Chú Ái Tinh Không

Chương 281:




Editor: Nguyệt
“Con đã chắc chắn chưa?” Tướng quân Clifford hỏi với vẻ nghiêm túc.
Ariel bình thản đáp lời: “Rồi ạ.”
“Rất nguy hiểm.”
“Con biết.”
Tướng quân Clifford đăm đăm nhìn hắn một hồi, đằng sau đôi mắt xanh tưởng như phẳng lặng là vô vàn tình cảm phong phú: “Hãy cẩn thận.”
Ariel mỉm cười: “Vâng.”
Tướng quân Clifford ngắt liên lạc. Ariel nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“Nhất định phải đi sao?”
Giọng Chung Thịnh rầu rĩ vang lên đằng sau.
“Em biết mà, anh là người có kinh nghiệm hơn cả.” Ariel bình thản nói.
“Em biết.” Chung Thịnh đáp một cách nặng nề. Chính bởi vì biết, nên mới càng lo. Không ai hiểu rõ điều này bằng anh, rằng những người cải tạo gene khi đã quen với năng lực của mình sẽ bộc phát ra sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Năm đó họ đấu với Huyết Dạ rất lâu, có lần Chung Thịnh còn suýt bỏ mạng.
Hiện giờ người cải tạo gene không bằng được Huyết Dạ khi ấy, dù trải qua mấy năm rèn luyện trên chiến trường vẫn kém xa.
Nhưng thủ lĩnh Liên minh thì khác. Hắn đến từ tinh vực lạ. Vậy có nghĩa là, hắn ta đã quá quen thuộc với sức mạnh của mình. Cho dù là Ariel cũng không nắm chắc phần thắng.
Huống chi, theo tin tức nội bộ, bên cạnh thủ lĩnh luôn có một đội hộ vệ tám người túc trực ngày đêm. Một mình Ariel không thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Nếu nhất định phải đi, thì em muốn đi với ngài.” Chung Thịnh chỉnh lại vành nón, nhìn thẳng mắt Ariel mà nói. Dẫu có thế nào, anh cũng không thể đứng nhìn Ariel đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy được.
Ariel nhướn mày nhìn anh. Chung Thịnh lập tức thẳng người, tỏ thái độ cương quyết.
Ariel nhếch môi nói: “Không chỉ riêng em, anh định mang tất cả thành viên tiểu đội Giảo Lang.”
Chung Thịnh: ⊙o⊙ A!
Ariel nửa cười nửa không nhìn anh: “Anh muốn làm anh hùng chứ không muốn làm liệt sĩ. Làm sao anh có thể hoàn thành nhiệm vụ kiểu này một mình được. Với lại …”
Hắn túm lấy cổ áo Chung Thịnh kéo anh xuống thấp: “Khó khăn lắm mới có người yêu, cho dù xuống địa ngục, anh cũng muốn mang em theo.”
Chung Thịnh: …
Cái kiểu tỏ tình kỳ quặc này thật khiến anh cạn lời.
Ariel hôn phớt lên môi anh một cái rồi đứng dậy, chỉnh lại cổ áo cho anh: “Được rồi, em báo với mọi người đi. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, lẻn vào tinh cầu Lưu Mộc chấp hành nhiệm vụ ám sát.”
“Tuân lệnh!”
Lấy thân phận con người để vào tinh cầu Lưu Mộc là điều không thể. May sao nội bộ Liên minh Người tiến hóa đang rối loạn, tạo khe hở cho viên lãnh đạo kia làm giả thân phận chiến sĩ cải tạo gene cho họ.
Cả nhóm điều khiển thiết bị bay màu xanh lục đáp xuống mái nhà riêng của người kia.
Một quý bà tóc dài màu trắng bạc cười tủm tỉm ra đón, mời họ vào trong mật thất.
Vừa bước qua cửa, quý bà hiền lành lập tức đổi sắc mặt: “Các cậu tới muộn rồi. Lệnh tổng tấn công đã được truyền đi.”
Ariel rùng mình: “Sao lại thế?”
Quý bà đó nói: “Tôi vốn tưởng có thể khuyên thủ lĩnh đàm phán với Liên Bang. Nhưng không hiểu sao, thủ lĩnh dường như phát điên, nhất quyết muốn hai bên đồng quy vu tận. Ngày hôm qua hạ lệnh, ba ngày sau sẽ bắt đầu kế hoạch hủy diệt.”
Ariel trầm ngâm một lát rồi nói: “Ba ngày … chắc là kịp.”
Quý bà nọ giật mí mắt: “Mấy ngày này luôn có đội hộ vệ với năng lực mạnh nhất bảo vệ hắn. Các cậu có chắc là làm được không?”
Ariel nhìn bà với ánh mắt sâu xa: “Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Quý bà nọ rùng mình. Đúng vậy, nếu kế hoạch hủy diệt được triển khai, thì sẽ không còn chiến sĩ cải tạo gene nào sống sót.
“Có điều này tôi thấy rất ngạc nhiên, chẳng phải những người thuộc Liên minh không thể cãi lệnh thủ lĩnh sao?” Edward hỏi với ngữ điệu nhẹ nhàng, ánh mắt lại sắc sảo lạ thường.
Quý bà nhìn hắn, vén tay áo lên, để lộ hàng chục vết kim tiêm trên cánh tay gầy yếu: “Tôi là một nhà khoa học, tuy không thể thay đổi gene, nhưng một vài điều chỉnh nhỏ thì vẫn làm được. Hơn nữa, lúc trước loại gene được đưa vào cơ thể ra là gene của rùa Thiên Hàn, không có tính công kích mạnh, mà chủ yếu là thọ mệnh dài lâu, thế nên tôi mới sống sót vượt qua quá trình cải tạo gene. Cũng chính vì nó không có tính công kích mạnh, tôi mới có thể tạo ra một vài thay đổi nhỏ. Đương nhiên, tôi cũng phải trả một cái giá đắt, gene trong cơ thể đã trở nên rối loạn, có thể bị vỡ cấu trúc bất cứ lúc nào.”
Nghe giọng bà không có vẻ gì lo lắng cho tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào của mình, mà rất bình thản.
Edward nhìn cánh tay đầy vết kim tiêm, khẽ run lên, rũ mi xuống, vẻ mặt bình thường trở lại.
Nhìn vẻ thảng thốt của đám Gerald, Lâm Phỉ Nhi, bà cười hòa ái nói: “Các cô cậu thấy rất lạ phải không? Không hiểu vì sao lúc trước ta gia nhập Liên minh mà bây giờ lại quay sang giúp Liên Bang, đúng chứ?”
Gerald gật đầu.
Ariel ngẩng lên nhìn bà: “Không có gì lạ cả. Trước đây bà gia nhập Liên minh vì cảm thấy nó là một con đường tiến hóa, nay phản bội lại nó tất nhiên là vì phát hiện mình đã sai.”
Quý bà cười rất vui vẻ, ánh mắt dần xa xăm: “Đúng vậy. Trước đây tôi cho rằng mình đúng. Nhưng khi xuất hiện hiện tượng vỡ cấu trúc gene, tôi biết mình sai rồi. Tiến hóa gene là cả một quá trình lâu dài đi từ lượng đến chất, mọi hành vi rút ngắn thời gian đều là sai lầm.”
Bà từ từ nhắm mắt lại: “Họ tưởng rằng giấu kỹ tư liệu là tôi sẽ không biết. Nhưng trên đời này làm gì còn ai hiểu tiến hóa gene hơn tôi chứ. Kết quả thí nghiệm … ha ha, chỉ bằng những số liệu đó là có thể suy ra kết luận rồi. Họ còn tưởng lừa được ta cơ đấy, đúng là nực cười.”
Bà thở dài bảo: “Các chiến sĩ cải tạo gene không biết rằng, hiện tượng vỡ cấu trúc gene nghiêm trọng thật nhưng còn có thuốc ức chế, điều thực sự đáng sợ là khả năng sinh dục của họ đã hoàn toàn thoái hóa.”
Chung Thịnh trợn tròn mắt: “Bà nói là …”
“Đúng vậy.” Quý bà chậm rãi mở mắt ra: “Nhân loại tiến hóa ư … Ha ha, ngay cả khả năng sinh đẻ cũng mất thì còn tiến hóa cái mẹ gì!”
Một quý bà đậm chất học giả lại đột nhiên nói bậy khiến ai nấy đều giật mình kinh ngạc.
“Lũ ngu xuẩn đó còn nghĩ chỉ cần kết hợp gene động vật là có thể sống trường thọ, nhưng làm sao tồn tại mãi mãi được. Không có nòi giống thì chiến sĩ cải tạo gene gì đó sớm hay muộn cũng tuyệt diệt. Thế mà gọi là tiến hóa sao?” Quý bà cười khẩy, ánh mắt loáng qua nét tàn bạo.
“Vậy thủ lĩnh của Liên minh …” Hạng Phi đột nhiên hỏi.
Quý bà thở dài lắc đầu: “Tôi không biết. Hắn đến từ chiều không gian khác, hoàn cảnh sinh sống khác chúng ta. Ở đây không có đồng loại của hắn, nên tôi không biết hắn có biết chuyện người cải tạo gene mất khả năng sinh đẻ hay không.”
“Giờ bàn chuyện này cũng vô ích. Tôi muốn biết khi nào thì chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ.” Edward hỏi với vẻ ôn hòa.
Quý bà nghe thế mới nhớ ra: “Đúng rồi, nhiệm vụ của các cậu … để mai đi. Ngày mai tôi mời thủ lĩnh tới đây. Tôi sẽ bảo là nghiên cứu ra loại thuốc ức chế mới không cần đến khoáng thạch Lyra.”
“Liệu hắn có tin không?” Ariel nhướn mày.
“Sao lại không tin?” Quý bà cười tủm tỉm, “Sự hỗn loạn của binh sĩ cấp thấp mới là nguồn cơn tuyệt vọng của hắn. Nếu không hắn đã chẳng ra quyết định đánh một trận tử chiến với Liên Bang. Chỉ cần những binh sĩ này còn sống sót là hắn còn hy vọng. Cậu bảo hắn có bỏ qua tia hy vọng cuối cùng này không?”
“Ý bà là muốn chúng tôi nấp trong trang viên của bà?” Samantha nhíu mày.
“Phải, có vấn đề gì không?”
“Nếu chúng tôi thất bại …”
“Vậy thì sao chứ.” Quỹ bà cười khẽ, “Các cô cậu có thành công hay không thì tôi cũng chẳng sống được lâu nữa. Đừng quên …” Bà giơ cánh tay lên.
Mọi người đều trầm mặc. Lát sau, Ariel đứng dậy: “Đi thôi. Xin hãy xếp chỗ để chúng tôi nghỉ ngơi. Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Quý bà mỉm cười đáp: “Được.”
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, nhóm Ariel vào cơ giáp, mai phục trong vườn hoa, chờ thủ lĩnh Liên minh xuất hiện.
Khoảng ba tiếng sau, một thiết bị bay cực lớn chậm rãi đáp xuống bãi đỗ trên sân thượng.
Cửa mở ra, một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước xuống, đôi mắt lạnh căm tuần tra hoàn cảnh xung quanh, thấy không phát hiện ra điều gì bất thường mới xoay người đưa thủ lĩnh xuống.
Nhóm Ariel đang mai phục chưa gặp thủ lĩnh Liên minh bao giờ, cũng chưa từng có tin tức gì về hắn được tiết lộ. Nghe nói thủ lĩnh từng hạ lệnh tối thượng tuyệt đối không ai được phép tiết lộ điều gì về hắn.
Nay chính mắt nhìn thấy, Ariel mới hiểu vì sao hắn lại đưa ra mệnh lệnh như vậy.
Thủ lĩnh Liên minh không ngờ lại là một đứa trẻ!!
Hay nên nói là, vẻ ngoài của hắn trông như một đứa bé trai tám, chín tuổi.
Chỉ khi nhìn vào cặp mắt u tối của hắn mới thấy đó không phải một đứa trẻ đáng yêu. Nhưng chẳng ai dám chắc nếu hắn trà trộn vào đám đông, khi không biết thân phận thật của hắn, có ai cho rằng hắn là thủ lĩnh Liên minh hay không.
“Phu nhân đâu?” Giọng bé trai nghe rất khàn, rõ là của đàn ông trưởng thành.
Hầu gái cung kính đáp: “Thưa, phu nhân đang chờ ngài trong phòng thí nghiệm.”
Bé trai nhíu mày: “Sao bà ấy không ra đón tôi?”
“Hình như sáng nay nghiên cứu của phu nhân có bước đột phá lớn, nên bà ấy đang bận làm thí nghiệm để kiểm chứng.” Hầu gái đối đáp đâu ra đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.