Chủ Tử

Chương 4:




Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, đồng tử của Hoàng đế cũng vì thế co lại. Cái tên vương tử bụng dạ khó lường kia đã quay trở lại?
Cửa bị khẽ đẩy ra, một bóng người quen thuộc rón ra rón rén tiến vào nhẹ nhàng như mèo.
“Tại sao lại là ngươi?”
Ngọc Lang cả người ướt sũng như sắp sửa biến thành thủy nhân thậm thụt bước vào. Nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trên ghế, y sợ đến nhảy dựng, vội vàng vung hai tay biện bạch, “Ta không phải đến ăn cắp, ta chỉ leo cây, ai biết cái thân cây đó đã bị chặt làm ta rơi xuống nước. Sau khi rơi xuống nước, ta lội lên, tiện thể nhìn xem nơi này có cái gì tốt tốt… Hả? Nhầm rồi nhầm rồi, ta chỉ vào ngắm nghía một lúc, không phải là muốn lấy cái gì…”
“Gọi người… Gọi thị vệ tới…” Giọng Hoàng đế vốn đã lạnh lùng, lúc này lại trầm thấp đến cơ hồ không nghe được nên càng lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Bị dọa đến rùng cả mình, Ngọc Lang run run, vội vàng vò đầu bứt tai biện minh, “Không không, không cần gọi thị vệ, gọi thị vệ làm cái gì? Đã nói không phải là ta trộm đồ gì rồi.”
“Thị vệ! Gọi thị vệ…” Thanh âm Hoàng đế rống giận, thế nhưng so với tiếng muỗi còn kém hơn.
Ngọc Lang hoài nghi quan sát y, “Ngươi lại muốn làm gì Cửu vương phủ? Được rồi, kỳ thật cũng không phải là không thể. Nhưng ngươi nhất định phải cho ta thời gian một ngày, để cho ta khuân tất cả đồ đạc đi.”
“Gọi thị vệ tới…”
“Thị vệ có tới đây ta cũng sẽ nói một câu như vậy. Ta không làm gì cả, chỉ là bị ngã từ trên cây xuống nước nên mới bơi tới đây thôi!”

Chỉ có Ngọc Lang mới có thể cho y biết cảm giác thất bại của ngôi cửu ngũ.
“Vậy… Gọi Cửu vương gia tới.” Cửu đệ là người thân, cho dù biết việc này cũng sẽ không ăn nói lung tung.
Ngọc Lang thầm le lưỡi.
Nguy rồi, Hoàng đế lão nhân tức giận.
Đừng nhìn y nói chuyện thật văn nhã, Ngọc Lang đã từng nếm trải đau khổ y mang lại liền lập tức hiểu ra ngay. Chỉ cần nhìn ánh mắt hiện tại của y, Ngọc Lang biết ngay nhất định sẽ không có chuyện tốt lành gì.
Ngọc Lang lập tức nói sang chuyện khác, “A? Ngươi có lạnh không? Làm gì mà lại để hết y phục ở trên lưng vậy?”
Sắc mặt biến đổi, Hoàng đế im miệng không nói.
“Cái áo này hình như là của Thương Nặc vương tử thì phải…”
“Tránh ra!” Hoàng đế thực phải nổi điên lên mất.
Nếu để cho Ngọc Lang nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới áo khoác, vì danh dự của hoàng tộc, vì tôn nghiêm tối trọng yếu của Hoàng đế, ngày sau không thể không giết Ngọc Lang, giết cả những người đã nghe thấy Ngọc Lang nhắc tới chuyện này.
Thế nhưng giết Ngọc Lang chẳng khác nào giết Cửu đệ.
Mà trước khi giết chết Ngọc Lang, ai biết tiểu tử này đã đem chuyện kể hết cho toàn bộ kinh thành hay chưa. Muốn giết hết tất cả những người đã nghe Ngọc Lang nhắc tới chuyện này, sợ rằng sẽ phải tàn sát tất cả người dân trong thành mất…
“Càng nhìn càng giống…” Ngọc Lang kỳ quái lầm bầm, tiếp tục nghiên cứu.
“Đừng có chạm vào!” Hoàng đế thiếu chút nữa thì tức đến mức ngất xỉu. Cuối cùng tìm lại được chút lý trí, y nói với tốc độ nhanh nhất, “Trẫm sẽ ban thưởng!”
“Ban thưởng?” Tay Ngọc Lang dừng lại giữa không trung.
“Trẫm sẽ trả lại cho ngươi những gì Thái hậu ban thưởng.”
“A?” Ngọc Lang nhìn y cổ quái, đầu óc cũng trở nên cảnh giác hơn.
Vô duyên vô cớ lại đối tốt với ta như vậy, nhất định có âm mưu!
Hoàng đế nghẹn đỏ cả mặt nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh. Chỉ nhìn vẻ mặt kia đã biết Ngọc Lang sớm có suy nghĩ nhỏ mọn gì trong đầu, y lại nói tiếp, “Trẫm còn có thể miễn cho Cửu đệ không phải tiến cung một tháng, ở lại vương phủ cùng với ngươi.”
“Cái gì?” Đôi mắt trong sáng của Ngọc Lang so với sao đêm trên bầu trời còn sáng hơn.
Một tháng liền, Sanh Nhi sáng sớm không phải lâm triều, cũng không cần phải vào thời khắc triền miên bị Hoàng đế bắt tiến cung.
Có thể đi dạo với mình nơi nơi chốn chốn.
Thời gian dài như vậy, không khéo còn có thể tới Tô Châu chơi nữa.
Oa, hấp dẫn đến như vậy, cho dù là có âm mưu, cũng…
Hôm nay Hoàng đế sao mà tốt đến vậy?
“Chỉ cần ngươi tìm Cửu đệ tới, ngay lập tức!”
Ngọc Lang chớp mắt.
Y nếu không nhìn sắc mặt Hoàng đế thì cuối cùng cũng phải ngửi thấy bầu không khí kì quái. Y hồ nghi nhìn Hoàng đế, “Này, không phải là ngươi có chuyện gì quan trọng cần tìm người hỗ trợ đấy chứ?”
Ai tới giúp cũng được miễn không phải là ngươi…
Hoàng đế cũng không thèm để ý tới Ngọc Lang xung phong làm việc. Y thúc giục, “Nhanh lên, tìm Cửu đệ.”
Ngọc Lang ưỡn ngực, “Ngươi nói thế nào thì cũng là Nhị ca của Sanh Nhi, nếu có việc gì, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi.”
“Tìm Cửu đệ! Tìm Cửu đệ đến mau!”
“Thật sự không cần ta giúp sao?”
“Tiến cung!”
“Hả?”
“Mặc cả thêm một lần nữa, trẫm liền hạ chỉ cho Cửu đệ tiến cung một năm!”
Ngọc Lang làm mặt quỷ, vội vàng chạy tới cửa, “Được được được, tìm tìm tìm. Nhớ rõ ngươi đã đáp ứng ta một tháng không bắt Sanh Nhi làm việc rồi nha!”
Xoay người lại, Ngọc Lang lại thấy ở đầu cầu xa xa có không ít thị vệ mỗi người tay cầm chuôi kiếm, bóng dáng nghiêm túc đến dọa người. Y không ngốc đến độ đi đường ấy để bị mắng. Nếu đã bơi được tới đây, đương nhiên cũng sẽ bơi trở lại được, lặng lẽ hạ thủy, y quay lại bờ hồ.
“Vì ba mươi món bảo vật, trèo cây thêm một lần nữa vậy.” Ngọc Lang ướt sũng bò lên mặt đất, ngẩng đầu lựa chọn mục tiêu, “Lần này phải tìm một gốc cây chắc chắn hơn. Sanh Nhi thật là, biết thừa ta không quen thuộc gì hoàng cung lại còn rủ ta chơi trốn tìm, hại ta phải chạy đi chạy lại tìm ngươi.”
Đã tới chưa?
Còn chưa tới.
Tại sao còn chưa tới?
Lòng Hoàng đế nóng như lửa đốt. Áo khoác trên lưng đã dần dần trượt xuống. Vải dệt của Khiết Đan vô cùng thô ráp khác xa tơ lụa Thiên triều trơn nhẵn. Đáng hận chính là, cái loại vải dệt thô ráp kia lại mang đến cho nơi mẫn một cảm giác dị thường.
Một đời kiêu ngạo cũng sẽ có những lúc xấu hổ như vậy!
Người Khiết Đan thật đáng giận!
Khiết Đan vương tử đáng chết!
Đám thị vệ vô dụng ở bên ngoài, hết thảy cũng đáng chết nốt!
Tại sao còn chưa tới?
Tiếng động ngoài cửa lại vang lên, Hoàng đế tập trung tinh thần nhìn ra.
Cánh cửa bị đẩy ra rồi khép lại ngay, dưới ánh nến lay lắt của Vịnh Đàm các, Hoàng đế ra sức trừng lớn hai mắt.
“Hoàng Thượng, ta đã trở về!”
Tại sao lại là nhà ngươi? Vì sao lại là ngươi! Tiểu tử Ngọc Lang kia đâu rồi? Cửu đệ cũng đâu rồi?
“Ta đáp ứng Người sẽ giữ bí mật, mà lại rất khó tìm ra thị vệ, cung nữ của Người, cho nên đành phải lấy một cái quần sạch sẽ của ta vậy.”
Kia chính là quần không sai.
Rốt cục cũng có rồi! Một chút an ủi trong bất hạnh lớn lao.
“Ta sẽ giúp Người mặc vào.”
Được lắm, cứ chờ cho đến khi ta mặc xong, chờ cho đến khi độc trên người ta được giải…
“Nhưng mà…” Thương Nặc cầm quần, ngồi xổm ở dưới chân Hoàng đế. Hắn đang định giúp y mặc thì khựng lại, ngẩng đầu lên thành khẩn nói, “Lấy được cái quần này cũng không dễ dàng, Hoàng Thượng có thể đáp ứng ta một yêu cầu trao đổi không?”
Âm mưu! Quả nhiên có âm mưu!
Từ xưa đến nay, có vị Hoàng đế nào vì thân dưới hở hang mà bị bắt buộc đáp ứng yêu cầu không?
Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế trở nên nhăn nhó.
Nhưng việc nhỏ không nhẫn nhịn ắt sẽ loạn đại mưu.
Hiện tại tay không thể động, vai không thể nâng, y còn phải trông chừng biên cảnh hai nước phân chia. Chắc vẫn là cung ứng vũ khí lương thảo thôi, y chỉ cần sử dụng kế hoãn binh, hàm hồ đáp ứng một tiếng, ngày mai đổi ý là được.
Dù sao cũng không có ai làm chứng, hắn cũng đâu có đào ra được vật chứng.
“Yêu cầu gì?” Âm lượng của Hoàng đế chỉ có thể lớn đến như vậy, dưới ánh nến hôn ám, trong không gian hữu hạn lại nghe thật êm tai. Thanh âm y trầm thấp dễ nghe, dẫn theo một chút khàn khàn gợi cảm.
“Ta lúc này muốn “ôm” Hoàng Thượng một lần.”
Lúc này? Xem ra không phải quân pháp gì của Thiên triều cũng có thể dùng để đối phó với man tộc được, ít nhất là cái kế hoãn binh này.
Từ trước tới nay Hoàng đế luôn khôn khéo cũng không khỏi ngẩn người, “Ôm một lần?”
Thật sự là chưa từng nghe qua cái thứ lễ nghi này, giúp người khác lấy quần còn đòi “có qua có lại”, nhưng sao mà đưa ra cái loại yêu cầu kỳ quái thế? Chẳng lẽ cứ phải tứ chi tiếp xúc mới có thể biểu lộ lòng biết ơn? Sao lại không học theo lễ nghi của Thiên triều nhỉ?
“Có thể chứ?”
Quần ở trên tay ngươi, lựa chọn cũng chỉ có một…
“Có thể.” Lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhưng ngoài mặt Hoàng đế vẫn uy nghiêm lên tiếng.
Đều là nam nhân, ôm một cái cũng không phải có gì ghê gớm, còn những chuyện khác chờ trẫm giải độc xong thì nói sau.
“Đa tạ Hoàng Thượng!” Thương Nặc được đáp ứng, ánh mắt chợt âm trầm đến mức Hoàng đế giật cả mình.
Bóng người cao lớn dễ dàng ôm lấy Hoàng đế, dịu dàng cẩn thận đặt y trên nền thảm sạch sẽ.
“Ngươi…  Làm cái gì vậy?”
“Ôm ngươi.”
Bàn tay vừa thô ráp vừa cứng cáp tiến vào bên trong long bào, linh hoạt đến độ khiến người ta không thể tin được đó là cánh tay của một vương tử.
Sức lực vừa phải đến như vậy, chuẩn xác đến như vậy, nhẹ nhàng khiến cả hai điểm nhỏ trước ngực của Hoàng đế bỗng nhiên đứng thẳng.
“Buông ra!” Hoàng đế dù tay chân câu nhuyễn nhưng nét mặt vẫn tràn đầy uy nghiêm.
Tiếng cười của Thương Nặc vương tử thoải mái vang lên, nhiệt khí thổi vào ngay bên tai Hoàng đế, “Thiên triều có câu “quân vô hí ngôn”. Chuyện Hoàng Thượng đã đáp ứng thì không thể thay đổi được.”
Làm càn, làm càn!
Lễ nghi cũng là ôm, đồng sàng chính là “ôm”, nhưng sao có thể nhập làm một như vậy?
Cạm bẫy, đây đích xác là cạm bẫy!
“Ngươi thật to gan, trẫm…”
“Tranh Nhi.”
“… Cái gì…” Mí mắt Hoàng đế bỗng nhiên nháy một cái.
“Tranh Nhi.” Thương Nặc vương tử cúi người, cởi bỏ long bào ở thân trên của nam nhân, “Tên của ngươi không phải là Tranh Nhi sao?”
Dưới ánh nến chập chờn, thân ảnh của Thương Nặc có vẻ to lớn vô cùng, giống như bất cứ thứ gì cũng không thể trốn khỏi bàn tay hắn.
Hoàng đế nghe thấy hai chữ “Tranh Nhi” cứ tự nhiên như nước chảy mây trôi theo đường cong cương nghị nơi môi hắn thoát ra.
Cứ như vậy một lát, Hoàng đế bỗng nhiên ngay cả nói cũng không nên lời.
Y tất nhiên cũng có tên.
Nhưng bây giờ, y là Hoàng Thượng, là thiên tử, là chủ tử, trước đây, y cũng là Nhị vương gia, Nhị ca…
Nhưng y, đích xác là có tên thật của mình.
Nhưng rất nhiều năm qua, đã không có những người thân thiết gọi y như vậy nữa rồi. Ngay cả bản thân mình khi nghe thấy tên đó cũng thấy có phần xa lạ.
Tên của y, là Tranh Nhi.
“Tranh Nhi…”
Y vốn nghĩ sẽ không có người nào ghé vào lỗ tai y gọi y như thế nữa. Ngay cả Hoàng hậu tương kính như tân, vô luận là ở bên ngoài hay khi cùng một chỗ, cũng không dám gọi y như vậy.
“Tranh Nhi, gọi ngươi là Tranh Nhi thoải mái hơn khi gọi ngươi là Hoàng Thượng rất nhiều.” Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính, trong mắt người đó lóe ra ánh hào quang sắc lẻm.
Đây chính là vị man tộc vương tử ôn hòa đôn hậu vừa nãy ư?
“Ngươi… Dám gọi thẳng tính danh của trẫm…” Hoàng đế tay chân mềm nhũn vẻ mặt phức tạp, tựa hồ ngay cả vẻ uy nghiêm bề ngoài cũng không giữ được.
Thương Nặc cười cười, đáp, “Ta dám.”
Hắn vung tay, long bào tượng trưng cho Thiên triều hoàng quyền bị vứt sang một bên. Mất đi màu minh hoàng tôn quý, Hoàng đế mặt không còn chút máu triển lộ toàn thân. Da thịt được các nữ tì chăm sóc tỉ mỉ trong nháy mắt lộ ra, cơ thể nam tính thon dài đẹp đẽ như non sông Thiên triều thở phập phồng.
“Trẫm muốn giết ngươi!” Trong mắt y tràn đầy hận ý. Ánh mắt mãnh liệt như vậy, có thể làm tất cả Thiên triều thần tử sợ tới mức dập gối cầu xin tha mạng.
Thương Nặc mỉm cười nhìn thẳng y, sửa sai, “Hiện tại, ngươi không phải là trẫm, ngươi chỉ là Tranh Nhi.” Thanh âm hắn trầm thấp, dịu dàng lại êm tai khiến Hoàng đế ngẩn cả người.
Thẳng đến khi Thương Nặc tách ra hai chân y, y mới run như cầy sấy hiểu được nguy nguy đang chính thức xảy đến.
“Ngươi dám…  Trẫm nhất định sẽ giết ngươi, lăng trì xử tử ngươi! Trẫm phải phái quân thảo phạt Khiết Đan, trẫm còn ban chỉ…”
“Không phải trẫm.” Thương Nặc lại một lần nữa sửa sai cho y. Hoàng đế không thể nhúc nhích ở ngay dưới thân hắn, khuôn mặt anh tuấn của y nhăn nhó, vừa hận lại vừa sợ. Biểu tình y sinh động như vậy, sao lại không phải là một Hoàng đế biết yêu quý và trân trọng chính mình? “… Là Tranh Nhi.”
Hắn nói xong, lại khéo léo chạm vào mật huyệt còn vì thẹn thùng mà siết chặt.
“Ngươi…  Ngươi dám…”
“Ta dám.” Thương Nặc cười cười.
Hắn nâng thẳng lưng, thoa vào chỗ kia của bản thân một ít dầu vừng rồi chậm rãi để dị vật chen vào giữa tiểu động tựa hồ không thể dung chứa được. Hoàng đế phát ra tiếng nức nở thống khổ, tay chân vô lực đến một cử động giãy giụa cũng không làm ra được. Vừa mới bị tiến vào có một nửa, y đã cảm thấy mình như bị dị vật lửa nóng xé nát.
“Đừng sợ.” Thương Nặc dịu dàng an ủi, cúi đầu hôn lên đôi môi đang không ngừng run rẩy của y, thắt lưng vẫn không ngừng tiến về phía trước, cố chấp mà tiến vào nơi sâu nhất mới chịu ngưng. Túm lấy một góc long bào, hắn vừa lau cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh của Hoàng đế vừa nói, “Ngươi xem, toàn bộ đều đã đi vào.”
“Cút… Lấy ra ngoài…” Hoàng đế đau đến mức ngất xỉu tới nơi nhấn mạnh từng chữ như mệnh lệnh.
“Lấy ra?” Thương Nặc lại động động thắt lưng.
Mới đưa ra bên ngoài trừu động một chút, Hoàng đế đã kêu lên thảm thiết, “A… Đừng, đừng nhúc nhích…”
Thương Nặc ngừng lại, kiên nhẫn hỏi, “Không cần lấy ra nữa sao?”
Hoàng đế vô cùng tức giận, cái tên lỗ mãng này, cái gì mà thẳng thắn dũng cảm, chính xác mà nói phải là một tên hồ ly âm hiểm!
Vô cùng nhục nhã.
Giết hắn, nhất định phải giết hắn!
“Tranh Nhi, chắc ngươi không biết, trước đây ta đã từng thấy ngươi.”
“Đừng nhúc nhích! Ngươi dừng lại… Đừng…  Đừng…”
“Tên của ngươi thật là dễ nghe, Tranh Nhi, Tranh Nhi, có phải hay không là tên một loại nhạc khí duyên dáng của Thiên triều?”
“A a a… Ngươi…  Trẫm muốn giết ngươi!”
“Ở trong mắt ta, ngươi không phải là trẫm, ngươi là Tranh Nhi. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đứng trong hoa viên nói ra tên của mình. Ta đã nghĩ, ngươi chính là người ta muốn ôm vào lòng thật chặt.”
“Không… Đừng đến nữa…”
“Cả một đời này… Người Thiên triều các ngươi cũng giống người Khiết Đan ở một điểm, là tin tưởng vào vận mệnh. Nhưng thần linh của chúng ta không muốn chúng ta phải khóc, không dám làm cái này không dám làm cái kia. Thần linh của chúng ta thích chúng ta muốn làm cái gì, liền có thể mạnh mẽ làm cái đó.”
“Đau quá… Ngươi giết ta đi!”
“Ngươi là người mà vận mệnh muốn ta ôm thật chặt, ta sao có thể giết ngươi? Cho dù mai sau có phải chết trên tay ngươi, ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Hai thân thể trẻ trung tràn ngập nam tính gắn kết với nhau. Không khí Vịnh Đàm các vốn u tĩnh bỗng trở nên kịch liệt, tràn đầy mùi mồ hôi.
Loại chuyện kiểu này cũng không phải là chưa từng nghe nói.
Trong vương cung những việc dâm mĩ như thế vốn nhiều. Khi còn chưa đăng cơ, y từng nghe nói An Quốc cữu cùng nam nữ gian dâm. Nam cũng tốt, nữ cũng được, chỉ cần rơi vào tay hắn, sắc tâm của hắn liền nổi lên. Hắn không cần để ý xem đối phương có tình nguyện hay không đã sai người cướp ra khỏi phủ, trước cứ ràng buộc, sau này cũng rảnh chân rảnh tay đối phó.
Y được phụ vương sủng ái, từ nhỏ đã được đủ loại quan lại tranh nhau lấy lòng. Y còn chưa đón lễ trưởng thành đã có người dâng tặng một nữ tử xinh đẹp, một thời gian sau, lại là một hai nam hài dáng vẻ dễ nhìn.
Y khi đó còn trẻ, không kiềm chế bản thân nghiêm khắc như bây giờ, người ta dâng lên cái gì, y cũng thường vui lòng đón nhận. Đối với một quý nhân như y mà nói, ôm một nam hài tử vào đêm xuân thì đã có gì. Chỉ cần bộ dáng không tồi, hầu hạ cẩn thận thì nam nữ cũng chẳng có khác biệt gì lớn.
Trước đây khi y ôm nam tử hoan nhạc, đại đa số bọn họ đều mang một bộ dạng dục tiên dục tử, tiếng rên rỉ tựa hồ vang cả ra ngoài tường vương phủ. Ai mà biết khi bị ôm lại có thể đau đớn như vậy?
Đau quá!
Thời điểm nước rút mãnh liệt tới mức đưa hồn y trở lại với thực tại. Hoàng đế run rẩy trừng mắt, gương mặt y căm hận nhất hiện rõ trong đôi con ngươi.
Gương mặt Thương Nặc đoan đoan chính chính, mỗi đường nét đều như được chạm khắc mà nên. Không có bộ dáng mảnh mai tinh tế như người Thiên triều, hắn thuần một sắc kế thừa hào phóng uy mãnh của người ngoại tộc. Nếu không phải giờ phút này y đang phải chịu khổ hình tra tấn, ai biết đâu một kẻ lỗ mãng như vậy cư nhiên cũng âm trầm xảo trá đến thế?
Môi bỗng nóng rực, ngực bị dồn ép đến cơ hồ không thể hô hấp, Hoàng đế bị động từ chối vài lần, khó khăn lắm mới chờ Thương Nặc buông đôi môi của mình ra, y liều mạng hô hấp hớp vào không khí.
Mùi hương vốn đã có ở trong phòng cộng thêm hương vị nam tính trở thành một mùi hương khiến người ta sung huyết.
Thương Nặc tiếp tục dùng khí lực mạnh mẽ đùa giỡn trên môi y. Cả tay và miệng cùng được hắn sử dụng, hạ thân động tác vẫn không ngừng, có đôi khi hắn thả lỏng lực đạo, chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, lừa cho vị Hoàng đế Thiên triều thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại mạnh mẽ tiến vào, khiến cho nam nhân dưới thân sắc mặt tái nhợt, sợ đến run rẩy.
Dưới ánh nến, gương mặt chảy ra một tầng mồ hôi lại càng trở nên đẹp đẽ. Thương Nặc vì một ngày hôm nay, kỳ thật đã phí vô số tâm lực. Hiện tại nam nhân hắn ôm dù sao cũng là người cao ngạo nhất Thiên triều, để y có thể sa bẫy thế này, nói dễ hơn làm.
May mắn trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cơ hội cũng đã tới với hắn rồi.
“Thoải mái không?” Đôi môi như lửa thiêu nhẹ nhàng âu yếm khóe miệng của Hoàng đế. Thương Nặc hôn đủ ở trên đó, lại liếm lên khóe mắt của y. Thanh âm Thương Nặc quanh quẩn trong phòng, lại vì khẩu âm của người ngoại tộc nên thật trầm thấp dễ nghe, “Tranh Nhi, ngươi thích được hôn như vậy không?” Ngữ khí tràn ngập chắc chắn.
Đầu lưỡi hắn nhẹ dùng sức, con ngươi của Hoàng đế ở dưới mi mắt chấn kinh dường như nảy lên.
“Tranh Nhi, ngươi thích…”
“Câm miệng!” Chịu không nổi cách xưng hô thân thiết đến như vậy, Tranh Nhi, tên của y đã lâu rồi không còn ai gọi. Hoàng đế vẫn nhắm nghiền hai mắt rốt cục liều mạng biến toàn bộ khí lực đã tích góp được thành một câu gầm nhẹ phẫn nộ, nhưng ngay sau đó liền khổ sở hừ một tiếng, cả người run rẩy, thở hổn hển.
Dị vật trong cơ thể mãnh liệt trừu động, so với những lúc trước đều mạnh hơn, giống như phải xâm nhập đến tận cùng lục phủ ngũ tạng.
“Ưm… A! A…” Hoàng đế ra sức ngửa cổ ra sau, hy vọng bằng cách này có thể thư hoãn sự chinh phạt trong cơ thể. Một cảm giác lạ lẫm như chết đi sống lại tràn đến, từ chân chạy thẳng lên não, đánh sâu vào ý chí của y đã sớm yếu ớt.
“Nơi này sao?” Thương Nặc săn sóc hỏi. Chính hắn cũng đang động tình, đầy đầu đều là mồ hôi, từng giọt rơi xuống lồng ngực trần trụi trắng nõn của Hoàng đế. Hắn một bên động thắt lưng, đôi mắt sáng ngời tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Hoàng đế.
Nam nhân dưới thân bất cứ lúc nào cũng khiến cho người ta động tâm, trên khuôn mặt lạnh lùng phẫn nộ, giờ phút này bị áp lực lấn chiếm, một vệt đỏ ửng như có như không xuất hiện ở hai gò má, tuyệt mỹ đến mức khiến Thương Nặc điên cuồng.
Hoàng đế chịu đựng sự dày vò như từ địa ngục này.
Ở một chỗ nào sâu kín nhất trong cơ thể đang bị côn th*t của ngoại tộc vương tử dày vò. Mỗi lần sát qua, cơ thể lại dấy lên một chuỗi hỏa hoa nho nhỏ. Tình dục dần dần bành trướng khiến đầu óc y mê man.
Mặc dù đã có tam cung lục viện nhưng Hoàng đế chưa bao giờ cảm thụ loại tư vị này.
“Nơi này có thoải mái không?” Thương Nặc ôm thật chặt Tranh Nhi của hắn, tựa như sợ hãi vị quốc quân tay chân không chút sức lực này sẽ tan biến trong lồng ngực mình bất cứ lúc nào.
Đã tưởng tượng rất nhiều lần.
Từ khi hắn ở sau hoa viên của Cửu vương gia lặng lẽ ngắm nhìn Tranh Nhi của mình, hắn liền nhịn không được miên man suy nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng kia khi ý loạn tình mê sẽ lộ ra loại biểu tình mất hồn nào.
Nhíu mi sao?
Hay là đôi môi luôn mím chặt kia sẽ hé mở, không kìm nén được mà rên rỉ?
Nước mắt có rơi ra từ trong đôi mắt đen tỏa sáng kia không? Hay là nửa nhắm nửa mở, hay là toàn bộ mở to, vì bị khoái cảm làm giật mình chết lặng?
Nhưng hết thảy dự đoán đều vô ích. Tranh Nhi trong lòng hắn đẹp như vậy, nếu không tận mắt nhìn thấy sẽ không thể tưởng tượng được. Y tựa như pho tượng bạch ngọc được điêu khắc sắc sảo bỗng nhiên sống dậy, run rẩy dưới thân hắn, không chống cự được khoái cảm xa lạ mà rên rỉ.
Thương Nặc yêu cực kỳ, nhịn không được mềm nhẹ hôn y, “Kêu đi, đừng nhịn. Thích thì kêu ra mới thoải mái.”
Khoái cảm hỗn độn dung nhập cơ thể đã bị xé mở vô cùng đau đớn, Hoàng đế thống hận loại lăng nhục mà lại ngọt ngào này. Y dùng hết khí lực lắc đầu, cắn răng, “Không!… Trẫm…  Trẫm…”
“Không phải trẫm, là Tranh Nhi. Tranh Nhi của ta, Tranh Nhi ngoan của ta…” Thương Nặc gần như thành kính mà nói ra thứ ngôn ngữ buồn nôn đó, thân thể vẫn không ngừng xâm nhập.
“Ngoan, đừng bướng bỉnh như vậy. Làm Tranh Nhi so với làm Hoàng đế tự tại hơn, thoải mái là thoải mái, thích chính là thích, ta sẽ dạy cho ngươi. Thương Nặc sẽ dạy ngươi.”
Cơ thể đang bị nam nhân chà đạp chợt tê dại, tựa như có dòng điện đánh thẳng vào tâm trí y.
“A… Ưm… Ưm…” Hoàng đế rốt cục nhịn không được mở miệng rên rỉ.
Ngôi cửu ngũ cẩn trọng, trầm tĩnh thạo đời, hết thảy bị ném lên chín tầng mây. Thân mình nóng như lửa của Thương Nặc dán sát lồng ngực y.
Nơi kết hợp bị hắn ra ra vào vào, phát ra tiếng vang dâm mỹ.
Y đã thật lâu không thân cận với ai như vậy. Không biết đã bao lâu.
Tựa hồ từ khi đăng cơ, ngay cả Hoàng hậu khi thấy y cũng tuân theo quy củ. Thỉnh thoảng ở cùng phòng, hai người dường như gần gũi chỉ là vì hậu duệ, tay còn chẳng muốn ve vuốt nhiều hơn.
Nào còn cách khác? Y là Hoàng đế, nàng là Hoàng hậu.
Thiên triều có lễ nghi riêng không thể vi phạm, mỗi tiếng nói mỗi hành vi đều phải tuân theo khí độ đế vương.
Thương Nặc mỉm cười lại áp môi lên. Sau nhiều lần trừu động, hết thảy đã rơi vào tay giặc điên cuồng, thân mình Hoàng đế chìm đắm trong cơn sóng tình dục càng lúc lại càng dâng cao.
“A! Không…  Không được như vậy…”
“Đừng sợ, Tranh Nhi, ta sẽ khiến ngươi thoải mái.” Chiếc lưỡi ẩm ướt quấn quít lấy đầu lưỡi Hoàng đế, tham lam như đòi lấy nước bọt.
Người này… Ngày sau nhất định phải giết. Ánh mắt Hoàng đế vì khoái cảm mà nửa mở nửa khép có một tia sát khí xẹt qua.
Thế nhưng lúc này bị hắn ôm, cơ thể không hề thấy lạnh.
Y mơ mơ màng màng nghĩ. Động tác của Thương Nặc lại càng nhanh hơn, cuốn đi mất ý chí của y. Dục vọng đã tích trữ từ lâu quẩn quanh vài vòng, cuối cùng vừa nhanh vừa vội tiến đến. Bên trong cơ thể Hoàng đế chợt nóng lên, một trận nóng bừng như dung nham bắn sâu vào lục phủ ngũ tạng.
Khoái cảm như sét đánh làm người ta run rẩy ập tới.
“A!” Cùng lúc đó, tiếng rên rỉ rất nhỏ của Hoàng đế vang lên, tính khí đứng thẳng đã lâu cũng run rẩy phun ra bạch trọc.
Hai người đồng thời đạt tới cao trào đình trệ một lát, thân thể căng cứng trở nên lơi lỏng. Thương Nặc vẫn quỳ gối trước hai chân của Hoàng đế, nhẹ nhàng kề sát vào y. Xung quanh không tiếng động, một thanh âm nho nhỏ cũng không. Khoái cảm còn sót lại trong cơ thể dần dần tiêu tán. Mi mắt không ngừng phiêu động như đám mây ẩn mà lại hiện. Lồng ngực hai người đều kịch liệt phập phồng.
Hoàng đế hít lấy vài ngụm không khí, cuối cùng cũng tìm về được vài phần lý trí. Y ngầm thăm dò, dược hiệu cơ hồ đã tan bớt, tay chân bắt đầu có thể thoáng nhúc nhích. Đang suy nghĩ, y lại âm thầm nhìn lướt qua, nam nhân vừa rồi rong ruổi trên cơ thể y giờ lại kề sát lồng ngực y, tóc dài đen tuyền ẩm ướt dán lên da thịt y vạn lần tôn quý.
Đáng chết! Đôi mắt Hoàng đế bất chợt trầm xuống.
Nam nhân kia áp mặt lên lồng ngực y, giống như là đang nghe tim y đập. Hắn một bên dễ chịu thở dốc, một bên trầm thấp cười nói, “Tranh Nhi, ngươi thoải mái không?” Giọng nói mang theo vô tận hân hoan, lại có vài phần muốn đòi lấy y vui vẻ.
Hoàng đế hận không thể đạp chết hắn, đang muốn lấy tay đẩy hắn ra lại vì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của hắn mà ngừng lại.
Thương Nặc ngồi dậy, vươn hai tay, cẩn thận ôm Hoàng đế.
Võ công của hắn cao cường, ôm một nam nhân tuyệt không cần cố sức. Hắn thỏa mãn nhìn Hoàng đế, “Ta biết ngươi thoải mái, như vậy là tốt rồi. Trong cung này phi tần nhiều thật nhưng ai ai cũng như con rối, không thể khiến ngươi thỏa mãn. Ta chỉ nhìn thôi cũng thấy tức chết rồi. Về sau nếu ngươi nhớ ta, có thể lệnh ta tiến cung. Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực khiến cho ngươi thoải mái.”
Đầu Hoàng đế nổ “đùng” một cái.
Cái gì gọi là “chỉ nhìn thôi cũng thấy tức chết rồi”?
Chẳng lẽ ở chốn thâm cung hơn một ngàn thị vệ ngày đêm thủ vệ một nơi, hắn còn có thể…
Thương Nặc lại không để ý xem y nghĩ gì, vô cùng thân thiết mà liên tục hôn y, vừa hôn vừa dặn dò, “Ta phải trở về, thuộc hạ còn đang chờ đợi ta. Ngươi đừng buồn, ta sẽ không mặc kệ ngươi. Về sau ta sẽ thường thường tới thăm ngươi. Lúc ngươi khổ sở, lúc ngươi thương tâm, lúc ngươi nhàm chán, lúc ngươi vì hậu cung và quan lại đại thần mà tức giận, đừng nhẫn nhịn. Bảo ta đến, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.” Nói xong, hắn lại tách hai chân Hoàng đế ra.
Hoàng đế chợt cả kinh, nghĩ hắn lại muốn tiến vào, y vừa giận vừa tức, “Ngươi dám!”
Dược hiệu quả thật đã tiêu hơn phân nửa, thanh âm hơi khàn khàn của Hoàng đế lớn hơn một chút. Thế nhưng, y bây giờ cũng thể gọi thị vệ được. Trong thiên hạ này, có vị quân chủ nào lại muốn thần tử trông thấy mình trần truồng bị nam nhân khác ôm vào lòng?
“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn làm sạch giúp ngươi thôi. May mắn nơi này có nước sạch. Có bị đau, nhưng đừng sợ, chỉ là sưng đỏ, ta sẽ nhẹ nhàng.”
Khoái cảm càng lúc phiêu càng xa, thù mới hận cũ như cuồng phong tràn đến trong đầu. Thanh âm Thương Nặc càng êm ái, truyền vào tai Hoàng đế càng là đáng hận. Y cũng đã học võ cùng đại nội thị vệ từ thuở nhỏ, cắn chặt răng, hai ngón tay hướng thẳng tới mặt Thương Nặc, định tước đi hai con mắt đáng hận.
Y vốn tưởng rằng ra tay bất ngờ, khoảng cách lại gần như thế, người kia không kịp đề phòng sẽ dễ dàng chiếm được chút tiện nghi. Ai ngờ, tiếng gió vừa mới khởi, đầu ngón tay còn chưa chạm tới mắt Thương Nặc, một cơn đau nhức từ bên hông lại tước đi hết thảy sức lực. Hoàng đế nhíu mày hừ một tiếng đau đớn, toàn thân mềm nhũn nằm trên cánh tay Thương Nặc.
Kình khí trên tay Thương Nặc vừa xuất ra lại lập tức thu lại. Tựa hồ không thèm để ý đến chiêu đánh lén của Hoàng đế, hắn lại hôn y một cái, cười nói, “Tranh Nhi ngoan nào, ngươi lấy đi đôi mắt của ta, về sau ta làm sao trông thấy ngươi?”
Hoàng đế không biết hắn nhìn cao to như vậy nhưng thực chất lợi hại vô cùng. Giờ phút này y không đấu lại hắn, đành phải gắng nén giận, mặc cho hắn ôm mình tẩy trừ hạ thân.
Thương Nặc lại mặc hộ y phục cho y, đặt y lên trên ghế, quỳ xuống giúp y đi giày. Cuối cùng, khi nhặt long bào trên mặt đất lên, hắn thở dài nặng nề, “Thật không nguyện giúp ngươi mặc lại thứ này.” Tuy nói như vậy, hắn vẫn cẩn thận phủ lên người y.
Long bào minh hoàng dưới ánh nến vẫn sáng như cũ, cự long giương nanh múa vuốt bay lượn khắp nền trời, muôn phần uy nghiêm.
Hoàng đế cuối cùng cũng mặc đủ y phục, ánh mắt trở nên hung ác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Nặc. Thù này không thể không báo. Y không khỏi lại suy nghĩ, dị tộc vương tử này phạm phải tội lớn như vậy, không biết còn có âm mưu gì đằng sau nữa. Người thông minh thì phải biết trừ khử nguy cơ, nói không chừng đêm nay hắn sẽ giết mình ngay trong phòng này.
Nghĩ như vậy, y giương mắt quan sát Thương Nặc.
Tầm mắt Thương Nặc lại dừng trên long bào của y, ánh mắt thâm trầm, nửa ngày sau lại lộ vẻ thương cảm. Hắn lẩm bẩm, “Mặc cái này vào, có ai lại không thấy ngột ngạt. May mà trên ta còn có một đại ca, vị trí Khiết Đan vương cũng không đến phiên ta ngồi. Tranh Nhi, thật là làm khó ngươi rồi.”
Hoàng đế ngẩn ra. Hắn đang mê sảng cái gì?
Vừa ngẩng đầu, y đã bị Thương Nặc không chút phân trần ôm vào lòng. Hắn thấp giọng nói, “Ngươi đừng khổ sở, có ta cùng ngươi. Cũng giống Hạ Ngọc Lang và Cửu đệ, luôn luôn bên ngươi.”
Hoàng đế hận đến nghiến răng nghiến lợi, chợt nghe xong câu này, trái tim như bị dùi đâm cho một nhát.
Tranh Nhi.
Có ta cùng ngươi…
Trong chốc lát, lỗ tai y ông ông tác hưởng, không còn biết sau đó hắn nói cái gì. Hoàng đế khó chịu lắc lắc đầu, đầu óc hỗn loạn tựa hồ nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút.
Tuy rằng y không bị thương nhưng hai chân vẫn còn đau đớn. Hình ảnh bị hạ độc, bị lột sạch y phục rồi xâm phạm quay trở về trong não khiến y cắn chặt răng.
Như thế là vô cùng nhục nhã, nếu còn sống qua tối nay, báo thù là tất yếu.
Trên người đột nhiên rét run, tinh thần hỗn độn dần dần khôi phục lại. Trong phòng, ánh nến chập chờn chiếu lên tường thân ảnh cô đơn. Thương Nặc cũng không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.
Khí lực để đi đứng dần dần trở lại, cũng có thể hô to, thế nhưng Hoàng đế lại không hề làm gì mà ngồi đó.
Chuyện tối nay giống như là mộng. Không phải là có đoàn sứ giả Khiết Đan cầu kiến sao? Tiếp kiến, thưởng yến, dạo chơi trong hoa viên, thưởng thức cống phẩm, thế nhưng tại sao ta lại một mình đi vào nơi này, sau đó bị cởi y phục, nằm trên mặt đất, để hắn dư cầu dư đoạt?
Tranh Nhi, có phải hay không là tên một loại nhạc khí duyên dáng của Thiên triều?
Hoàng đế đột nhiên lạnh run cả người.
Y đường đường là vua một nước nhưng lại nằm rên rỉ dưới thân một nam nhân. Y nhớ rõ, bạch trọc của mình được phi tử coi là long tinh cam lộ đã phun ra trên bụng một nam nhân.
Cánh cửa bị đóng chặt bỗng nhiên được đẩy ra, ánh trăng chênh chếch chiếu vào.
Vì kinh hoàng và bất an, Hoàng đế đứng bật dậy, quát lớn, “Ai?! Là ai?!”
“Hoàng Thượng? Là thần đệ.” Cửu vương gia hiếm khi thấy ngữ khí Hoàng đế kích động thì hoảng sợ giật mình, chỉ mới bước một chân vào cửa đã ngừng lại. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Lang ở phía sau một cái. Ngọc Lang nhỏ giọng khẳng định, “Ta không có nói quàng, là y muốn ta tìm ngươi tới. Thật mà.”
Thấy gương mặt quen thuộc, thần trí Hoàng đế chậm rãi quay trở lại. Đế vương thường ngày thao lược vốn đã lung lạc bốn phương cũng trở về. Y là Hoàng đế, là người đứng đầu thiên hạ, thấy Thái Sơn trước mắt cũng không biến sắc, “À…” Hoàng đế nhẹ nhàng lên tiếng, môi run run không có huyết sắc, “Là Cửu đệ, vào đi.” Rồi y cẩn thận ngồi xuống.
Vừa rồi y đột nhiên đứng thẳng đã động tới chỗ tối nay cuồng hoan, cơn đau khắc cốt ghi tâm ập vào thần kinh.
Hoàng đế đau khổ chịu đựng.
Y thật không cách nào mở miệng nói ra câu chuyện hoang đường kia với Cửu đệ.
Quốc quân của bọn họ, ở trong chính vương cung của mình, được bọn thị vệ bảo vệ nghiêm ngặt, lại bị một nam nhân…
Huống chi còn có một Hạ Ngọc Lang bám chặt bên người Cửu đệ, y càng không thể nói ra.
Cửu vương gia nhìn vẻ mặt Nhị ca khác với trước đây, giống như giận giống như ưu, lại pha thêm một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ. Không biết Ngọc Lang đã gây ra đại họa gì, hắn bất an quay đầu liếc nhìn bảo bối tâm can một cái rồi cẩn thận hỏi, “Hoàng Thượng gọi thần đệ tới, không biết là có chuyện gì phân phó?”
“À, cũng không có chuyện gì gấp gáp.” Hoàng đế không yên lòng trả lời. Ánh mắt của y đặt trên người Ngọc Lang, màng tai lại phiêu đãng thanh âm trầm thấp chắc chắn của Thương Nặc.
Giống như Hạ Ngọc Lang và Cửu đệ, luôn luôn bên ngươi…
Con ngươi hắc bảo thạch của Hoàng đế dường như lóe sáng. Đuổi thanh âm của Thương Nặc ra khỏi óc, y mới ngẩng đầu nhìn đệ đệ của mình, “Không có việc gì to tát, trẫm…”
Không phải trẫm, là Tranh Nhi.
Tranh Nhi của ta.
“Hoàng Thượng?” Cửu vương gia lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của y, “Sắc mặt của Hoàng Thượng không tốt, có muốn gọi thái y tới bắt mạch không?”
“Không, không cần, sắc mặt không tốt là do gần đây phí sức lo quốc sự thôi.”
Hoàng Thượng thở dài một hơi, hai chân tê dại, thắt lưng cũng mơ hồ đau đớn. Nhưng dù sao y cũng là Hoàng đế, trong nháy mắt ý đã quyết, y miễn cưỡng giữ vững tinh thần. Vẫn là khí chất tôn quý cách người ngoài ngàn dặm, khóe miệng y câu lên, “Trẫm muốn nói với ngươi, ngày mai ngươi hãy tiến cung sớm một chút, trẫm có việc cần bàn bạc với ngươi.”
Cửu vương gia nghe thấy việc này cũng không liên quan tới Ngọc Lang, yên tâm gật đầu, “Vâng, thần đệ đã biết.” Nhìn khuôn mặt Hoàng đế, hắn lại nhịn không được khuyên nhủ, “Nếu mệt thì Hoàng Thượng nên sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Biết rồi. Không còn sớm nữa, đều lui cả đi.”
“Vâng.”
Cửu vương gia tựa hồ nhìn ra Hoàng đế tâm tình không tốt, cung kính hành lễ. Cái tên tiểu tử chuyên gây chuyện kia cũng hành lễ qua loa một chút, dường như sợ bị Cửu vương gia bỏ lại, vừa thấy Cửu vương gia đứng dậy y đã vội vàng đứng lên, nắm chặt ống tay áo Cửu vương gia, chắc là muốn xuất cung hồi phủ. Y cư nhiên còn nhỏ giọng nói riêng, “Hôm nay trăng sáng, chúng ta sau khi hồi phủ đừng về phòng vội, ngươi không phải lần trước đã hứa sẽ trèo lên ngọn cây một lần hay sao?”
Cửu vương gia xấu hổ liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, vội vàng dắt Ngọc Lang lui xuống.
Người vừa rời đi, trong phòng liền yên ắng.
Hoàng đế đột nhiên nhíu mi, thừa dịp không người, cúi đầu rên rỉ một tiếng. Vương giả chí tôn lại vô thức để lộ vẻ yếu ớt.
Thương Nặc tên hỗn đản này, còn nói không bị thương. Không bị thương thì tại sao lại đau đến vậy?
Gương mặt Hoàng đế tràn ngập tức giận, “Người đâu! Truyền Thôi Như Thượng.” Không có mê dược lấn át, thanh âm đã lớn đủ để thị vệ bên ngoài nghe thấy.
Trước khi Thôi Như Thượng tiến vào, Hoàng đế đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thong dong hàng ngày.
“Thôi Như Thượng, ngươi tu dưỡng cũng đã lâu, ngươi cũng biết, nếu không phải đại sự, trẫm cũng sẽ không dùng ngươi. Ẩn giấu một cao thủ như thế bên người, cũng là để đề phòng vạn nhất.” Y nhìn thần tử đang quỳ phục dưới chân, chậm rãi cất tiếng.
Thôi Như Thượng gật đầu thật mạnh, thanh âm như chuông đồng, “Thân gia tánh mạng của nô tài đều là của chủ tử. Dù là việc lớn nhỏ gì, nô tài cũng sẽ liều mạng làm tốt.”
“Tốt lắm.” Hoàng đế nhịn đau, tề chỉnh ngồi đó, trên mặt như cười như không, “Ngươi hãy lặng lẽ đi làm việc này cho trẫm, không được để lộ tin tức. Hoàn thành trong đêm nay.”
“Thỉnh chủ tử phân phó.”
“Trẫm muốn ngươi lẻn vào Khiết Đan di quán” đôi mắt ánh lên vẻ đoạn tuyệt chỉ người ở vị trí chí cao vô thượng mới có, Hoàng đế nói từng chữ từng chữ, “Giết chết Khiết Đan vương tử Thương Nặc cho trẫm.”
Thôi Như Thượng ngẩn ngơ. Đoàn sứ giả Khiết Đan vừa tới kinh sư, Cửu vương gia phụ trách tiếp đãi, Hoàng đế hôm nay lại tự mình tiếp kiến thưởng yến, nhìn kiểu gì cũng là một cảnh tượng hữu hảo. Thiên triều lo lắng Khiết Đan thế cường, không dám khơi mào chiến tranh hai nước, tại sao lúc này Hoàng đế lại muốn giết chết vương tử của đối phương?
Nhưng hắn là người thông minh, thánh tâm khó dò, chỉ cần phụng chỉ là tốt rồi, ai lại còn dại dột đi hỏi nguyên nhân? Hắn dập đầu hỏi, “Thưa Hoàng Thượng, chỉ cần giết chết Thương Nặc, hay là giết chết cả đoàn sứ giả Khiết Đan?”
“Kẻ nào cản trở thì giết kẻ đó. Nhưng quan trọng nhất là phải giết Thương Nặc.” Trên đỉnh đầu hắn dường như có trận nổi giận lôi đình, thanh âm Hoàng đế âm trầm từ trên truyền xuống dưới, “Nhớ rõ, đây là hành động ám sát của người giang hồ, không liên quan gì tới triều đình. Ngươi hành động bí mật.”
Dù sao binh lực Khiết Đan rất mạnh, Thương Nặc tất nhiên là phải chết nhưng Hoàng đế thì không thể không lo cho an nguy của Thiên triều.
Thương Nặc bị đạo tặc ở kinh thành giết chết không phải là điều Thiên triều mong muốn. Chỉ cần Thiên triều đưa tới lụa là, vàng kim, mỹ nữ, cử thêm đại thần giỏi hùng biện, Khiết Đan hẳn là không thể lập tức khởi binh. Lại nói, hắn dù sao cũng chỉ là nhị vương tử, không phải là thái tử.
“Nô tài hiểu rồi.” Thôi Như Thượng trầm giọng trả lời, dập đầu lui ra, khi rời đi một thân tràn đầy sát khí.
Hắn là sát thủ ẩn nơi bí mật của Vương tộc, bản lĩnh như thế nào Hoàng đế vô cùng rõ ràng. Thương Nặc kia chạy không khỏi lòng bàn tay Thôi Như Thượng.
Tên Khiết Đan lỗ mãng đáng hận này!
Hoàng đế hừ mạnh một tiếng. Y không biết vẻ lạnh lùng nhiều năm mới luyện được của mình đã được thay thế bởi những biểu tình sinh động.
Cái tên nam nhân can đảm dám làm nhục y kia sắp chết đến nơi rồi. Nơi này dù sao cũng là Thiên triều, y dù sao cũng là Hoàng đế, hắn chỉ cậy vào thực lực của một nước Khiết Đan cường thịnh đã muốn cái gì thì làm cái đó sao? Nực cười!
Gió đêm ngoài cửa sổ thổi tới khiến y run lên. Chẳng biết tại sao tối nay lại lạnh lẽo đến thế, chẳng lẽ là do mê dược chưa tan hết sao?
Y đột nhiên nhớ tới khi Thương Nặc ôm y, thân thể kia như dung nham nóng rực. Trần truồng, không một mảnh vải che thân, chẳng có cái gì ngăn trở, hắn dốc hết nhiệt tình ôm lấy mình.
Tranh Nhi, ngươi là Tranh Nhi của ta…
Thanh âm Thương Nặc còn nhiễu nhương chưa tan, Hoàng đế đột nhiên cả kinh. Sau khi tỉnh hồn lại, y sâu kín hít một hơi, con ngươi minh ám không ngừng.
Tên nam nhân kia tối nay nhất định sẽ biến mất.
Cái tên ôm y, nam nhân luôn mồm kêu y là Tranh Nhi.
Hắn phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.