Chú Ái Tinh Không

Chương 182:




Editor: Nguyệt
Hắn còn chưa kịp nghĩ cẩn thận, Lâm Lâm đã lên tiếng: “Các cậu lấy cơ giáp ở đâu ra?”
“Báo cáo trưởng quan Lâm, cơ giáp được tìm thấy ở tầng hầm dưới kho chứa khoang thuyền cứu hộ. Phó thuyền trưởng nói cho chúng tôi biết tin này.”
“Được, tôi hiểu rồi. Cậu xuống dưới đi, chuyện tiếp theo giao cho tôi.” Lâm Lâm đứng dậy rời khỏi chỗ che chắn. Từ lúc cơ giáp xuất hiện, bọn cướp đã chạy biến đi đâu mất. Chúng cũng không ngu, cơ giáp xuất hiện trên con thuyền này đồng nghĩa với cái gì, mọi người đều biết cả.
“Báo cáo trưởng quan, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ hai vị, không thể rời khỏi cơ giáp.” Hạng Phi lớn tiếng đáp lời.
Lâm Lâm sầm mặt. Từ Bảo Quốc bên cạnh thì cười trộm. Mấy nhóc này giỏi lắm chứ chẳng vừa. Được anh họ khen nức nở, tất phải có chỗ hơn người. Hắn chỉ là văn chức, không thạo tác chiến, cho nên không cảm thấy chuyện được học sinh của mình bảo vệ có gì đáng xấu hổ. Lại nói, giao cơ giáp cho người có tài năng là một lựa chọn khôn ngoan. Nếu anh họ đã tin tưởng đội này như vậy, thì hắn cũng tin.
“Hạng Phi!” Lâm Lâm rất tức giận, “Các cậu chỉ là học sinh. Trong tình huống thế này, phải giao nhiệm vụ bảo vệ cho tôi mới đúng.”
“Báo cáo trưởng quan, cấp trên trực thuộc của tôi là hạ sĩ Ariel. Ngài ấy đã ra lệnh cho tôi phải bảo vệ hai vị an toàn cho đến khi trận chiến kết thúc. Cho nên, thành thật xin lỗi.” Hạng Phi không hề dao động. Cậu biết theo lý thường thì mình phải giao quyền điều khiển cơ giáp cho hai vị trưởng quan đây, nhưng sau khi nhận được lệnh của Ariel, Chung Thịnh đã thầm nhắc nhở rằng tuyệt đối không được giao cơ giáp, mục đích chỉ có một, đó là để phòng ngừa hai vị trưởng quan cướp quyền chỉ huy.
Ariel là ai? Là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, ngôi sao sáng của Liên Bang.
Lâm Lâm và Từ Bảo Quốc chưa chắc đã hiểu rõ sự hung tàn của băng cướp vũ trụ mà họ đang phải đối mặt, rất có khả năng sẽ vạch ra một kế hoạch sai lầm.
Còn hắn thì khác. Người từng chiến đấu với băng cướp Huyết Dạ như hắn tuyệt đối sẽ không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào. Nếu được, hắn chỉ mong có thể trực tiếp xử lý đầu não của chúng – Huyết Dạ.
Nhất là khi bây giờ Huyết Dạ còn chưa trở thành toán cướp càng nguy hiểm hơn như sau này. Tiêu diệt chúng ngay bây giờ chắc chắn sẽ có lợi lớn cho sự phát triển của Liên Bang.
Lâm Lâm và Từ Bảo Quốc, một người là thượng úy, một người là trung úy, đều là cấp trên của Ariel, đây là chuyện không phải bàn cãi. Nếu họ gia nhập trận chiến, quyền chỉ huy chắc chắn không đến phiên Ariel.
Không phải xem thường hay gì cả, sự thật là hai người này không thể so được với Ariel!
Để tránh xảy ra tranh cãi về quyền chỉ huy, Chung Thịnh dứt khoát bảo Hạng Phi không tiếp nhận họ chỉ huy, giảm bớt rắc rối cho Ariel.
Lâm Lâm chán nản. Từ Bảo Quốc cũng giận, nhưng cũng không nhịn được cười.
Thường ngày Hạng Phi trông có vẻ là người thông minh, đầu óc linh hoạt. Sao hôm nay lại trở nên “thiếu linh hoạt” thế này?
Vốn định khuyên Hạng Phi thêm vài câu, cậu ta đã đi thẳng theo hành lang, vừa đi vừa nói: “Mời trưởng quan theo tôi. Tôi sẽ đi trước mở đường. Trong đại sảnh còn rất nhiều người dân bình thường cần hai vị chiếu cố.”
Từ Bảo Quốc không còn biết nói gì trước sự vô sỉ của Hạng Phi. Thân là quân nhân, bảo vệ người dân bình thường đương nhiên là trách nhiệm của họ. Nếu có cơ giáp, họ còn có thể liều mạng chiến đấu với lũ cướp. Nhưng xem ra, Hạng Phi quyết không giao cơ giáp cho họ.
Ầy, thôi vậy. Thầm thở dài trong lòng, Từ Bảo Quốc cảm thán, học sinh do anh họ dạy dỗ quả nhiên chẳng có đứa nào là hạng vừa cả!
Từ Bảo Quốc vẫn khá là tin tưởng vào nhóm học viên được Từ Vệ Quốc khen không dứt miệng này. Hơn nữa, hắn cũng không biết tường tận tình hình bây giờ. Hắn chỉ đoán bọn cướp này có khả năng chỉ đến để cướp đi thứ gì đó, sau khi đạt được mục tiêu sẽ trực tiếp rời đi, cho nên không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Lâm thì không bình tĩnh được như vậy. Chưa bàn đến chuyện hắn không hề tin tưởng đám học viên này, chỉ riêng việc cậu học sinh trước mặt kháng lệnh mình đã đủ khiến hắn tức giận rồi.
Bực hơn nữa là thằng nhóc này đưa ra một lý do mà hắn không tìm được cớ nào để từ chối: Bảo vệ người dân. Trong bất kỳ tình huống nào, bảo vệ tính mạng của người dân luôn là nhiệm vụ quan trọng nhất của quân nhân.
Nghẹn một bụng tức, Lâm Lâm cầm súng laser hùng hùng hổ hổ đi theo sau cơ giáp.
Vì để phối hợp với tốc độ của bọn họ, Hạng Phi đi rất chậm. Nhưng quả nhiên là cơ giáp rất có tính uy hiếp. Dọc theo đường đi không thấy có tên cướp nào xuất hiện cả.
Chúng đâu phải đồ ngu, trước khi xác định được thân phận của người điều khiển, chúng sẽ không lộ diện. Chẳng may tên kia là con tin lọt lưới, vọt thẳng đến chỗ chúng nã một phát pháo, cầm súng laser mà đòi đấu với cơ giáp thì chết cũng không kịp ngáp.
“Lão đại, có ít nhất … ít nhất tám cơ giáp.” Gã đàn ông tuấn tú di chuyển tay nhanh như gió trên bàn phím. Hình ảnh của camera trên tàu không ngừng thay đổi, thỉnh thoảng lại thấy bóng một chiếc cơ giáp lóe qua.
“Tại sao trên thuyền này lại có cơ giáp?” Kẻ đeo mặt nạ hỏi với giọng bình tĩnh, nhưng gã kia nghe lại toát mồ hôi.
“Xin lỗi lão đại, tôi … cũng không biết. Nhưng theo những gì camera ghi lại thì hình như chúng được lấy từ kho chứa thuyền cứu hộ.”
Kẻ đeo mặt nạ nhìn chằm chằm bóng mấy chiếc cơ giáp thỉnh thoảng lại lóe qua màn hình, mắt nheo lại. Chúng hành động rất nhanh, có thể điều khiển cơ giáp cử động linh hoạt trong không gian nhỏ hẹp trên tàu, chứng tỏ trình độ rất cao.
“Gọi Rena về.”
“Vâng!”
Gã đàn ông mở bộ đàm, hét lớn: “Lẳng lơ, lão đại bảo về ngay.”
“Cái đồ ẻo lả kia, lại dám phá hỏng chuyện tốt của bà đây, thích chết hả?” Giọng Rena nghiến răng nghiến lợi truyền lại qua bộ đàm.
“Rena!”
“… Lão đại?”
“Về ngay.”
“Vâng!”
“Báo với người ở bên ngoài, tình hình có biến, bảo họ hành động nhanh lên.” Kẻ đeo mặt nạ quay sang nói với gã đàn ông tuấn tú.
“Vâng.” Gã kia đổ mồ hôi lạnh, vội gật đầu lia lịa. Lão đại vạch kế hoạch còn chính xác hơn cả quang não, đây là lần đầu tiên xảy ra biến cố ngoài dự đoán.
“Anh nói là chúng đang đẩy nhanh tốc độ?” Ariel điều khiển cơ giáp chạy nhanh như bay tới phòng hạm trưởng. Dọc theo đường đi, cứ chỗ nào không có người sống là trực tiếp phá tường chạy xuyên qua luôn.
Tường trên con tàu này được làm từ loại hợp kim rất cứng, đối với súng laser cũng có khả năng phòng ngự rất cao. Nhưng hiển nhiên là chúng không thể chịu nổi sức tàn phá của pháo laser, chỉ có một kết cục duy nhất đó là bị phá sập.
“Đúng vậy. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ chúng tôi không thể cầm cự nổi đến mười phút.” Bộ đàm truyền lại giọng nói của một viên bảo vệ tàu khác, nghe có vẻ nôn nóng.
Đội ngũ bảo vệ con tàu này trực thuộc một công ty bảo an. Bọn họ được thuê bảo vệ con tàu không gian này, người có chức vị đều là bộ đội xuất ngũ có kinh nghiệm chiến đấu. Đáng tiếc, người chỉ huy đội bảo vệ lần này là một cậu ấm nhà giàu quyền thế vừa vào quân đội trải nghiệm được ba năm thì đã thảm hại bị bắt xuất ngũ.
Vốn dĩ cậu ta đã thuộc dạng ăn chơi trác táng, ngoài khoác lác chém gió ra thì chẳng được tích sự gì. Lần này cậu ta cá cược với bạn bè rằng mình có thể hoàn thành tốt một lần nhiệm vụ bảo vệ, cho nên mới xin người mẹ cưng chiều mình giúp cậu ta lấy được vị trí chỉ huy.
Đây gần như là tuyến đường an toàn nhất mà bố mẹ cậu ta có thể lựa chọn, ai mà ngờ được trên tuyến đường “an toàn” này lại gặp phải cướp vũ trụ.
Ngay khi bị tấn công, cậu thiếu gia mặc đồng phục chỉnh tề, dương dương tự đắc ngồi trên ghế hạm trưởng đã đớ hết cả người. Nếu không nhờ nhân viên bảo vệ được bố trí từ trước trên thuyền còn có chút bản lĩnh, họ đã chẳng cầm cự được đến bây giờ.
Những mệnh lệnh sai lầm, kỹ thuật chỉ huy vụng về khiến tàu bảo vệ vốn chiếm ưu thế nay lại bị bọn cướp thua cả về số lượng lẫn trang bị đánh cho tơi bời hoa lá.
Năm con tàu bảo vệ nay chỉ còn hai chiếc lành lặn, ba chiếc còn lại một chiếc hỏng hẳn, hai chiếc kia không còn khả năng phản kích.
Cục diện bế tắc này khiến cậu ấm tái mặt, may là chưa mất lý trí, biết rằng nếu chạy trốn sẽ liên lụy đến gia tộc của mình. Chứ không chắc cậu ta đã hạ lệnh quay đầu rút lui rồi.
“Sao … sao lại thành ra thế này?” Cậu chàng mặt trắng bệch, nhìn tình hình chiến đấu ngày càng trở nên tồi tệ, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì.
Phó quan của cậu ta dốc hết sức lực mong có thể cứu vãn tình thế, nhưng vô ích.
“Thiếu gia …” trốn đi. Phó quan đắn đo không biết có nên nói ra câu này không. Nhìn tình hình bây giờ, mở tàu bảo vệ để đào tẩu là bất khả thi, mà điều khiển cả con tàu để chạy trốn cũng không ổn. Trong phòng hạm trưởng có rất nhiều người, họ sẽ không tha thứ cho sĩ quan chỉ huy lâm trận bỏ chạy.
“Ngài hạm trưởng, có tín hiệu liên lạc từ phi thuyền.” Một thông tín viên đột nhiên nói lớn.
“Cái gì?” Cậu ấm ngơ ngác trợn tròn mắt, dường như không hiểu anh ta đang nói gì.
Anh kia trong mắt hiện lên vẻ trào phúng rõ ràng, “Thưa ngài hạm trưởng, tôi nói là có tin hiệu liên lạc từ phi thuyền gửi tới, chúng ta có nhận hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.