Chú Là Ánh Dương Của Em

Chương 3: Vẫn còn hận




Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì cô đã thấy anh đã mặc quần áo vào rồi,trên tay còn cầm điếu thuốc xì gà hút phì phèo nữa chứ.
" Uống thuốc đi, tôi không muốn cháu mang thai..""
" Bắc Sở,chú thật là nhẫn tâm..""
" Cao Y Nhi! Lỗi của cháu là từ khi bước vào căn nhà này,cho nên đừng có trách cứ một ai cả. Mười 14 năm nay cháu ăn cháu uống ở đây thì ai lo hả....Cháu nên mừng là tôi chưa đuổi cháu ra khỏi đây..""
" Được,vậy sao này tôi không cần chú lo cho tôi nữa,chú mau cút đi cho tôi.."
" Nhớ uống thuốc, tôi mà biết cháu có thai thì cũng giết nó mà thôi "
Nói xong thì anh cũng đi ra ngoài, Y Nhi ngồi trên giường chỉ biết khóc mà thôi. Ngay sau đó cô liền bỏ viên thuốc vào miệng,cô phải uống cô không thể có thai được.Nếu có thai thì anh ấy sẽ giết con mình,lúc ấy cô không thể chịu được
cái sự thật tàn nhẫn đó đâu..
Y Nhi nằm một lát cho đỡ đau rồi mới cố gắng ngồi dậy đi vào trong vệ sinh cá nhân,cô nhìn vào gương thì thấy trên cổ toàn là dấu hôn để lại, xương quai xanh và ngực cũng bị anh cắn bầm tím cả lên..
Cao Bắc Sở, tôi hận chú,chú ác lắm.Đã 14 năm rồi vậy mà chú vẫn còn hận tôi.
Tắm rửa xong thì Y Nhi ra ngoài nằm nghỉ,bây giờ cô mệt lắm cho nên không thể đi đâu được nữa.Năm nay cũng là năm đầu tiên cô vào đại học, Y Nhi chọn ngành mỹ thuật vào một ngôi trường bình thường,dù gì thì học phí rất tốn tém cho nên cô chỉ chọn trường tầm trung mà thôi.. Ngoài học phí còn có nhiều chi phí phát sinh khác nữa cho nên cô đành phải tiết kiệm..Hiện tại cô lớn rồi cô cũng muốn tự mình lo cho bản thân,còn người đàn ông kia thì không cần nghĩ đến nữa.Với lại lúc nãy cô cũng đã tự nói là món sẽ không cần anh giúp đỡ nữa..
Thôi thì ráng nghĩ ngơi để buổi chiều còn đi làm nữa,cô phải tranh thủ kiếm tiền bởi vì còn mấy tuần nữa là đi học chính thức rồi. Y Nhi nằm trên giường rồi thiếp đi từ lúc nào cũng không hay..
Buổi sáng sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ của Y Nhi thì anh liền lên phòng tắm rửa..Trên người anh dường như đã có mùi hương của cô để lại,mùi hương này rất dễ chịu nó không nồng nặc như mùi nước hoa mà các cô gái trước anh đã quen..Ở trên vai còn có vết cào và vết cắn của Y Nhi nữa..
Chẳng hiểu sao đêm qua anh lại muốn chiếm lấy thân thể đó nữa, thật sự đêm qua là đêm đầu tiên anh ham muốn đến như thế..Khi anh thấy giọt máu trinh tiết kia thì anh liền khựng người lại,bởi vì trong thời gian học cấp 3 anh cũng biết là cô có bạn học là con trai cho nên đã nghĩ là cô đã đi quá giới hạn, nhưng không ngờ đêm qua lại là đêm đầu tiên..
Ở trong nhà tắm hơn nửa tiếng thì anh cũng đi ra,lúc này anh đã thay âu phục chỉnh tề và bây giờ chỉ cần thắt cà vạt và mặc áo vest vào là có thể đến công ty..
[ Reng..reng..]
[ Sếp! 30 phút nữa sẽ đến giờ họp..]
[Ừm..]
[ À mà sếp còn 1 chuyện nữa đó là cô Châu Ly đang ở văn phòng...]
[ Ừm, tôi biết rồi...]
Bắc Sở nghe xong thì quăng điện thoại xuống nệm,sau đó thì anh đi lại tủ lấy cà vạt, đồng hồ và cả áo vest cho mình..
Người đàn ông này thường không có thói quen ăn sáng, cho nên sau khi mọi thứ xong xuôi thì anh liền đi đến công ty.Cơm tối anh cũng không ăn chứ nói gì là ăn sáng,mọi người trong nhà thì ai làm việc nấy không đá động đến nhau..
Dương Trạch nhìn cậu chủ rời đi thì liền thở dài,từ khi ông bà chủ mất thì người đàn ông này vẫn luôn lạnh lùng như vậy.Anh cứ lạnh lùng như thế gương mặt lúc nào cũng lạnh tanh khiến cho ai nấy cũng sợ,sáng đến công ty cho đến trời tối khuya thì mới về nhà, nhưng về thì không ăn uống gì cả lúc nào cũng chỉ biết uống rượu gì cả. Còn cô gái Châu Ly là bạn gái của anh hay không biết là tình nhân của nhau nữa,khi nào đến đây cũng chỉ đòi tiền mà thôi.
Đối với ông người đáng thương nhất vẫn là Y Nhi,từ khi ông bà chủ mất thì đã bị Bắc Sở đuổi ra căn nhà nhỏ mà ở một mình,khi ấy Y Nhi chỉ mới là học sinh cấp 1 mà thôi..Khi ấy con bé phải tự sinh tự diệt, cũng may là cậu chủ có cho người làm đem thức ăn và chi phí sinh hoạt cho Y Nhi, chứ nếu không con bé đã chết dần chết mòn rồi.
Hôm nay là ngày Y Nhi tròn 18 tuổi,cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp hơn.. Nhưng không lúc nãy Cao Bắc Sở có ra lệnh là không có đem thức ăn hay là chi phí sinh hoạt cho Y Nhi nữa mà để cho cô tự sinh tự diệt mà sống,Dương Trạch nghe xong thì chỉ biết thở dài và lắc đầu mà thôi.
Mọi chuyện cũng đã hơn 14 năm rồi nhưng tại sao cậu chủ vẫn cứ cứng đầu như thế chứ. Năm xưa ông bà chủ xảy ra tai nạn nhưng chỉ có một mình Y Nhi sống sót, chiếc xe tải đâm vào chiếc xe hơi của Cao lão và Cao phu nhân khiến cho hai người họ mất mạng còn cô thì chỉ bị thương ngoài da và bị chấn thương vùng đầu một chút mà thôi..
Khi chứng kiến cảnh tượng ấy Y Nhi cũng hoảng sợ vô cùng,nước mắt rơi lã chã,...Cao Bắc Sở từ lúc đó hận cô vô cùng,nếu không có cô thì mọi chuyển sẽ khác đi.Tại sao lại rước cái thứ sao chổi này về rồi mang tai ương về nhà.
Ngày hôm ấy ông bà Cao gia đón cô đi học về nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn như thế, Y Nhi chứng kiến thấy ba mẹ mình chết trước mặt mình thì cô đau lắm,nhưng nổi đau này thì làm sau bằng những nỗi đau mà anh gây ra cho coi gái nhỏ chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.