Chú Ái Tinh Không

Chương 27:




Editor: Nguyệt
Đừng nhìn Từ Vệ Quốc trông có vẻ không đứng đắn, thật ra hắn cũng có bản lĩnh.
Trong buổi học đầu tiên, hắn trước hết giới thiệu cho các học viên cơ cấu tổ thức quân đội liên bang và các quân đoàn lớn được phân chia. Sau đó, hắn lại nói với họ rất nhiều chuyện về trường quân đội Đệ Nhất.
Là trường quân đội tốt nhất Liên bang, Đệ Nhất áp dụng chương trình đào tạo sáu năm. Ở năm đầu tiên, học viên sẽ học những kiến thức căn bản. Kỹ thuật chiến đấu, cơ giáp, chỉ huy, hậu cần, chữa bệnh, tất cả những môn này các học viên chính thức đều được học qua. Đến cuối năm, học viên sẽ tham gia một kỳ khảo hạch thống nhất, từ đó căn cứ vào thành tích và sở thích của họ để phân chia khoa hệ cho năm sau.
Từ năm thứ hai đến năm thứ tư, các học viên sẽ học tập tất cả những kỹ năng chuyên nghiệp. Đúng như Từ Vệ Quốc nói, muốn trở thành hạm trưởng của chiến hạm vũ trụ, nếu không thể thông qua kỳ khảo hạch cuối năm nhất thì tất cả đều là nói suông.
Bắt đầu từ năm thứ năm, các học viên trực tiếp vào quân đội thực tập. Nói là thực tập, trên thực tế ở trong quân đội bọn họ biểu hiện xuất sắc hơn nhiều những quân nhân bình thường. Đây cũng là lý do khiến họ thăng quân hàm nhanh hơn các quân nhân khác.
Từ Vệ Quốc hiểu rất rõ những học viên này trong lòng nghĩ gì, thế nên khi miêu tả viễn cảnh tương lai cố ý cường điệu học viên từ trường quân đội Đệ Nhất ra sẽ có tiền đồ xán lạn hơn người khác rất nhiều. Tuy đây không phải nói suông, nhưng Chung Thịnh hiểu được, học viên từ trường quân đội Đệ Nhất ra chỉ có trụ cột tốt hơn người khác thôi, nếu ai cố gắng, khắc khổ rèn luyện, thì trở nên siêu việt cũng không phải chuyện khó. Ví dụ như năm đó anh trở thành phó quan của Ariel vậy, nói là qua năm cửa trảm sáu tướng cũng chẳng ngoa, trong số đó, tối thiểu anh đã đánh bại năm học viên của trường quân đội Đệ Nhất dự tuyển vị trí phó quan.
Chuyện này Chung Thịnh hiểu, nhưng sẽ không nói ra bây giờ. Cho nên, anh trơ mắt nhìn những người trẻ tuổi tràn ngập khát khao với trường quân đội Đệ Nhất, vì một vài lời nói của Từ Vệ Quốc mà kích động hưng phấn, hò reo ầm ĩ, như thể họ đã thông qua kỳ khảo hạch ba tháng, trở thành học viên của trường quân đội Đệ Nhất vậy.
Cho một cái tát rồi lại đưa táo ngọt, chiêu này Từ Vệ Quốc dùng tương đối thuần thục, tối thiểu, nhóm học viên dự bị này mới vừa rồi còn bị đả kích cơ hồ không gượng dậy nổi, nay đã bắt đầu xoa tay chuẩn bị biểu hiện cho tốt.
Từ Vệ Quốc xoa cằm, cười vô cùng gian trá. Không phải tôi quá tàn bạo, mà là các cậu không may được bố trí chương trình học rất khủng bố. Nếu bây giờ tôi không cổ vũ, lát nữa vào học khóa kỹ thuật chiến đấu, chỉ e các cậu sẽ bị đánh tơi tả.
Nhưng mà … nhìn Chung Thịnh bị mình ‘dạy dỗ’ suốt một tuần trên phi thuyền, Từ Vệ Quốc cuời đến nheo cả mắt. Hà hà, tự cầu nhiều phúc đi, tôi đã cố ý nhắc Đặng Bồi rồi, hy vọng khóa học đầu tiên chấm dứt, tôi còn có thể nhìn thấy khuôn mặt ‘bình thường’ của cậu.
Sau khi Từ Vệ Quốc tuyên bố tan học, Chung Thịnh đột nhiên hắt hơi một cái. Anh mờ mịt gãi đầu, ừm … có ai nói gì mình sao?
Ariel ngồi bên cạnh Chung Thịnh, thấy anh lộ ra vẻ mặt mơ mơ màng màng, biểu tình lạnh nhạt bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Phó quan trầm mặc, nghiêm túc trong giấc mơ của hắn cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này?
Bất giác, Ariel hoài nghi phải chăng mình đã mơ một giấc mộng dài. Nếu không, tại sao một người năm năm sau mới xuất hiện giờ phút này lại thành bạn học của mình?
“Khóa sau các cậu học kỹ thuật chiến đấu ở ngay phòng bên cạnh, mau chạy qua đó đi.” Từ Vệ Quốc vung tay lên, đuổi đám học viên ra khỏi phòng học.
Nhưng, cái mặt tươi cười sung sướng của hắn làm các học viên thấy sợ hãi.
Trải qua lần dạy bảo buổi sáng, bọn họ đã sâu sắc lý giải được tâm lý của trưởng quan Từ. Hiện tại hắn cười như thế, bọn họ đều cảm thấy bất an.
“Báo cáo trưởng quan.”
“Nói.” Từ Vệ Quốc cười với Chung Thịnh.
Chung Thịnh hỏi rất cẩn thận: “Xin hỏi, trưởng quan có biết huấn luyện viên dạy kỹ thuật chiến đấu cho chúng tôi là ai chăng?”
“Biết.” Từ Vệ Quốc banh miệng cười càng gian trá. “Cậu cũng biết đấy, là Đặng Bồi.”
“Tôi đã hiểu, thưa trưởng quan.” Chung Thịnh trầm mặc, ký ức về thảm trạng của Fredia trên thuyền vẫn còn mới nguyên. Anh nghĩ, anh đã hiểu tại sao trưởng quan Từ lại cười … *** đãng như thế.
“Ồ, cậu hiểu cái gì?”
“Hạ quan đã hiểu nguyên nhân vì sao trưởng quan lại cười … quyến rũ như thế.” – Chung Thịnh ngượng ngùng nói. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được thảm trạng của mình sắp tới. Theo như Fredia nói, lúc trước thiếu úy Đặng Bồi rất tiếc vì không có cơ hội được ‘chỉ dạy’ anh khi ở trên phi thuyền.
“Cút!” Từ Vệ Quốc đạp một phát, cười mắng: “Theo đuổi là tốt, nhưng, bây giờ cậu còn chưa có tư cách xưng hạ quan. Tuy nhiên!” Hắn đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi hy vọng ba tháng sau cậu có thể xưng hô với tôi như vậy. Hiểu chưa?”
“Hiểu, thưa Từ trưởng quan. Hạ quan nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của trưởng quan.”
“Được rồi, biến đi.” Từ Vệ Quốc cười ha hả.
Chung Thịnh gãi mũi, chạy ra khỏi phòng học.
Vừa ra khỏi cửa …
“A, Ariel …” Cố nuốt chữ ‘ngài’ về. “Sao cậu lại ở đây?”
Ariel nhìn anh, không nói gì, xoay người đi mất.
Chung Thịnh không hiểu ra sao, nhưng chuyện này chẳng ảnh hưởng việc anh vội vàng theo sau, vẫn duy trì khoảng cách nửa bước. Dù sao đều phải đi tới phòng học bên cạnh, cùng đi với ngài Ariel hẳn là không có vấn đề gì … chắc vậy?
Khóe mắt liếc nhìn người đi sau mình nửa bước, Ariel chỉ thấy đau đầu. Thật sự hắn không biết phải bình luận thế nào về Chung Thịnh của hiện tại.
Nếu là trong giấc mơ của hắn, Chung Thịnh người cũng như tên, trung thành vô cùng với mình. Nhưng hiện tại nhìn thấy người thật rõ ràng … đúng, rõ ràng. Đời trước Chung Thịnh trầm ổn đáng tin cậy, nhưng lại khiến Ariel cảm thấy quá trầm lặng, còn xa mới … sống động như Chung Thịnh hiện tại.
Chung Thịnh cũng sẽ cười, sẽ mơ hồ, sẽ lộ ra rất nhiều vẻ mặt khác nhau. Chung Thịnh như vậy, hắn chưa từng thấy trong mơ.
Chẳng lẽ … Chung Thịnh trong mơ đó vẫn luôn ngụy trang?
Nghĩ đến đây, mắt Ariel tăm tối hiện lên một cảm xúc khác thường.
Trong giấc mơ, hắn bị một đám người phục kích. Tuy người hẹn là hôn thê của hắn, nhưng Chung Thịnh chính là người khuyên hắn đi. Lộ trình thì chỉ có hắn và Chung Thịnh biết. Điều này khiến hắn không thể không hoài nghi phó quan trước giờ vẫn trung thành tận tâm với mình.
Trong khoảnh khắc bị pháo laser bắn, hắn nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng đau đớn kịch liệt không hề ập đến, chỉ có một tiếng gọi khàn cả giọng vang vọng trong tâm trí. Thê lương, tuyệt vọng, quả thật hắn không thể tin được phó quan nghiêm túc của mình lại bật ra tiếng gọi ấy.
Trong ấn tượng của hắn, phó quan cũng giống hắn vậy, làm việc rất bình tĩnh, cảm xúc không dễ dao động. Theo quan niệm của hắn, người dễ kích động thì không có triển vọng. Đó là một trong những lý do lúc trước hắn lựa chọn Chung Thịnh làm phó quan cho mình, mà đối phương cũng đã làm rất xuất sắc.
Chỉ là, ngay khi cảm nhận được ‘cái chết’ ập đến, hắn lại sinh ra một cảm giác rất vớ vẩn, rằng tại sao Chung Thịnh lại biểu hiện ra tình cảm nồng đượm như thế??
Vốn dĩ hắn nghĩ sau khi mình chết, phó quan sẽ lập tức đào tẩu – nếu y làm phản – mà không phải bi thảm gọi tên mình. Một chuyện thiếu lý trí như thế không phải điều Chung Thịnh sẽ làm.
Cũng vì điểm này, hắn mới hoài nghi, hoài nghi có phải Chung Thịnh bị kẻ nào đó ép buộc nên mới bán đứng mình hay không. Thế nên sau khi mình chết, cậu ta hối hận, gọi tên mình.
Điều đáng tiếc là, lúc ấy hắn không có cơ hội khám phá ra bí mật của Chung Thịnh. Chẳng ngờ khi mở mắt ra, hắn lại nhìn thấy trần nhà phòng ngủ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.