mình quả nhiên không đáng giá một đồng, đến bây giờ, anh ta ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi về, cô nhịn xuống khổ sở trong lòng, thay nụ cười khéo léo, đi tới trước bàn ăn, "Ba, mẹ."
Ngô Thanh Tuyền nhìn đôi mắt sưng lên như hột đào của cô, không nói một lời, tối ngày hôm qua ông ra về trước, chuyện sau đó đều do thư ký báo lại cho ông biết.
Đối với Đường Ngọc, ông vốn không có bắt bẻ, cũng biết rõ cô và Hạo Thiên chỉ là diễn trò, nhưng khi ông biết Đường Ngọc là con gái của Mạc Lan thì ông lại không muốn phơi bày bọn họ; có lẽ là ông muốn đền bù sự tiếc nuối, có lẽ là ông muốn đền bù những gì mình thiếu nhà họ Đường.
Sau khi ăn xong, Đường Ngọc và Bùi Lâm Yên tản bộ ở trong sân, hai người đều không hề không đề cập tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Bùi Lâm Yên kể chuyện Ngô Hạo Thiên khi còn bé, Đường Ngọc cũng đáp lời.
"Đường Đường a!" Bùi Lâm Yên chợt xoay chuyển lời nói, nói: "Thật ra thì mẹ và ba Hạo Thiên, là kết hôn dưới sự an bài của ba mẹ."
Đường Ngọc sửng sốt.
"Khi đó Thanh Tuyền đã yêu một cô gái. . . ."
Ánh mắt của Bùi Lâm Yên nhìn về phía nơi xa, suy nghĩ không ngừng bay xa, "Nhưng bởi vì trong nhà phản đối, cộng thêm hai nhà chúng ta mạnh mẽ tác hợp, ông ấy không còn cách nào nên phải bỏ cô gái mình yêu, kết hôn với mẹ; mẹ là người phụ nữ truyền thống, sau khi kết hôn thì tận tâm tận lực với ông ấy, mặc dù ông ấy không hề không đề cập tới, nhưng mà mẹ nhìn ra được, trong mấy năm đầu, ông ấy vẫn nhớ mãi không quên người phụ nữ kia."
"Sau đó thì sao?" Đường Ngọc tò mò hỏi.
Bùi Lâm Yên cười nhạt, "Sau đó chính là như con thấy, chúng ta tôn trọng nhau như khách, còn có một con trai tốt."
Đường Ngọc không nói tiếp, cô đoán không ra mục đích Bùi Lâm Yên nói lời này.
Bùi Lâm Yên thấy cô không hiểu, giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay cô, một gia đình, lúc ban đầu có lẽ không phải bởi vì yêu mà kết hợp với nhau, người yêu nhau cũng chưa chắc thích hợp kết làm vợ chồng, nhưng tu mười năm mới chung thuyền, tu trăm năm mới chung gối, con và Hạo Thiên kết hợp, có lẽ chính là duyên phận tạo nên, chờ các con hiểu tính tình nhau, sẽ làm được tôn trọng nhau như khách giống mẹ và ba con; đến lúc đó, nó không chỉ là ông xã của con, người đàn ông của con, cuối cùng sẽ trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc đời của con, tan ra tiến vào trong xương thịt của con, biến thành người thân của con."
Một khắc kia, Đường Ngọc phát hiện mình chưa từng nghiêm túc hiểu người phụ nữ trước mặt, bà giống như bình thường, là một người lớn tuổi an tường khiến người ta ấm áp, nhưng ngôn ngữ của bà, cách sống của bà, không khỏi nói rõ sự cơ trí của bà.
Cô nghĩ, chính là bởi vì Bùi Lâm Yên có sự thông tuệ và rộng rãi mà những người phụ nữ khác thiếu hụt, mới giúp cho bà giữ được gia đình này; Ngô Thanh Tuyền dù yêu người phụ nữ khác, nhưng đối mặt với một người phụ nữ như vậy thì khó trách cũng sẽ thua. . . .
"Vậy. . . . Ba cũng không có đi tìm người phũ nữ kia sao?" Đường Ngọc cẩn thận hỏi.
Bùi Lâm Yến rộng rãi cười một tiếng, "Không có, người phụ nữ kia từ hai mươi năm trước đã kết hôn, còn sinh một bé gái. . . . Nếu như nhớ không lầm, chồng bà ấy cùng họ với con, hình như cũng có công ty điện tử. . . ."
Họ Đường, cũng có công ty điện tử, cư nhiên trùng hợp như thế. . . .
Đường Ngọc thuận miệng hỏi: "Người phụ nữ kia tên gì?"
"Điều này mẹ nhớ rất rõ ràng." Bùi Lâm Yên giảo hoạt cười một tiếng, "Tên của bà ấy rất dễ nghe, tên là Mạc Lan."
Mạc Lan. . . . . . Quả nhiên là mẹ của cô. . . . . .
Nghe tên này, Đường Ngọc đột nhiên cảm thấy trời đất đang xoay tròn, tất cả là trùng hợp, hay là âm mưu?
Vì điều tra chân tướng của sự thật, mỗi ngày Đường Ngọc đều rời nhà trước khi Ngô Hạo Thiên rời giường, lại trở về sau khi Ngô Hạo Thiên lên giường.
Nhắc tới cũng kỳ, kể từ sau đêm hôm đó, Ngô Hạo Thiên cũng không có quá nhiều ngăn trở đối với hành động đi sớm về trễ của Đường Ngọc, một mặt là anh mới vừa đón nhận tập đoàn Ngô thị, cũng bận rộn đến đất trời mù mịt, quả thật không thấy được bóng dáng của Đường Ngọc; mặt khác, hợp đồng giữa bọn họ, viết rõ không thể can thiệp riêng tư của đối phương.
Cho nên hành vi đi sớm về trễ của Đường Ngọc, chỉ có thể khiến anh thống hận nghiến răng.
Mắt thấy một tháng trôi qua, số lần hai người gặp mặt vẫn chưa tới năm lần.
****
Một ngày này, Ngô Hạo Thiên đặc biệt về nhà sớm một chút, anh ăn cơm trong phòng khách của biệt thự mình, vừa xem văn kiện, vừa chờ Đường Ngọc.
Thời gian qua mười hai giờ, lúc này Đường Ngọc mới đẩy cửa chính đi vào.
Đèn của phòng khách sáng lên, Đường Ngọc hơi sửng sốt, thấy Ngô Hạo Thiên mặc đồ ngủ, khoanh tay, ngồi ở trên ghế sa lon ung dung nhìn cô, trên mặt lạnh lẽo băng sương, hận không thể đâm ra một cái hố trên người cô.
Đường Ngọc như không có việc gì vòng qua ghế sa lon, đi lên lầu, một tiếng hét to khiến cho cô dừng lại.
"Đường Ngọc, cô đứng lại đó cho tôi!" Ngô Hạo Thiên từ phía sau đi vòng qua trước mặt cô, "Cô nhìn thấy tôi, không có lời gì muốn nói sao?" Anh một mực đợi cô, đợi cô mở miệng giải thích cho anh, giải thích đêm hôm đó, giải thích mấy ngày nay, cô rốt cuộc làm những gì, nhưng cô gặp được mình, lại là loại thái độ này, hờ hững, xem như anh không tồn tại, thật là ghê tởm cực kỳ!
"À. . . ." Đường Ngọc bĩu môi, nói "Cộng sự hợp tác, chúng ta còn có tám tháng."
"Tám tháng gì?" Trong lúc nhất thời, Ngô Hạo Thiên không kịp phản ứng.
Đường Ngọc hừ lạnh, "Còn có tám tháng, chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì."
"Cô. . . ."
"Tôi cái gì?" Đường Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, quật cường giương lên cằm nhỏ, "Anh muốn đánh tôi? Hay là muốn cưỡng bách tôi trầm luân dưới dâm uy của anh?"
Ngô Hạo Thiên giận quá thành cười, "Đường Đường, tôi không có cưỡng bách cô, trước giờ giữa chúng ta đều là cô tình tôi nguyện ."
"Họ Ngô, anh chính là tên vô lại." Đường Ngọc không dây dưa với anh nữa, sát qua bên cạnh anh đi về phía trước.
"Mấy ngày qua có phải cô đều ở chung với Ngô Hạo Thiên hay không?" Ngô Hạo Thiên lớn tiếng hỏi ở sau lưng cô, anh đang hết sức nhẫn nại cơn giận của mình.
Đường Ngọc gằn từng chữ trả lời: "Anh, lo, chi?"
"Người phụ nữ này, sớm muộn gì có một ngày sẽ ép tôi điên khùng!" Ngô Hạo Thiên lặp lại chiêu cũ, ôm lấy Đường Ngọc, đi lên lầu,
"Họ Ngô, buông tôi xuống!" Đường Ngọc kêu to, "Đừng tưởng rằng tôi không dám la!"
"La đi! Tốt nhất gọi hai người lớn ở bên cạnh tới đây luôn, xem con dâu bọn họ cay cú cỡ nào."
Đường Ngọc thét chói tai, Ngô Hạo Thiên lại hoàn toàn không quan tâm, anh ôm cô đi vào phòng ngủ của mình, rất không dịu dàng vứt cô lên giường.
"Anh. . . . Anh muốn làm gì?" Đường Ngọc níu lại quần áo của mình thật chặt, lui về phía sau, "Tôi cảnh cáo anh, lần này tôi sẽ không thỏa hiệp."
Ngô Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô, xoay người đi vào phòng tắm, lúc đi ra, trong tay cầm áo choàng tắm sạch sẽ, "Dù tôi muốn làm cái gì, ngửi được mùi hôi trên người cô thì tôi đều không có hứng thú."
Anh ném áo choàng tắm tới trên mặt cô, "Đi tắm."
Lúc này Đường Ngọc chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh, cô giơ áo choàng tắm lên, không nói hai lời liền trốn vào phòng tắm, nghe được thanh âm của Ngô Hạo Thiên từ bên ngoài phòng tắm truyền tới: "Nghiêm túc tắm sạch sẽ, tôi muốn kiểm tra."
Đường Ngọc phẫn hận dậm chân, nhưng cũng không còn kế sách, cô quyết định vừa tắm, vừa nghĩ biện pháp tránh một kiếp này, cô nằm trong bồn tắm suy nghĩ, nếu như không được, cùng lắm thì ở trong phòng tắm ngủ một đêm.
Bồn tắm kiểu massage, cộng thêm sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, khiến Đường Ngọc mệt mỏi rất nhanh buông lỏng đề phòng, bôn ba điều tra mấy ngày liên tiếp, giúp cô từ miệng vài người bạn của mẹ, biết được chuyện Bùi Lâm Yên nói là thật.
Mà về việc Trần Tư Vĩ nói, còn chưa lấy được chứng thật, hiện tại không có ai có thể chứng minh, ban đầu nhà họ Đường phá sản, có phải là Ngô Thanh Tuyền thiết kế hãm hại hay không, cô cũng gọi điện thoại tới, hỏi thăm ba mẹ nguyên do chuyện này, ba cũng không hoàn toàn trách cứ việc Ngô thị giành đơn hàng.
Có lẽ đây là đảm đương mà một người đàn ông cần có, nhưng nếu Trần Tư Vĩ nói là thật, cô làm sao đối mặt Ngô Hạo Thiên đây?
Trong đầu của cô ngây ngô dại dột, nhiệt độ đột nhiên dâng lên trong phòng tắm khiến cho cô lâm vào hôn mê, cô cảm thấy thân thể mình càng ngày càng chìm, suy nghĩ càng ngày càng bay bổng. . . .