7.
Có lẽ bạn cùng phòng của anh ta có gì đó không ổn.
Nhưng ý định ban đầu của Mạnh Thiên Minh khi kết nối với tôi hoàn toàn không phải để coi bói, anh ta thấy phòng phát sóng trực tiếp của tôi hiện tại đang rầm rộ nên muốn lộ mặt để ké fame.
Lúc đầu anh ta không tin tôi có khả năng thực sự.
Cho nên khi tôi tiết lộ sự thật, anh ta mới kinh ngạc như thế.
“Chị đang nói gì?” Mạnh Thiên Minh cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, “Tôi không biết làm sao lá thư tỏ tình này bị truyền ra ngoài.”
Bão bình luận cũng nói thay anh ta.
【Anh ấy trông vô tội, chị đẹp có hiểu lầm không?】
【Đúng rồi, chủ phòng không có bằng chứng thì đừng tùy tiện vu oan cho người ta.】
Tôi không để ý: “Anh không thừa nhận cũng không sao.”
“Nhưng bạn cùng phòng của anh bây giờ thật sự trúng tà, bị Từ Giai vướng vào, thực ra Từ Giai… tới tìm anh.”
Khóe miệng tươi cười của Mạnh Thiên Minh cuối cùng không thể duy trì được nữa, trên trán toát ra một chút mồ hôi lạnh: “Chủ phòng đừng đùa nữa, sinh viên đại học như chúng ta phải tin khoa học…”
“Ừ.” Tôi không quan tâm, “Vậy anh cứ tiếp tục tin khoa học, tôi cúp đây.”
Tôi đưa tay định cắt đứt kết nối, Mạnh Thiên Minh thấy vậy, vội vàng cản lại: “Đợi chút!”
Anh ta hơi run rẩy khi nói chuyện: “Nếu lời của chị nói là sự thật, Từ Giai vướng vào bạn cùng phòng của tôi đã nhiều ngày, nhưng cô ấy không làm gì tôi, vì sao?”
“Vì sao à? Đương nhiên vì cô ấy là một linh hồn mới chết, còn yếu, cho nên chỉ có thể vướng vào người khác chứ không thể hại người.”
Tôi liếc nhìn cổ anh ta: “Hơn nữa, ngọc Quan Âm mà anh đeo trên cổ đã được khai quang, có chút uy hiếp với cô ấy.”
Nghe tôi nói vậy, Mạnh Thiên Minh vô thức sờ ngọc Quan Âm trên cổ, thở phào nhẹ nhõm.
Tôi không hề do dự tạt một gáo nước lạnh lên người anh ta: “Nhưng hôm nay thì khác.”. truyện ngôn tình
Mạnh Thiên Minh sửng sốt: “Có ý gì?”
Tôi nhếch khóe môi: “Bởi vì hôm nay là thất đầu của cô ấy.”
8.
【Hơi sợ, tôi nổi da gà hết rồi.】
【Chủ phòng đừng hù tôi, tôi nhát gan lắm.】
【Mọi người tin à? Nhìn là biết chủ phòng đang lừa người ta!】
【Tin chị đẹp, sẽ được sống lâu.】
【Tin chị đẹp, sẽ được sống lâu.】
【Có ai cảm thấy ký túc xá của Mạnh Thiên Minh trở nên tối hơn không?】
…
Trong khi đang nói chuyện, toàn thân Mạnh Thiên Minh đều toát mồ hôi lạnh.
Người trong phòng phát sóng trực tiếp không cảm nhận được, nhưng anh ta có thể!
Không chỉ ánh sáng trong ký túc xá mờ đi mà nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống.
Anh ta cảm thấy mình không thể cử động.
Két.
Cửa ký túc xá bị đẩy ra.
Bạn cùng phòng Trương Trạch bước vào.
“Người yêu dấu, tớ về rồi nè.”
Anh ta giật khóe miệng một cách khó khăn: “Sao tan học nhanh vậy?”
Trương Trạch cười: “Chưa tan học đâu, nhưng mặt trời sắp lặn rồi.”
Mạnh Thiên Minh không nhịn được nữa, đột ngột đứng dậy khỏi bàn, muốn mở cửa lao ra ngoài.
Nhưng kỳ quái là, không cách nào mở ra được.
Trương Trạch đi đến phía sau anh ta, gần như áp sát anh ta: “Cậu chạy làm gì?”
Mạnh Thiên Minh hét lên xé ruột xé gan: “Chị đẹp! Đại sư! Cứu tôi với!”
Bão bình luận nổ tung.
【Thế giới quan của tôi đã sụp đổ.】
【Lẩm bẩm với chính mình, tôi yêu khoa học.】
【Chị đẹp, ra tay nhanh lên!】
Tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Cho dù tôi ra tay cũng cần có thời gian. Mạnh Thiên Minh, tôi khuyên anh một câu, lập tức xin lỗi và xin được tha thứ, thú nhận tất cả những gì anh đã làm.”
“Biết đâu Từ Giai hài lòng, sẽ tha mạng cho anh.”
Lúc này, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã lên tới 10000, độ phổ biến rất cao.
Nhiều người trong số họ học cùng trường với Mạnh Thiên Minh.
Mạnh Thiên Minh cắn răng: “Thật sự không liên quan đến tôi!”
Tôi cười lạnh, không nói gì.
Trương Trạch ở sau lưng anh ta, à không, Từ Giai vừa nghe thấy những lời này, khí thế lập tức thay đổi.
Trương Trạch tóm lấy cổ Mạnh Thiên Minh, ép cả người anh ta vào cửa.
“Tôi muốn cậu chết!”
Giọng nói nửa nam nửa nữ, cực kỳ quái lạ.
Mặt Mạnh Thiên Minh đỏ bừng, nắm tay Trương Trạch.
Từ Giai lại đột ngột ném anh ta xuống.
Mạnh Thiên Minh nằm dưới đất, ho liên tục.
Tôi hét lên: “Còn không chịu nhận lỗi? Muốn mất mạng phải không?”
Mạnh Thiên Minh bị sốc, không nhịn được nữa, bật khóc nức nở.
Anh ta quỳ dưới đất:
“Từ Giai! Tớ xin lỗi!"
“Tớ đã sai rồi, tớ không nên lừa gạt cậu, không nên dùng cậu làm lốp dự phòng, không nên phát tán lá thư tỏ tình của cậu."
“Tớ ham mê hư vinh, vừa cảm thấy cậu không xứng với tớ, vừa tận hưởng sự ngưỡng mộ của cậu."
“Chúng ta quen nhau tám năm. Thời trung học phổ thông, tớ rất béo, tất cả mọi người đều chế giễu tớ, chỉ có một mình cậu tốt với tớ, chịu coi tớ là bạn. Từ Giai, tớ không nghĩ cậu sẽ nhảy lầu!"
“Sau khi lên đại học, tớ gầy rất nhiều, được mọi người khen ngợi và săn đón, dần dần, tớ bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi đi cùng cậu… Vì vậy tùy tiện tìm cớ để cắt đứt với cậu."
“Do tớ ham hư vinh, tớ vô sỉ, tớ không xứng đáng với lòng tốt của cậu!”
Mạnh Thiên Minh khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, không còn hình tượng nào cả.
Bão bình luận cũng bị sốc trước sự đảo ngược này.
【Chết đi! Cái thứ đàn ông cặn bã!】
【Hình người mà cư xử như chó, không làm được chuyện gì như con người!】
【Thiệt tình, tôi thấy anh ta đẹp trai nên coi anh ta là nam thần, để tôi nói cho bạn cùng phòng biết, để bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của anh ta!】
【Cựu sinh viên đại học XX đến để quan sát!】
【Cựu sinh viên đại học XX đến để quan sát!】
【Cựu sinh viên đại học XX đến để quan sát!】
Từ Giai sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn Mạnh Thiên Minh, hai dòng nước mắt máu trượt xuống má.
Mạnh Thiên Minh đã khóc đến nỗi ngất đi.
Tôi thở dài: “Từ Giai, dừng lại đi, nguyện vọng của cô đã được thực hiện, cô cần phải đi.”
【Có ý gì?】
【Không phải Từ Giai muốn giết Mạnh Thiên Minh để trả thù hả?】
【Chị đẹp giải thích chút đi, tôi ngốc nên không hiểu!】
9.
Tôi liếc nhìn bão bình luận, chậm rãi nói:
“Từ đầu chí cuối, Từ Giai chưa bao giờ muốn làm hại ai, cô ấy chỉ muốn một lời xin lỗi."
“Cô ấy là một cô gái tốt, cả trước và sau khi chết."
“Do cuộc đời này quá cay đắng, không biết rõ lòng người…”
Cư dân mạng phẫn nộ.
【Tại sao tôi không gặp được một cô gái tốt như vậy! Tôi hận!】
【Kẻ cặn bã Mạnh Thiên Minh có tài đức gì!】
【Tôi thực sự tức giận đến mức muốn bốc cháy!】
Ở màn hình đối diện, Từ Giai đứng lặng lẽ ở đó.
Thật lâu sau, cô mới phát ra một tiếng kêu thê lương.
Những làn khói đen bay ra khỏi cơ thể Trương Trạch.
Hai tay tôi kết ấn, nhắm mắt và niệm thầm.
“Tôi phụng pháp lệnh của Thái Thượng lão quân…”
Niệm xong một đoạn chú vãng sanh, Trương Trạch đã bất tỉnh té xuống đất ở đối diện.
Ánh sáng trở lại bình thường, dường như Từ Giai chưa từng đến.
Bão bình luận hoàn toàn sôi sục:
【Chủ phòng xinh đẹp, đuổi ma trực tuyến!】
【Buổi phát sóng trực tiếp này thật đáng giá!】
【Bé Yêu thưởng cho chủ phòng, 1x khinh khí cầu!】
【Cục Cưng Hói Đầu thưởng cho chủ phòng, 2x kẹo que!】
【Vượng Tử thưởng cho chủ phòng, 1x siêu xe!】
Hiệu ứng đặc biệt phần thưởng rực rỡ bay ra.
Tôi không nhìn thấy màn hình, nhất thời hơi bực mình, tắt chức năng thưởng.
“Được rồi, đừng tiêu xài, tôi không thiếu tiền."
“Có ai học cùng trường đại học với Mạnh Thiên Minh không? Gọi giùm xe cấp cứu đi, dương khí của cả hai người bị tổn hại, có lẽ phải nằm viện vài ngày.”
Cư dân mạng sôi sục.
【Báo cáo chị đẹp, đã gọi rồi!】
【Trương Trạch cũng xui xẻo ghê, ha ha ha ha.】
【Anh chàng này vô tội, bởi vì ở chung với Mạnh Thiên Minh nên bị Từ Giai vướng vào mấy hôm.】
Tôi giật khóe miệng: “Vô tội? Anh ta cũng không vô tội.”
“Lúc đó, anh ta là quân chủ lực trong số những người bắt nạt Từ Giai trên mạng.”
Các bình luận mắng chửi Trương Trạch và Mạnh Thiên Minh, đồng thời cũng đặt câu hỏi về số phận tương lai của họ.
Tôi bấm tay tính toán, bình thản nói: “Sự nghiệp bị cản trở, cuộc sống sẽ khó khăn.”
【Được rồi, tôi hài lòng.】
【Các bạn, sau này phải tích đức và làm việc thiện nhé, làm chuyện thất đức sẽ gặp quả báo!】
Có một bình luận đặc biệt chen vào.
Đó là 【Thích Ăn Gà Rán】 từ kết nối trước.
【Đại sư! Vừa rồi tôi đợi chồng về nhà, chợt nghe thấy tiếng xe cấp cứu, ra ngoài kiểm tra thì phát hiện đó là người phụ nữ độc ác kia!】
【Nghe nói chị ta đột nhiên trượt chân ở nhà, không giữ được đứa bé.】
Tôi khẽ gật đầu: “Nhân quả báo ứng, ai làm điều ác sẽ phải gánh chịu hậu quả.”