Chồng Trước Hào Môn Khóc Lóc Đòi Tái Hôn

Chương 8:




Edit: Trà.
Bộ phim "Thái tử phi gả thay" này vốn chỉ là một bộ Web drama kinh phí thấp, bởi vì mời được đại tôn phật như Hứa Cảnh, mới có thể phát quay chụp phát sóng thuận lợi.
Chẳng qua, nữ chính và nữ hai đều là diễn viên được nhà đầu tư nhét vào, xuất thân không chính quy, cũng không có tí kỹ thuật diễn nào.
Cho nên chút kỹ thuật diễn của Nguyễn Điềm đã nhận được một làn sóng khen ngợi lớn khi phát sóng.
Cô mặc một thân hồng y ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm roi chín đốt, kiêu căng ương ngạnh, từ trong xương cốt ẩn chứa sự kiêu căng, chính là ánh mắt cô nhìn nam chính lại quá mức thâm tình, một loại ánh mắt nếu không chiếm được thì sẽ đi tìm chết, khiến người ta không thể không động tâm.
"Tui chưa thấy nữ diễn viên này bao giờ, không chỉ rất xinh đẹp mà diễn xuất cũng rất có hồn."
"Qúa đẹp, thực sự quá đẹp."
"Trời ơi, vì sao nam chính lại không thích nàng ấy chứ, ánh mắt của cô ấy khiến tôi xem mà tan nát cõi lòng, có cảm giác mặc kệ cô ấy làm ra chuyện gì, tôi cũng đều có thể tha thứ."
"Tôi theo đuổi minh tinh nhiều năm như vậy, thực sự nhìn thấy trên người cô ấy hy vọng của một minh tinh lớn."
Giang Ly Ly tự tiện đi vào nhà của Nguyễn Điềm, mắt nhìn cô nàng còn đang ngủ ngon lành trên giường, trầm mặc trong chốc lát, mất rất nhiều sức mới có thể gọi được cô ấy dậy.
Nguyễn Điềm mi mắt nhập nhèm, giống như không có xương tựa vào gối đầu, ngáp một cái, "Sao chị lại đến đây?"
Giang Ly Ly hít một hơi thật sâu, đem điện thoại đưa cho cô, "Xem nhanh."
Nguyễn Điềm không hiểu chuyện gì, cầm di động của cô ấy nhìn qua một lần, xem xong số bình luận dưới Weibo official, hơi kinh ngạc, "Đây là bọn họ khen em sao?"
Giang Ly Ly đã không khống chế nổi tâm tình kích động của mình, ôm lấy cô điên cuồng hét chói tai, "A a a a chính là em đó! Điềm Tể, em sắp nổi tiếng rồi!!!"
Từ ngày đầu tiên Nguyễn Điềm gia nhập vòng giải trí, Giang Ly Ly chính là người đại diện của cô, mấy năm nay bởi vì đủ loại nguyên nhân, không thể nhận giúp cô vai diễn tốt nào, nhìn Nguyễn Điềm vất vả làm việc chăm chỉ, vai nào cũng từng diễn qua, chịu rất nhiều khổ.
Hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội nổi tiếng, Giang Ly Ly mừng đến phát khóc.
Nguyễn Điềm đột nhiên nhận được nhiều lời khen như vậy, còn có chút không quen.
"Cũng không thể nói là nổi tiếng được."
Cùng lắm là nhiều fans hơn lúc trước, được nhiều người biết tới hơn.
Còn lâu mới có thể trở thành tiểu hoa nổi tiếng được.
Nguyễn Điềm nhìn lại bình luận một lần, có chút không được tự nhiên.
Cả đời này cô chưa từng nhận được nhiều lời khen như vậy.
Cô cảm thấy nếu như nửa đời trước của mình có thể viết thành một quyển sách, thì nó sẽ có tên là "Nguyễn Điềm-người bị ghét cả đời."
"Điềm Tể, từ hôm nay trở đi, em nhất định phải kinh doanh trên Weibo thật tốt." Giang Ly Ly kiềm chế tâm tình kích động, "Sáng nay chị nhận được mấy cuộc điện thoại mời em đi phỏng vấn, còn có một ít lời mời đi tổng nghệ, thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc tới mức muốn ngất đi."
Nguyễn Điềm dừng một chút, ngước mắt nhìn cô ấy, hỏi: "Chị đều nhận sao?"
Giang Ly Ly chợt dừng lời, biểu tình có chút xấu hổ, "Chỉ nhận một cuộc phỏng vấn, còn lại đều từ chối."
Nguyễn Điềm: "Chị không muốn sống nữa?"
Giang Ly Ly bị cô nhìn tới mức chột dạ, bất đắc dĩ phải nói thật, "Đều là công ty từ chối thay em."
Vừa nghe những lời này, Nguyễn Điềm cũng không cảm thấy có gì lạ.
Khi Nguyễn Điềm mới xuất đạo đã bị lừa, ký hợp đồng với một công ty giải trí rất lớn, tuy quy mô nhỏ hơn Hoàn Thế, nhưng cũng đứng số một số hai trong ngành.
Năm ấy khi vừa vào công ty, Nguyễn Điềm cũng tràn ngập khát khao.
Ngày đầu tiên sau khi kí hợp đồng, cô liền gặp người quen ở trong thang máy.
Tần Ngộ.
Anh trai của Tần Ngạn, kẻ từng đọc thư tình cô viết cho Thẩm Xá trước mặt mọi người lúc còn học cao trung.
Nguyễn Điềm cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, lần đó sau khi bị Tần Ngộ cố tình nhục nhã, cô liền xông lên, sức lực của cô rất lớn, Tần Ngộ không hề phòng bị, phịch một tiếng đã bị cô ấn ở trên mặt đất.
Mối thù giữa hai người bọn họ liền kết từ đây.
Hơn nữa trong quyển sách Mary Sue này, thân là một nam phụ quan trọng, Tần Ngộ cũng thầm giấu hình bóng của chị cô- Chu Tiểu Kiều ở trong lòng.
Lúc Tần Ngộ gặp cô ở trong thang máy, tuy không nặng lời với nhau nhưng không khí có phần kỳ quặc.
Thế nhưng Tần Ngộ làm người lão luyện, vui giận khó phân biệt, mặc dù muốn nhục nhã cô cũng sẽ không cho người khác bắt được nhược điểm.
Hắn cười với cô một cái, không rõ ý tứ, "Là Nguyễn Điềm a."
Nguyễn Điềm trước nay đối với Tần Ngộ không chút hòa nhã, cô mặt không biểu tình nói: "Không cần kêu tên của tôi."
"Tôi muốn ói."
"Trời ơi, tôi ô uế."
"Tôi không sạch sẽ."
Nụ cười của Tần Ngận vụt tắt, sắc mặt trầm xuống, chờ đến lúc không có ai, anh đi ngang qua ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Tôi xem cô có thể miệng lưỡi trơn tru tới khi nào."
Nguyễn Điềm cũng không hiểu lời đấy là có ý gì.
Sau đó cô mới biết, Tần Ngạn vậy mà lại là ông chủ công ty cô.
Không biết nói gì.
Sự nghiệp diễn xuất của cô đã chấm hết ở đây.
Tuy nhiên, Nguyễn Điềm là người co được dãn được, sáng sớm hôm sau liền đến văn phòng Tần Ngộ, cười tủm tỉm cùng hắn giảng hòa.
Vào lúc không có ai, Tần Ngộ rất độc mồm, hông nói được lời nào hay với cô, khiến cô tức muốn chết.
Có lẽ, trong giới giải trí không thể nào tìm ra cặp ông chủ và nhân viên vừa thấy mặt đã ghét nhau như chó với mèo giống như bọn họ.
Nguyễn Điềm nghĩ thoáng, "Qúa bình thường, ngày nào mà Tần Ngộ không độc mồm thì xương cốt hắn liền ngứa."
Giang Ly Ly đồng tình với cô, nói xấu sau lưng ông chủ: "Tần Ngộ cũng không phải là một ông chủ tốt, thật nhỏ mọn."
Nguyễn Điềm đột nhiên trở nên muộn phiền, "Tiếp theo em còn có hoạt động nào không?"
Giang Ly Ly vội vàng đáp: "Có a, thứ bảy còn phải đến đài Thủy Qủa tham gia buổi tuyên truyền của đoàn làm phim "Thế tử phi gả thay", chị còn tranh thủ cho em một xuất thử vai nữ hai phim điện ảnh, kịch bản chị đã mang đến, em chuẩn bị cho tốt, tuần sau sẽ phải thử kính.
Nguyễn Điềm nở nụ cười, "Được."
Giang Ly Ly để kịch bản lại, liền trở về công ty.
Nguyễn Điềm rảnh rỗi không có việc gì, liền chuyên tâm ở nhà xem kịch bản nghiền ngẫm nhân vật.
Mà ratings của "Thái tử phi gả thay" cũng càng ngày càng cao, đài Thủy Qủa thấy nhiệt độ thảo luận của Nguyễn Điềm càng ngày càng cao, mấy ngày sau liền đem những cảnh diễn của cô đã bị cắt nối biên tập trở về.
Lượng fans trên Weibo của Nguyễn Điềm cũng tăng lên đến 300 vạn, lập tức nghiễm nhiên trở thành tiểu hoa tuyến 17 trong giới giải trí.
Những lời khen từ khán giả đua nhau chen tới, các fan cũng bắt đầu khen lấy khen để.
[Vốn dĩ tôi còn muốn đi tìm tác phẩm trước kia của Điềm Tể, nhưng mà tìm không thấy, Điềm Tể của chúng ta cuối cùng cũng thoát ra được rồi a a a.]
[Điềm Tể hãy up thật nhiều ảnh selfie nha!!! Gương mặt xinh đẹp như vậy không cần phải giấu đi đâu.]
[Bảo bối nhớ phải ăn uống đầy đủ nha, mẹ rất chờ mong vai diễn tiếp theo của con.]
Nguyễn Điềm cảm thấy những cô gái nhỏ này còn khá thú vị.
Một ngày trước khi quay tiết mục tuyên truyền trên đài Thủy Qủa, Nguyễn Điềm lại một lần nữa nhận được điện thoại của mẹ cô, bà hét lên, "Con đi đâu!? Không phải mẹ đã bảo con đến bệnh viện chăm sóc chị con sao?!"
Nguyễn Điềm bĩu môi, "Con ở nhà."
Giọng điệu mẹ Chu không tốt lắm, không chút nể mặt, "Nhanh tới bệnh viện đi!"
Nguyễn Điềm ngọa tào hai tiếng, kinh ngạc phát hiện ra cốt truyện đã tới đoạn Chu Tiểu Kiều đi phẫu thuật lần hai rồi, tới đoạn cẩu huyết muốn người em như cô phải hiến máu.
Nguyễn Điềm nói với bà: "Được, bây giờ con liền đến đây."
Nguyễn Điềm cũng từng mong ước có được tình thương, cô cho rằng cha mẹ ruột của mình cho dù đối xử có bất công nhưng cũng không tới mức cực đoan.
Nếu không phải ngày đó khi cha mẹ tìm thấy cô đã rơi vài giọt nước mắt, thì Nguyễn Điềm sẽ cảm thấy mình căn bản không phải con ruột.
Cô vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, còn chưa kịp thở đã bị mẹ Chu túm cánh tay đi rút máu.
Chu Tiểu Kiều nhíu mày, "Mẹ, mẹ đừng như vậy, em ấy sẽ không tình nguyện đâu."
Nguyễn Điềm nhìn Chu Tiểu Kiều đang nằm trên giường, sắc mặt cô ta tái nhợt, giữa mày nhíu lại, mái tóc dài nhu thuận thả ra hai bên cổ, giống như một mỹ nhân yếu ớt.
Nguyễn Điềm thầm nghĩ: Thật thao cmn nữ chính.
Mẹ Chu không chờ nổi, mắt lạnh trừng Nguyễn Điềm, "Con không muốn?" Tiếp theo lại ngang ngược chỉ trích, "Đây là chị ruột của con, ngay cả việc nhỏ như vậy con cũng không muốn giúp sao?!"
Nguyễn Điềm rũ mắt, "Con nguyện ý, con đã nhắn cho chị ấy, con tưởng chị đã biết."
Vành mắt Chu Tiểu Kiều liền nhanh chóng đỏ hoe "Xin lỗi em nhé, chị không có thấy."
Nguyễn Điềm bái phục, loại trình độ bạch liên hoa này cô không theo kịp.
Thao.
Còn có mặt mũi nói chính mình không nhìn thấy?
Đến đồ ngốc cũng chẳng tin, chẳng lẽ lúc thấy thông báo tin nhắn còn không biết mở mắt ra nhìn sao?!
Nguyễn Điềm không định nói thêm gì nữa, "Đi rút máu đi."
Mẹ Chu không nói gì nữa lôi cô đi rút 500 ml máu.
Nguyễn Điềm ngồi trên ghế dài một mình, dùng bông ấn lên vết máu trên cánh tay, phát ngốc.
Cũng may đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô hiến máu cho Chu Tiểu Kiều, nếu cô mà đến vài lần, không khéo cô lại vác thùng xăng theo cùng bọn họ đồng quy vu tận luôn quá.
Mãi sau Nguyễn Điềm mới nhận ra mọi người xung quanh đang nói về cô.
"Đó là Nguyễn Điềm phải không?"
"A a a a a là cô ấy."
"Người thật còn đẹp hơn trên TV."
"Cô ấy đến bệnh viện khám gì vậy? Thật muốn lên xin chữ ký."
Trước khi bị mọi người vây quanh, Nguyễn Điềm đã mang khẩu trang vội vàng chuồn đi mất.
Cô vừa thở hổn hển vừa chạy ra cổng bệnh viện để bắt xe, một chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Thẩm Xá nghiêng mặt đi, nhàn nhạt nói: "Lên xe, tôi đưa cô đi."
Thẩm Xá cảm thấy cô gái ngoan ngoãn nhu thuận tri thư đạt lý như Chu Tiểu Kiều mới là bộ dạng mà một người vợ nên có.
Nguyễn Điềm hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn về người vợ lý tưởng của hắn.
Cho dù bọn họ đã kết hôn, hắn cũng chưa từng tìm hiểu về cô một cách tử tế.
Một tháng nay, Thẩm Xá lại bắt đầu liên tiếp nhớ tới gương mặt Nguyễn Điềm, nụ cười vô tâm vô phế của cô thường hiện ra, làm hắn muốn quên cũng không thể quên được.
Thẩm Xá biết bộ phim cô đóng được phát sóng, nhàm chán liếc mắt nhìn một cái, thành thật mà nói, xác thật diễn xuất không tồi, diễn không hề giả trân, một chút cũng không giống tính cách thật của cô.
Nguyễn Điềm cười mỉa, "Cái này thì không cần."
Thẩm Xá lạnh mặt, chỉ chỉ những người nhận ra cô đang đứng ở cổng bệnh viện, "Cô chắc chắn không lên sao?"
Nguyễn Điềm nhìn xung quanh, cắn răng đi lên xe của hắn.
Thẩm Xá chợt hỏi, "Cô tới bệnh viện làm gì?"
Còn dám hỏi! Còn dám hỏi! Đều là vì bạch nguyệt quang của anh chứ sao!
Nguyễn Điềm cười ha hả, nói linh tinh: "Anh trai tôi mang thai rồi, tôi đưa anh ấy đi khám:)))."
Thẩm Xá: "...."
Thẩm Xá nhìn gương mặt tái nhợt của cô qua kính chiếu hậu, xương ngón tay căng thẳng.
Nguyễn Điềm mới ý thức được mình nói bậy, "Sorry, nói sai."
Mỗi lần Thẩm Xá nhìn thấy biểu tình này trên mặt cô, liền bắt đầu bực bội, còn có chút hốt hoảng không nói nên lời.
"Chuyện ly hôn, tôi..."
Chúng ta từ từ đã.
Nguyễn Điềm nhanh chóng cắt lời hắn, "Anh yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh, từ nay về sau, anh đi hướng đông tôi liền đi hướng tây, chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, từ nay không còn gặp nhau nữa."
" Tôi biết đoạn hôn nhân này là tôi mang đến rắc rối cho anh, thật xin lỗi, nhưng mà anh yên tâm, về sau trời cao mặc chim bay, anh thích ai liền lấy người đó, lời đồn về chúng ta trên mạng về sau tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp để làm sáng tỏ, cho dù tôi có chết cũng sẽ không để thanh danh của anh bị tổn hại."
"Thẩm Xá, anh thấy có được không? Có vừa lòng không?"
Hết chương 8.
Truyện này thuộc thể loại gương vỡ không lành nha mn, Điềm Điềm sẽ không quay về với Thẩm Xá đâu, nhưng mà nam chính sau này tui thấy cũng không ổn lắm. Tui đang phân vân k biết nên edit tiếp k, mn cho ý kiến nha, chương này trên 20 lượt bình chọn thì tui sẽ tiếp tucjcccc:33

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.