- Đây là... cung lõi sắt?
Là kẻ cầm đầu đám dịch đinh, Ngô Thiết Hổ quả thực không hề có chút khách khí nào mà tròng một trong hai bộ giáp có nạm thêm tấm sắt vào người, sau đó dắt thêm một thanh đao làm bằng thép tôi luyện vào bên hông. Bộ còn lại đương nhiên thuộc về Triệu Tùng.
Hai người này là thủ lĩnh, lại chọn thêm vài người biết dùng cung tên, cầm cung cứng làm bằng sừng trâu trên tay, đeo bao mũi tên lên lưng. Sau đó chợt nhìn thấy trong tay Phong Hàn không ngờ lại là một cây cung lõi sắt, sắc mặt cả bọn chợt biến đổi.
Thời nay, những cây cung có thể bắn xa hai trăm bước đã được coi là cung tốt. Thế nhưng cung bằng lõi sắt lại có tầm bắn xa tới ba trăm bước chân, có thể xem như một cỗ máy giết người.
Nhìn thấy sắc mặt của Ngô Minh, mọi người bỗng cảm thấy sợ hãi trong lòng, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
- Người đâu!
Ngô Minh vẫy vẫy tay, hai tên gia đinh bưng một cái mâm gỗ đi ra, vén tấm vải đỏ lên thì thấy bên trên chất đầy những thỏi bạc trắng năm lượng, ánh bạc lấp lánh chói lòa mắt người nhìn.
- Nhưng thứ khác ta không nói nhiều nữa... Lần này theo ta ra ngoài truy bắt bọn trộm cướp, ta nói giết ai thì cứ giết kẻ đó! Người chết, bị thương ta đều sẽ trợ cấp! Ban thưởng cho người nhà, giờ mỗi người hãy nhận trước mười lượng bạc!
Ngô Minh vung tay lên, đích thân phát bạc cho từng người.
Hai đĩnh bạc nặng trĩu lập tức khiến các hương dũng dịch đinh đỏ cả mắt hô lên: "Nguyện liều chết vì công tử!"
- Được lắm, chúng ta xuất phát!
Ngô Minh mang theo đám người Phong Hàn lập tức khởi hành, nhìn quang cảnh ruộng đồng chợt cười nói: “Cái vỏ bọc đội tuần kiểm này thật quá hữu dụng, chúng ta đi phòng ngừa đám đạo tặc, chính là quan! Có gì phải sợ chứ?”
- Thiếu gia nói phải lắm!
Ngô Thiết Hổ lại cười gằn một tiếng, thắt chặt áo giáp trên người.
Tình hình hiện nay tuy hỗn loạn, chuẩn bị một ít vũ khí trong ụ bảo vệ còn có thể giải thích được. Thế nhưng đường đường chính chính mang ra ngoài thì có khác gì muốn tạo phản?
Đến ngay cả gia đinh đi thúc giục nộp thuế cũng chỉ dùng gậy gộc, chính là vì có chút kiêng kị.
Thế nhưng dùng danh nghĩa của đội tuần kiểm thì lại vô cùng danh chính ngôn thuận.
- Lần này chúng ta phải đến núi Thược Tử, mọi người biết cả rồi chứ?
Nếu đã đi ra ngoài, Ngô Minh cũng không giấu diếm gì nữa. Hắn khẽ vung tay, Phong Hàn bèn nói hết sự thật.
- Đương nhiên biết. Núi Thược Tử này án ngữ giữa Vân Bình và con đường núi phía tây, trên núi có một đám đạo tặc hung hãn chiếm đóng. Thủ lĩnh của chúng tên là Tiếp Thiên Phong!
Ngô Thiết Hổ lạnh lùng cười: “Nghe nói tay chân của tên Tiếp Thiên Phong này có chút bản lĩnh, cũng từng ra vào đại lao. Hổ gia ta quả thật muốn thử đánh tay đôi với hắn xem sao!
-...
Ngô Minh hừ nhẹ một tiếng, cả đội lập tức im lặng như tờ. Những người này trước đây đều là hương dũng tá điền nhà hắn, còn được cho bạc, mấy ngày nay hắn lại xây dựng được uy nghiêm nên chỉ cần không nói thẳng ra là cần đối đầu với quan phủ, muốn tạo phản thì cơ bản đều có thể dùng được: “Thật không dám giấu diếm gì, nhà ta có thù oán với Chu gia. Lần này một đội thương nhân của nhà đó lại đúng dịp phải đi qua chân núi Thược Tử... Khà khà...
- Trên đường diệt cướp đánh nhầm giết nhầm là chuyện rất bình thường...
Ngô Thiết Hổ ngẩn ra rồi lại lập tức hô to: "Có khi... chúng ta chưa đi, đội thương nhân của nhà đó đã bị Tiếp Thiên Phong cướp rồi cũng nên!"
- Chính là vậy đó!
Thật không ngờ tên này lại thức thời đến thế, chỉ có điều giết người vô tội để mạo nhận công trạng cũng nói được đường đường chính chính như vậy, quả thật cũng có thể xem như một người tài.
Ngô Minh nói: "Mục đích của trận chiến này là để truy bắt bọn trộm cướp, bảo vệ đất đai và dân chúng. Vì vậy các ngươi không những được hưởng một phần chiến lợi phẩm, mà ta còn bẩm tấu lên tri huyện để xin công trạng cho các ngươi!"
Quyết định này vừa nói ra lập tức khiến người người hò reo vui mừng.
Ngô Minh và Phong Hàn lại đứng đối diện lặng lẽ nhìn, cười khẽ.
Lần này Ngô Minh thật sự muốn giết người. Nếu như Tiếp Thiên Phong ra tay, vậy thì giết luôn thể. Nếu không thì cướp giết đội thương nhân của Chu gia trước sau đó tiện thể diệt luôn cả hang ổ của Tiếp Thiên Phong.
Chỉ cần giết người diệt khẩu, không có nhân chứng, đến lúc truy cứu có thể nói rằng đội thương nhân của Chu gia đã bị Tiếp Thiên Phong tiêu diệt. Hàng hóa còn lại đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm! Có khi còn có công trạng diệt cướp nữa ấy chứ!
Còn về hàng hóa của đội thương nhân? Đó là do bọn đạo tặc trên núi cướp được! Sao có thể nói không thành có, nói đưa là đưa chứ?
Hơn nữa trong lúc chiến đấu có đồ bị mất cũng là chuyện quá bình thường.
Tóm lại lần này phải đánh cho Chu gia một đòn thật mạnh thật hiểm, tiện thể đẩy hết trách nhiệm lên đầu đám thổ phỉ. Về phần luật pháp cũng chẳng có cách nào, đủ để khiến cho Chu gia tức hộc máu!
Trao đổi xong, Ngô Minh phất phất tay, đám người lập tức tản ra giống như thường ngày đi tuần trong làng.
Đến khi đêm xuống, nhóm người nhìn thì giống như quay về, thế nhưng Ngô Minh lại mượn vỏ bọc đó dẫn theo quân tinh nhuệ chạy vào trong núi Thược Tử.
Núi Thược Tử nằm ở phía tây huyện Vân Bình, đỉnh núi san sát nối liền nhau, có đỉnh trông như cây gậy dài. Đỉnh chính thì bị hõm xuống, có một hồ nước lộ thiên hình thù như cái muỗng, nên mới lấy tên là Thược Tử.
Trên ngọn núi này có một đám đạo tặc hung hãn do Tiếp Thiên Phong cầm đầu.
Chỉ có tên bị chọn sai chứ tuyệt đối không có biệt danh nào bị gọi nhầm. Tên Tiếp Thiên Phong này dáng vẻ cũng giống hệt như biệt danh của hắn, đôi tai dơi khá khiến người ta chú ý. Lúc này hắn đang uống từng bát từng bát rượu, trước mặt là một cái bàn dài bày đầy những khối thịt khô lớn, bánh bao, gà rừng, thỏ hoang và cả những vò rượu lâu năm còn nguyên vẹn, thơm nức mũi.
Đừng thấy thổ phỉ ung dung mà nhầm, cuộc sống thường ngày cũng rất gian khổ. Một bữa ăn này gần như bằng mức chi tiêu của cả mười ngày bình thường.
- Đại ca, chẳng lẽ có mối làm ăn nào dâng đến cửa?
Người bên dưới còn đang ăn như hổ đói, nhị đương gia - một tên chột đang dùng con mắt còn lại của hắn nhìn thẳng Tiếp Thiên Phong.
- Khà khà... không sai, một tên tay sai cấp dưới mới dâng lên bản đồ đường đi của một đội thương nhân vừa vặn phải đi qua địa bàn của chúng ta. Đồ vật mà chúng mang theo bên trong đủ cho toàn bộ huynh đệ chúng ta có một năm béo bở!
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tiếp Thiên Phong, hắn nói.
- Vậy còn chờ gì nữa, cứ cướp luôn đi! Tam đương gia - một tên đần mặt đen lòng dạ ác độc lập tức nói: “Chúng ta đông người như vậy, sợ gì chứ?"
- Mấu chốt lần này có chút hóc búa. Đây là hàng hóa của Chu gia trong huyện, người áp tải là Tống Kim Cương!
Tiếp Thiên Phong nói.
- Chu gia? Tống Kim Cương? Nhị đương gia có chút giật mình: “Quả thật không dễ làm, đúng là chuyện tày trời..."
Hắn biết rõ sức ảnh hưởng của những gia tộc lớn kiểu này, có khi còn có mối quan hệ dây dưa chằng chịt với một vài đám thổ phỉ khác. Một khi đã làm thì quả thật không còn chỗ dung thân.
- Cùng lắm là chết, có gì mà phải sợ?
Tam đương gia rượu xông lên não, vỗ vỗ ngực hào khí ngút trời: "Chỉ cần đại ca lệnh một tiếng đệ lập tức đi làm. Cùng lắm thì trốn vào sâu trong núi, đại quân vây diệt cũng chẳng sợ!"
- Nhị đệ tam đệ nói đều có lý, nhưng để sót mất một điểm, đó là tin tức này từ đâu mà tới?
Tiếp Thiên Phong cười nhạt: "Từ khi Tiếp Thiên Phong ta lập trại tới nay đều không tiếp xúc với các gia tộc lớn, chính là vì không muốn làm đao cho người ta. Lần này rõ ràng có kẻ muốn dùng kế mượn đao giết người, nhưng cũng đừng hòng..."
- Nói thật với các đệ ta đã tính toán chu toàn hết cả rồi, cũng biết lần này hoàn toàn là sự đấu đá của các gia tộc lớn trong huyện. Chúng ta cứ bí mật trốn ở phía sau theo dõi, mặc kệ hai nhà đó sống mái với nhau trước. Sau đó mới ngư ông đắc lợi, còn tiện tay giúp đỡ một bên để lấy lòng, tất cả đều nhẹ nhàng trôi chảy! Cho dù không được việc thì cũng có thể rút lui!
- Đại đương gia quả là anh minh!
Nhị đương gia phục sát đất, tự thấy người ta làm đại ca mà mình chỉ có thể làm nhị ca quả nhiên là có lý do cả.
- Hay cho một kế câu cá chờ thời!
Lúc này ở cửa sảnh lớn bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Tiếp Thiên Phong vừa nhìn thì thấy một thiếu niên mặc áo giáp da đang đứng ở cửa sảnh lạnh lùng cười, một đội binh sĩ mặc áo giáp ùa vào, rượu trên người lập tức tỉnh một nửa: "Ngươi là ai?"
- Ta đương nhiên là trai cò trong lời ngươi nói rồi. Có điều ngươi không biết, lần này ta chỉ cần cái đầu của các ngươi mà thôi!
Ngô Minh lười phí lời với hắn, vung tay lên: "Giết hết cho ta!"
Vút vút!
Được lệnh, Triệu Tùng lập tức giương cung cài tên, mũi tên trút xuống xối xả như mưa. Sau hai lần như vậy, Ngô Thiết Hổ thét to một tiếng rồi dẫn theo những người còn lại xông lên, máu tươi lập tức văng tung tóe.
- Quả nhiên một đòn cũng không đỡ nổi!
Ngô Minh thấy vậy thì lắc đầu.
Lần này hắn bất ngờ bao vây tấn công lên núi, một hang ổ thổ phỉ nhỏ bé có thể dùng cái gì để phòng ngự? Hắn và Phong Hàn hai cao thủ xuất quỷ nhập thần, trong tích tắc đã giải quyết được vài cái còi báo động ở vòng ngoài.
Một nhóm người mạnh mẽ xông vào, đám đạo tặc lúc này còn đang uống rượu nhảy múa thì sao có thể là đối thủ được chứ?
Một bên là hương dũng tuần kiểm được huấn luyện lâu năm, lại được trang bị đầy đủ, một bên chỉ là một đám người ô hợp, thậm chí phần lớn không có vũ khí, càng không có áo giáp, lại còn bị tấn công bất ngờ. Kết quả ra sao đương nhiên không cần nói nhiều.
Sau nửa canh giờ, Triệu Tùng áo giáp đẫm máu quay về bẩm báo: “Thiếu gia, năm mươi ba tên đạo tặc không một tên nào lọt lưới! Đã kiểm tra toàn bộ trại một lần, tìm thấy tám thạch lương thực phụ, hai trăm ba mươi bảy lượng bạc cùng vô số thứ linh tinh khác. Ngoài ra còn có một ít vũ khí bằng đồng nát sắt vụn, có thể đem về đúc lại...
- Ha ha, đại thiếu, ta đã giết được Tiếp Thiên Phong. Đây là cái đầu chó của hắn!
Phong Hàn là một cao thủ biết kiềm chế, sau khi phá phòng ngự của trại xong thì không ra tay nữa, mặc kệ cho đám hương dũng phát huy khả năng.
Ngô Thiết Hổ thì lại sảng khoái tràn trề, trên người đầy vết thương, nhấc một cái đầu người chết không nhắm mắt đến. Hai cái tai dơi vô cùng dễ thấy, đúng thật là Tiếp Thiên Phong.
- Lần này dũng cảm chém được đầu của đạo tặc, công đầu thuộc về ngươi!
Ngô Minh gật đầu, trong lòng hiểu rõ Triệu Tùng và Ngô Thiết Hổ tuy đều có tài dẫn dắt, thế nhưng Triệu Tùng thiên về chỉ huy còn Ngô Thiết Hổ chỉ đơn thuần là một vị tướng dũng mãnh mà thôi.
- Thương vong thì sao?
Vừa hỏi đến đây, Ngô Thiết Hổ lập tức rơi vào thế bí, trố mắt nghẹn lời. Triệu Tùng cung kính khom người, nói: “May mà có áo giáp bảo vệ, phe ta chỉ có một người bị thương nặng và sáu người bị thương nhẹ!
- Tốt lắm!
Trong chiến đấu có hay không có áo giáp phòng thân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lần này Ngô Minh dốc hết kho tàng của mình, vũ trang cho đám thủ hạ đến tận răng, hiệu quả quả nhiên không tồi chút nào.
- Có cái đầu này, rất nhiều việc có thể nói rõ ràng rồi...
Ngô Minh nhìn quét qua một vòng, chuẩn bị sau khi chặn giết đội thương nhân của Chu gia thì ném cái đầu này ra trước, sau đó để đám thủ hạ cùng chém giết làm cam kết, quả là không một chút sơ hở. Chu gia về mặt luật pháp cũng chỉ có thể cố gắng âm thầm chịu đựng, đau mà không dám kêu!
- Tu sửa cái trại trên núi này một chút, cũng là một cứ điểm không tồi!
Ngô Minh nhìn nhìn thế đất, đặc biệt là núi sâu san sát nối liền nhau phía sau trại, không khỏi vô cùng hài lòng.
Mà dã tâm của hắn đến giờ mới lộ ra một phần!
Chặn giết một đội thương nhân thì thấm vào đâu? Cho dù có thể làm đến mức không chê vào đâu được, khiến Chu gia về mặt luật pháp không tìm được một chút kẽ hở, thậm chí phải nuốt cục tức này vào thì cũng chỉ là một chút khó khăn nho nhỏ mà thôi. Chỉ cần đất đai vẫn còn thì về cơ bản vẫn không hề tổn hại gì!
Thế nhưng những gì Ngô Minh muốn tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế.
Chặn đứng đội thương nhân khiến Chu gia mất đi con đường vận chuyển hàng hóa tiền bạc mới chỉ là bước đầu tiên!
Còn bước tiếp theo, chẳng lẽ về mặt luật pháp không tìm được kẽ hở thì Chu gia sẽ phải nhịn hay sao? Sao có thể như thế?
Ngô gia chỉ mới vừa bước vào hàng ngũ cường hào, động nhẹ một cái đã tiêu diệt được một trại. Vậy Chu gia danh tiếng lâu đời sẽ có lực lượng mạnh cỡ nào chứ?