Editor: Nguyệt
“Không cần. Cảm ơn.” Chung Thịnh nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, anh đã ở trong mạng chiến đấu gần mười tiếng, đến lúc nghỉ ngơi rồi.
“Hoan nghênh bạn lần sau ghé thăm.”
Chung Thịnh đăng xuất, ra khỏi đản thương. Ngoài cửa sổ, trời đã hửng sáng. Anh tắm qua loa một lát rồi thay bộ trang phục huấn luyện, chạy xuống dưới lầu, hướng về phía thao trường.
Trên đường, anh tính rủ cả Hạng Phi và Gerald đi chạy bộ sớm, nhưng sau khi nhìn cái mặt phù thũng như đầu heo của hai người, anh trầm mặc.
Mồ hôi …
Tuy anh biết Tần Hi Nhiên rất hung tàn, nhưng không ngờ lại tới mức này. Mới chỉ ngày đầu tiên thôi, mà đã đánh cho cả lớp năm mươi học viên thành đầu heo, à … nữ sinh thì khá hơn một chút, tuy cũng bị đánh rất thảm, nhưng tốt xấu gì mặt vẫn không sao.
“Các cậu làm cái gì mà chọc giận trưởng quan Tần?” Chung Thịnh nhíu mày.
Tần Hi Nhiên quả thật hung tàn, nhưng theo lý thuyết thì hắn ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh cho đám học viên một trận tời bời. Trừ khi …
Lúc Gerald nghe hỏi vậy, hai mắt bỗng mơ hồ mất tự nhiên, còn Hạng Phi thì căm phẫn nhìn trừng trừng Gerald.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nhìn hai người như vậy, trong lòng Chung Thịnh đã mơ hồ đoán ra sự tình.
“Còn có thể là gì, ngay từ đầu trưởng quan Tần đã cho phép các học viên tùy ý khiêu chiến, nếu thắng có thể đưa ra một yêu cầu với anh ấy.” Hạng Phi nghiến răng nghiến lợi.
“Khiêu chiến? Cho dù là vậy, anh ta cũng không đến nỗi đánh các cậu thành thế này.” Chung Thịnh lại càng không hiểu, bằng vào hiểu biết của anh với Tần Hi Nhiên đời trước, tên kia chỉ buồn không có đối thủ luyện tập với mình, nay có học viên khiêu chiến, hắn phải vui mới đúng chứ?
“Phải, nếu chỉ khiêu chiến bình thường thì không có vấn đề gì.” Hạng Phi phẫn nộ, “Nếu không có tên ngu ngốc nào đó vẻ mặt háo sắc, nói là nếu thắng thì trưởng quan Tần phải làm người yêu của hắn, chuyện đã không ra nông nỗi này.”
Chung Thịnh: “…”
Toàn thân đều cảm thấy vô lực, thậm chí Chung Thịnh bắt đầu thấy bội phục Gerald. Cái loại tự tin mù quáng, không phân biệt rõ tình hình như cậu ta mà có thể sống đến bây giờ, chắc bố mẹ cậu ta phải vất vả lắm.
Lại nói, khó trách mặt Gerald còn thê thảm hơn cả Hạng Phi, dù rằng thể thuật của cậu ta nhỉnh hơn Hạng Phi một chút.
Gerald nói với vẻ tội nghiệp: “Tớ … sao tớ biết được là … trưởng quan Tần lại lợi hại như vậy.”
Ai mà ngờ được vị huấn luyện viên trông như thiếu gia nhà họ Lâm (nhân vật trong ‘Hồng lâu mộng’) thật ra lại là một quả pháo, động phát liền nổ, đáng sợ hơn đây là pháo laser, một khi bắn ra không chết cũng tàn phế. Những ngày vừa huấn luyện vừa đùa giỡn mỹ nhân nay đã quá xa vời, hiện tại Gerald vô cùng hối hận, nếu biết trước trưởng quan Tần tàn bạo thế này thì thà cậu chọn trưởng quan Từ còn hơn.
Nhưng bây giờ thì …
Gerald không nhịn được rơi lệ đầy mặt, khảo hạch ngày đầu tiên đã đắc tội trưởng quan, sau ba tháng nữa, không biết cậu có còn cơ hội được nhìn thấy bầu trời sao ở tinh cầu Hải Lam không nữa …
Vỗ vai Gerald, Chung Thịnh lặng im không nói. Những lúc thế này, lời an ủi nào cũng là vô nghĩa. Tên cơ giáp hình người Tần Hi Nhiên ghét nhất là vẻ bề ngoài của mình, cái vẻ bề ngoài rất có tính lừa gạt đó thật sự là một gánh nặng với hắn. Cho nên, tất cả những câu nhằm vào bề ngoài của hắn đều bị xem là khiêu khích. Gerald vừa vặn chọc trúng yếu huyệt, không bị lột da đã là may rồi.
“À … tôi nghĩ … trưởng quan Tần không phải người công tư lẫn lộn, tuy có thể sẽ nghiêm khắc với cậu một chút, nhưng mà … nếu cậu làm tốt, thì việc thông qua kỳ khảo hạch không thành vấn đề.”
Chung Thịnh gượng gạo nói một câu an ủi Gerald, sau đó quay sang nhìn Hạng Phi với vẻ mặt nghiêm túc: “A Phi, cậu nhất định phải giữ khoảng cách với Gerald. Cậu ta bây giờ đã bị trưởng quan Tần theo dõi rồi, cậu mà thân cận với cậu ta quá, chẳng may đắc tội trưởng quan thì không tốt đâu.”
“Này này! Chung Thịnh! Cậu có ý gì hả? Tôi còn ở ngay bên cạnh đấy.” Gerald dở khóc dở cười nhìn Chung Thịnh đang tận tình khuyên bảo Hạng Phi.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
“Không có ý gì cả.” Chung Thịnh làm vẻ mặt đương nhiên, “A Phi là anh em tốt của tôi, cậu đã bị tên cơ giáp hình người đó theo dõi rồi, không định liên lụy cả A Phi đấy chứ.”
Mắt Gerald sáng rực, hoàn toàn không nắm được trọng điểm: “Cơ giáp hình người? Chậc chậc, cách gọi này không tồi, thật sự là rất thích hợp với trưởng quan Tần.”
Chung Thịnh liếc mắt xem thường, không còn gì để nói: “Cậu im đi một lúc có được không, đây chỉ là chúng ta nói sau lưng thôi, nếu để trưởng quan Tần nghe được thì cậu xong đời.”
Gerald bất giác rùng mình. Xem ra, ngày hôm qua Tần Hi Nhiên bùng nổ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu ta.
Không biết nghĩ tới cái gì, Gerald nói với vẻ mặt đáng thương: “A Thịnh … Cậu nói xem, có khi nào tớ sẽ chết trong tay trưởng quan Tần không?”
“À … Yên tâm, trong trường quân đội Đệ Nhất sẽ không xảy ra án mạng đâu.” Chung Thịnh an ủi rất không có thành ý.
Nhất thời, Gerald thầm rơi lệ trong lòng: Chung Thịnh, có thật là cậu đang an ủi tớ không …
Bỏ qua tên ngốc trên đỉnh đầu mây đen dày đặc, ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, Chung Thịnh một lần nữa nhắc nhở Hạng Phi phải chăm chỉ học tập trưởng quan Tần.
Ấn tượng của Gerald và Hạng Phi đối với Tần Hi Nhiên chỉ dừng lại ở kỹ thuật chiến đấu siêu quần. Nhưng Chung Thịnh biết, tên này tính tình táo bạo, thật ra lại rất có bản lĩnh. Nếu không, đời trước anh ta đã chẳng được ngài Ariel nhìn trúng.
Bởi vậy, tuy chỉ có ba tháng ngắn ngủi, nhưng nếu Hạng Phi và Gerald có thể đào móc được gì từ anh ta thì sẽ rất có lợi cho tương lai phát triển sau này.
Bên này, Chung Thịnh cẩn thận dặn dò Hạng Phi. Bên kia, Gerald ngồi xổm góc tường trồng nấm cũng dựng tai lên nghe lén.
Nói đùa, cậu có hơi kiêu ngạo tự đại, nhưng không phải ngốc. Chung Thịnh dường như khá hiểu về vị ‘cơ giáp hình người’ kia, dù cậu không biết cậu ta lấy tin tức ở đâu, cậu vẫn sẽ nghe theo, học hỏi. Không cần nhiều, chỉ cần đủ để cậu sống sót trong tay trưởng quan qua ba tháng là được rồi.
Còn về độ tin cậy của tin tức ư?
Chung Thịnh đã bao giờ lừa gạt anh em chưa?
Đáp án đương nhiên là chưa. Cho nên, dù tin tức của Chung Thịnh không chính xác trăm phần trăm, độ tin cậy chắc cũng khá cao.
Chung Thịnh làm như không phát hiện Gerald đang dựng tai nghe lén. Vốn dĩ anh cũng không định giấu cậu ta. Mấy tin tức này đều là anh đào ra từ trí nhớ kiếp trước, còn cái cớ mà anh nói với Hạng Phi là nghe được từ chỗ trưởng quan Từ. Dù sao hai người họ không thể đến tìm trưởng quan Từ để thẩm tra đối chiếu được, anh cứ thuận miệng mà nói thôi.
Nói một đống dài dòng lê thê, cuối cùng, Chung Thịnh nói với Hạng Phi rằng, bởi vì trưởng quan Tần tính tình không tốt, nếu xảy ra tình huống nguy cấp thì hãy đi tìm huấn luyện viên tên Ryan Phisto, chính là huấn luyện viên bị thiếu úy Từ thay thế trong đại lễ đường ngày đó. Chỉ cần trưởng quan Ryan xuất hiện, trưởng quan Tần sẽ khắc chế bản thân ngay lập tức.
Chung Thịnh trực tiếp bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của Hạng Phi. Anh sẽ không nói cho Hạng Phi biết rằng sự tồn tại của Ryan đối với Tần Hi Nhiên giống như bình cứu hỏa vậy. Đời trước, qua quan sát, anh vẫn luôn cảm thấy giữa hai người này nhất định có gian tình …
Đuổi Hạng Phi và Gerald đi, Chung Thịnh một mình vào thao trường chạy bộ. Dù trời chỉ mới hửng sáng, người chạy bộ trong thao trường cũng không ít.
Xem ra, ngoài tài năng trời cho, cố gắng cũng là một trong những nguyên nhân giúp các học viên vào được trường quân đội Đệ Nhất.
“A, Chung Thịnh?”
Chung Thịnh vừa chạy được nửa vòng quanh thao trường, thì một giọng nói mang theo chút ngờ vực vang lên đằng sau.