Chủ Tử

Chương 12.2:




Cứ mãi quẩn quanh, cuối cùng lại trở về đường cũ.
“Đêm khuya canh ba… Cẩn thận củi lửa…” Mõ vang lên lúc canh ba, thái giám gõ mõ cầm canh thét to bằng chất giọng không cao không thấp.
Thanh âm phát ra từ một lối nhỏ ngoài hoàng cung, lướt qua đầu tường cao, hòa vào từng đợt gió lạnh rồi bay vào trong tai khiến lòng người càng trở nên tê tái.
“Trẫm muốn ở một mình.” Phủ trên người áo choàng minh hoàng thêu long văn, Hoàng đế ngừng bước trên bậc thềm, “Như cũ, trừ bỏ những chuyện triều đình quan trọng Tiểu Phúc Tử cách cửa thông báo cho trẫm, còn lại đều canh giữ ở bên ngoài, trẫm…” Y quay đầu, xác định Tiểu Phúc Tử cùng đám người ở sau đã gật đầu chấp nhận, “Dạo gần đây, trẫm có nuôi một đại hắc cẩu, chân không biết tại sao lại bị thương chảy máu. Thuốc trị thương đêm nay thái y viện phải đem vào đây.”
Tiểu Phúc Tử cười nịnh nói, “Chủ tử, nếu là động vật bị thương, trong cung cũng có nơi chuyên chữa mà. Thái giám quản sự của Đồng Tể cung là Trương Đại Trung rất mát tay, chi bằng để nô tài đưa đại hắc cẩu qua đó cho hắn kiểm tra?”
“Trời cao còn có đức hiếu sinh, trẫm muốn tự mình chăm sóc, không được sao?” Hoàng đế liếc nhìn Tiểu Phúc Tử, thấy hắn sợ đến mức trắng bệch cả mặt đang muốn há mồm biện giải, y lạnh nhạt chặn lời, “Đây là chuyện của trẫm, đừng có đi nói láo với người ngoài. Cả Thái hậu, Hoàng hậu cũng không cần phải nói.”
Tiểu Phúc Tử vội vàng đáp ứng. Hoàng đế không để ý tới hắn mà tiếp tục phân phó, “Thuốc trị thương phải nhanh chóng đưa tới, ngươi tự đem tới đây, không được sai ai khác.” Nói xong, y xoay người bước vào Bàn Long Điện.
Một đám người phía sau quỳ xuống dập đầu, cung tiễn thánh giá.
Y đi qua cửa điện, đến một hành lang uốn khúc, mọi người thường ngày đứng ở đây đốt đèn đều đã bị đuổi ra ngoài. Lúc này, mặt hồ ban đêm tối om, tựa như một bồn máu thật lớn.
Một ngày một đêm hỗn loạn, từ Thái hậu, Hoàng hậu… đến Thương Nặc đang nằm bất động, cho dù có là người làm bằng sắt, chống đỡ tới lúc này cũng không thể nào thoải mái được.
May là tâm tình không còn sốt sắng, bất an như lúc ban đầu nữa.
Người mệt mỏi, suy nghĩ cũng lười. Tuy biết rằng trong phòng có Thương Nặc – kẻ không thể không cảnh giác, Hoàng đế vẫn điềm nhiên.
Có gì đâu?
Chỉ là Khiết Đan vương tử, kẻ liên quan đến đại cục thiên hạ, người phạm phải tội không thể dung tha.
Sau thì, người nọ bị thương nặng cũng đã hôn mê, hiện tại sinh tử còn chưa rõ.
Hoàng đế bước đi không gây tiếng động. Tất thảy trong đêm đen đều cùng y trầm mặc. Tới cửa rồi, không hề chần chờ, Hoàng đế nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Vừa nhấc mắt nhìn theo khe cửa, người đã lập tức cứng lại.
Thương Nặc vẫn còn nằm trên thư trác, bên cạnh hắn lại có thêm hai người.
Ánh nến lay động chiếu đến chỗ Thương Nặc đang nằm, đồng thời cũng chiếu lên hai vị khách không mời mà đến, tạo ra hai cái bóng đen lay động trên mặt đất.
“Tỷ tỷ, nhiều máu quá, làm sao bây giờ?”
Thích khách?
Lông tơ trên người Hoàng đế đột nhiên dựng thẳng.
Hoàng cung đại nội là nơi thiên tử ngụ, thủ vệ lại canh gác lỏng lẻo đến thế sao? Sợ hãi và phẫn nộ bao trùm lên tứ chi vị quân chủ, y lui về phía sau từng bước.
Khung cửa mở ra lại bị gió thổi vang lên tiếng “Cọt… kẹt…” dài mà bén nhọn. Hai kẻ vây quanh Thương Nặc đang cúi đầu lo lắng nói chuyện bỗng nhiên cứng người.
“Có người tới!”
“Ngoài cửa!”
Hai thân ảnh nhanh chóng phi tới. Hoàng đế há mồm muốn hét lên, cửa phòng đã giống như cánh cửa địa ngục mở ra.
Cổ chợt thấy lạnh lẽo, hàn khí lạnh đến lợi hại chạm vào da thịt.
“Chớ có lên tiếng!” Bên tai truyền đến tiếng uy hiếp trầm thấp hung tợn, “Đi vào.”
Đao nhẹ nhàng chạm vào cổ. Bị uy hiếp bất ngờ, Hoàng đế chỉ có thể rảo bước vào trong phòng.
Trong phòng sáng trưng, y lập tức nhìn rõ bộ mặt của hai thích khách.
Một nam một nữ, chắc là tỷ đệ, vừa nhìn đã biết là người Thiên triều.
Nữ cùng lắm là mười tám mười chín, mắt to, mặt trái xoan, coi như có vài phần tư sắc, nhưng lông mày rậm nên nhìn có vẻ quật cường. Người nọ mặc một bộ trang phục dạ hành, đầu quấn khăn đen, tay còn cầm một cái khăn đen khác, chắc là dùng để che mặt, nhưng hiện tại đã gỡ xuống.
Nam cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi, vẻ mặt còn trẻ con. Trừng mắt nhìn Hoàng đế một hồi, cậu quay đầu nhỏ giọng nói, “Tỷ tỷ, y phục của y mình đã thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?”
“Đừng có lắm miệng.” Tỷ tỷ cảnh giác nắm đao thật chặt khiến Hoàng đế không dám khinh động. Tranh thủ liếc mắt nhìn đệ đệ, nàng nhịn không được nói, “Nhược Nhược, đệ đương nhiên đã từng thấy, trang phục này thường dùng khi diễn tuồng mà, quên rồi sao? Hoàng đế hay ăn mặc như thế.”
“Hoàng đế?”
“Không sai, trẫm là Hoàng đế.” Hoàng đế mở miệng.
Sau khi thấy hai người trước mặt rõ ràng, y đã dùng một khoảng thời gian rất ngắn trấn định lại. Rất may người tới không phải người Khiết Đan, mà hai tỷ đệ này lại quá trẻ tuổi, không giống thích khách.
Có cơ hội mà.
Hoàng đế đứng bất động, trong đôi con ngươi như có ngọn lửa nhảy nhót. Y bình tĩnh nói, “Nơi này là hoàng cung, các ngươi có biết không?”
“Biết, là hoàng cung thì đã sao?” Nhược Nhược ngạo nghễ ngẩng cao đầu, “Chúng ta tới tìm sư phụ.”
“Ai là sư phụ của ngươi?”
Nhược Nhược vừa định mở miệng, tỷ tỷ của cậu đã nói, “Nhược Nhược, đừng nói nhiều. Đệ lại đây cầm đao giúp ta, ta muốn kiểm tra sư phụ. Lần này cần phải chú ý nghe ngóng tám phương, không thể để người ta tới gần rồi cũng không biết.”
Nhược Nhược chạy đến, cầm đao, cảnh giác chĩa vào trước ngực của Hoàng đế.
Hoàng đế càng nhìn gần càng cảm thấy nam hài tử này rất nhỏ, thân mình gầy như cây gậy trúc, tay dài chân dài, đôi mắt lại ánh lên vẻ khờ dại. Vừa mới đoán cậu mười lăm, không khéo còn nhỏ hơn.
“Nếu đã là người Thiên triều, các ngươi nên biết lẻn vào cung, uy hiếp thiên tử, là tử tội.” Hoàng đế không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói.
Nhược Nhược trừng lớn mắt với y, “Hừ, còn lâu, đừng có dọa ta.”
“Trẫm không hề hù dọa ngươi. Điều này ngươi có thể hỏi tỷ tỷ của mình.”
Hoàng đế nhìn mũi đao khinh miệt cười lạnh một tiếng. Y quay đầu nhìn chằm chằm tỷ tỷ kia rồi nói, “Tỷ đệ các ngươi tuy còn nhỏ nhưng cũng không nên không hiểu chuyện xông vào đây, phạm phải tội lớn như vậy. Ngươi làm tỷ tỷ, chẳng nhẽ nhẫn tâm khiến cho đệ đệ chịu chết?” Nói đến đấy, y lại vòng vo, “Nhưng… cũng ít người có thể tiến vào đây mà không khiến thị vệ phát giác. Buông đao, trẫm ban cho các ngươi ân điển, để các ngươi bình an rời đi, thế nào?”
Y nói đến đoạn sau, ngữ khí đã càng trở nên ôn hòa. Ánh mắt nhìn từ tỷ tỷ chuyển tới đệ đệ, lại từ đệ đệ nhìn tới tỷ tỷ, con ngươi sáng ngời tràn ngập vẻ yêu nước thương dân, “Các ngươi suy nghĩ thật kĩ, không nên mắc sai lầm lần nữa. Hoàng cung đại nội, cao thủ nhiều như mây trên trời, có thể đi vào đã là may mắn, đi ra lại có thể được may mắn như vậy sao? Thiên tử yêu dân như con, trẫm cũng không đành lòng nhìn các ngươi chết thảm.”
Điều này làm đệ đệ Nhược Nhược ngẩn người.
Cậu lần đầu tiên biết thế nào là uy nghiêm và thiện tâm của thiên tử. Người kia dùng song song cả ân lẫn uy.
“Tỷ…” Cậu bị Hoàng đế với tầm mắt uy nghiêm nhìn chăm chú tới mức hơi hơi thở dốc, quay đầu dường như chờ sự giúp đỡ của tỷ tỷ.
Xông vào trong cung, bắt cóc quân chủ rồi gì gì đó, cậu cũng không hiểu rõ lắm.
Đối với cậu mà nói, mọi chuyện đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Sư phụ là người vừa thông minh nhất vừa tốt bụng nhất, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện dạy cho hai người công phu. Đêm hôm qua, tin tức bỗng nhiên truyền đến, yêu cầu bọn họ khi bình minh phải đi “bắt cóc” sư phụ đang bị quân lính áp giải tới thiên lao.
Bọn lính tráng ấy căn bản không có tiền đồ, kỳ thật cũng không cần thêm hai người ra tay, sư phụ một mình đối phó cũng đủ. Không cần tốn nhiều sức mà “cướp” được sư phụ đi, vốn nghĩ có thể cùng sư phụ đoàn tụ, không ngờ sư phụ lại nói cần phải tiến cung gặp Hoàng đế, còn nói hai người hãy đợi ở bên ngoài, đến khi hắn trở ra sẽ cùng đi uống rượu.
Chuyến đi này, thế mà… lại không có tin tức.
Hai tỷ đệ cứ mãi đợi ở ngoài tường hoàng cung, đợi tới canh ba thì bắt đầu lo lắng. Cậu một phần là lớn mật, một phần là nghe lời tỷ tỷ, hai người bàn bạc một lúc, liền đơn giản lợi dụng lúc đêm tối mà trèo tường vào cung, bắt lấy một tiểu thái giám, dùng mê dược mê hoặc hắn nửa tỉnh nửa mê nói ra nơi Hoàng đế nghỉ ngơi vào buổi tối —– Bàn Long Điện.
Ai ngờ đến Bàn Long Điện, bóng dáng Hoàng đế còn chưa thấy đâu, bọn họ lại đã thấy sư phụ một thân máu loãng nửa sống nửa chết nằm trên mặt bàn.
“Nhược Nhược, đệ đừng nghe y, cẩn thận để ý y, đừng bị lừa.” Tỷ tỷ mạnh mồm nói với đệ đệ một câu nhưng sắc mặt cũng không còn kiên cường như trước. Cúi đầu kiểm tra thương thế của Thương Nặc, hai tay nâng Thương Nặc cao lớn lên long sàng của Hoàng đế, nàng cắn răng thấp giọng nói, “Chúng ta không sợ chết.”
Hoàng đế đang định há mồm nói tiếp, mặt nữ hài kia bỗng nhiên biến sắc. Nàng nhỏ giọng gấp rút hô lên, “Sư phụ? Sư phụ?” Cả người nàng cơ hồ lao hẳn lên giường, gương mặt tiến đến sát mặt Thương Nặc.
Lòng Hoàng đế cũng rạo rực, kìm lòng không được nâng bước, ngực lại bị cái gì chạm vào. Y nhướng mày, phát hiện Nhược Nhược cũng đang nhướng mày nhìn lại mình. Tay cậu vẫn cầm đao, để ở trước ngực y, “Tỷ tỷ nói ngươi không được lộn xộn.”
Hoàng đế lúc này cũng không có tâm tư biện hộ cái gì, tầm mắt y chỉ hướng về phía long sàng. Ở nơi rất xa kia, y tựa hồ thấy ngón tay Thương Nặc giật giật, nữ hài đáng ghét nọ đang nâng Thương Nặc dậy. Bóng dáng nàng che mất khuôn mặt của Thương Nặc khiến y nhìn không rõ hắn rốt cục đã tỉnh hay chưa.
Nhược Nhược cũng lo lắng cho sư phụ, cậu thỉnh thoảng lén nhìn sang bên kia rồi lại nhìn chòng chọc Hoàng đế, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ, tỉnh rồi sao?”
Ngay cả Hoàng đế cũng ngẩng cổ, hỏi một tiếng.
Yên lặng.
Không khí phiền táo làm người ta khó chịu.
Đang lúc khẩn cấp, Nhược Nhược bỗng nhiên quát khẽ, “Có người đến đây!”
Mọi người trong phòng lại cứng cả người. Tỷ tỷ kia không hổ là nhân tài mà Thương Nặc dạy dỗ, lúc này nàng liền buông Thương Nặc, như xé gió chạy tới bên người Hoàng đế. Tỷ tỷ để phi tiêu lên yết hầu trắng nõn của Hoàng đế, uy hiếp nói, “Dù là ai, đuổi đi!”
Hoàng đế sau khi nhớ tới phân phó trước lúc vào đây mới trấn định trở lại, “Đừng lo, là Tiểu Phúc Tử, nô tài của trẫm. Hắn tới đưa thuốc cho sư phụ các ngươi.”
Cách một hồi, quả nhiên nghe thấy thanh âm của Tiểu Phúc Tử, “Chủ tử, thuốc cho đại hắc cẩu đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Đặt trên mặt đất, lập tức ra ngoài cho trẫm.”
Nhược Nhược nghe thấy tiếng bước chân đi xa mở cửa bưng thuốc vào, đầu lưỡi bắt đầu chậc chậc kiểm tra dược, “Tỷ, đúng là thuốc trị vết thương đao kiếm.”
Nữ hài kia “A” một tiếng, hoài nghi liếc mắt nhìn Hoàng đế.
“Nhược Nhược, đệ tiếp tục trông coi y, ta đến bón thuốc cho sư phụ.” Nàng bưng thuốc, để Nhược Nhược thay mình chĩa đao vào ngực Hoàng đế, còn bản thân tình đi đến bên giường.
Hoàng đế vểnh tai, mơ hồ nghe thấy nàng nói, “Sư phụ, người uống một ít đi… Đồ nhi giúp người…”
Ngữ khí so với khi nói chuyện cùng mình ôn hòa bội phần.
Y không nghe rõ những lời thì thầm kia. Dưới ánh nến, y nhìn thấy bóng lưng nàng ngồi trên giường ôm lấy Thương Nặc. Một ý niệm bỗng nhiên nảy ra ở trong đầu.
Nếu trẫm ở tại nơi của người khác, thân thể gặp bất trắc, không biết có ai tới tìm như vậy không?
Cứ nghĩ thế, vẻ u sầu vừa mới bị cưỡng chế lại nổi lên, y muốn áp đi cũng không được.
Trong lòng vừa chua vừa xót, Hoàng đế không khỏi an ủi chính mình rằng, Thái hậu, Hoàng hậu, Thục phi đều là người không có võ công, đương nhiên không thể trông chờ bọn họ có võ công cao cường. Nếu mình vì điều này mà buồn bực thì cũng quá nực cười rồi.
Nếu như mình xảy ra chuyện, hiện tại thái tử còn chưa có, theo tổ tông gia pháp, Cửu đệ tuyệt sẽ không phải làm chuyện mạo hiểm, hắn hẳn là phải lưu lại trong cung.
Các đại thần thì…
Từng bước từng bước loại trừ, đại khái còn lại một đám đại nội thị vệ trung thành và tận tâm.
Trong lòng nhất nhất tin tưởng rồi lại nhất nhất bác bỏ, bác bỏ lại tin tưởng, tuy biết suy nghĩ của mình ngây thơ nhưng y lại vẫn cảm thấy khổ sở.
Y tự nói với bản thân, Thương Nặc kia là kẻ có võ công cao cường, biết thu nhận đồ đệ cũng coi như là hắn thông minh. Người trong võ lâm kỳ thực có tình nghĩa hơn so với người triều đình.
Y còn đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng tối sầm, hóa ra là có người đang đứng ở trước mặt.
Tỷ tỷ không biết từ lúc nào đã tới gần, nói với y, “Sư phụ không uống, người muốn ngươi giúp.” Nàng nhíu mày, tựa hồ có điểm gì bất mãn với Hoàng đế.
Hoàng đế nghe xong liền đứng thẳng người, gương mặt đầy vẻ kiên nghị, “Nói với sư phụ ngươi, thiên tử gặp nạn, tuy kinh bất nhục. Trẫm sẽ không nghe sai sử của hắn.”
Nữ hài kia nhìn qua Hoàng đế một cái, hung tợn nói, “Nhược Nhược, trông coi y!” Xoay người trở lại giường, hai kẻ kia lại to nhỏ một hồi.
Thương Nặc đã tỉnh lại, không biết là do bị thương hay là cố tình nhỏ giọng, Hoàng đế dù đã căng cả tai vẫn chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy một hai tiếng.
Thấy nữ hài kia thì thầm một hồi với Thương Nặc rồi lại liếc mắt nhìn mình một cái, Hoàng đế vốn không sợ lại dần dần thấp thỏm không yên.
Bọn họ đang tính toán cái gì?
Chết, y không sợ.
Nếu là tra tấn, cũng không có gì. Chết còn không sợ, còn sợ đau sao?
Sợ là sợ…
Sợ cái gì nhỉ? Thương Nặc đã thành ra cái bộ dáng kia, cho dù có muốn cũng chẳng làm ra được chuyện gì đáng sợ.
Vừa nói không sợ, một bên mặt Hoàng đế đã hơi hơi nóng lên, hơi nóng đốt tới cả sau tai.
Chốc lát sau, nữ hài kia lại đã tới, “Sư phụ nói, mời Hoàng đế lại đây, ta muốn chính mồm hỏi y một câu.”
Yêu cầu này tất nhiên không thể tính là hà khắc.
Vấn đề uy nghiêm lóe lên trong đầu Thiên tử nhưng chân y đã kìm không được mà bước tới. Hoàng đế đi đến long sàng, cuối cùng thấy rõ ràng gương mặt Thương Nặc.
Khuôn mặt kiên cường, nếu là luận về anh tuấn, kỳ thật hắn không kém Hoàng đế. Chỉ là hiện tại hai bên má hắn đỏ như lửa, bên cạnh lại còn xanh xanh trắng trắng như đã dùng son vẽ lên mấy đường thật khó coi, trông có chút buồn cười.
Hoàng đế cười không nổi. Y biết dấu vết này là do đâu mà tới.
Vừa mới dùng khí lực không nhỏ tát Thương Nặc mười mấy cái, bây giờ nhìn kỹ, y mới phát hiện khóe miệng Thương Nặc cũng đã bị đánh nứt ra.
“Ngươi muốn gặp trẫm?” Hoàng đế cẩn thận ngồi xuống bên giường, cả thân mình thẳng tắp.
Đôi mắt Thương Nặc mở to, nhìn sâu vào Hoàng đế.
Hoàng đế bị ánh mắt của hắn nhìn đến mất cả tự nhiên. Quay mặt sang hướng khác, y cười khổ nói, “Không phải ngươi có chuyện muốn hỏi sao? Lá gan của ngươi đãlớn, mà của hai đồ đệ cũng không kém, nháo thành như vậy, trẫm phải bao dung đến mức nào đây? Thôi, không cần lại phải chọc trẫm tức giận. Hôm nay trẫm rất mệt, không muốn so đo với ngươi.”
Lời này là thật tâm thực lòng, một chữ dối trá cũng không có.
Y mệt mỏi.
Quên đi, buông tha cho tất cả.
Không thể không che giấu.
Tất cả những điều dơ bẩn và thối nát ở nơi này, hãy dùng lụa cẩm tú lóa mắt của thiên tử mà che đi.
Hoàng đế, ai biết Hoàng đế cũng sẽ đau khổ như thế?
Vẻ tịch mịch bất đắc dĩ từng giọt từng giọt theo gương mặt gầy tuấn mĩ hiện ra, hóa theo gió, lại được ánh nến chói mắt bao phủ. Thương Nặc lẳng lặng theo dõi y, không bỏ sót một chút biểu cảm gì.
“Ngươi muốn hỏi trẫm cái gì?” Hoàng đế lấy lại tinh thần.
“Ta hỏi…” Thương Nặc mấp máy hai cánh môi khô nứt, “Thuốc này có giống như lúc trước không?”
Hoàng đế không lên tiếng.
Thấy Thương Nặc nhìn mình không tha, Hoàng đế gật đầu.
“Để đại hắc cẩu uống sao?”
“Ngươi uống đi.” Hoàng đế đột nhiên không nhịn được cao giọng, liếc mắt nhìn Thương Nặc một cái. Y hít một tiếng, giọng lại mềm mỏng trở lại, “Là cho ngươi uống.”
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Thương Nặc lộ ra vẻ vui mừng. Vừa nghe nói như thế, hắn lập tức vươn tay cố cầm lấy cái chén thuốc tràn đầy đặt ở đầu giường. Hai đồ đệ của hắn đã vâng theo sư mệnh lui tới góc cửa, ở bên giường chỉ còn lại Hoàng đế mà thôi.
Thấy hắn cắn răng, trừng mắt nhíu mày, y hiểu rằng mình cứ căng thẳng quá cũng chẳng ra sao. Hoàng đế tiện tay bưng chén thuốc tới cho hắn, để ở trên bàn tay có vươn thật dài cũng không tới của hắn, “Uống đi.”
Trong lòng không khỏi lại nghĩ, nhỡ tên mọi rợ này được một tấc lại tiến một thước, tỏ ra yếu ớt, đáng thương bắt trẫm phải bón thuốc, thế thì biết làm thế nào?
Làm sao bây giờ?
Chỉ trong chốc lát, Hoàng đế đã quyết định, tuyệt đối không đáp ứng.
Không ngờ Thương Nặc lại không đưa ra yêu cầu gì khác, cầm chén bưng lên miệng uống hết mà không càu nhàu lấy một tiếng. Thuốc còn sót lại ở bên môi hắn cũng tùy tay mà lau đi, thở phào một hơi.
“Tranh Nhi.” Hắn buông bát, nửa người miễn cưỡng chống đỡ tựa vào đầu giường, đồng tử sáng trong suốt nhìn chằm chằm Hoàng đế, “ Ngươi vừa rồi khinh thường ta, nói ta là cẩu, lòng ta khó chịu quá.”
Trong lòng đau xót như bị cái gì đâm vào, y nhìn Thương Nặc mà ánh mắt lại nong nóng.
Y e sợ nếu mình cứ tự nhiên mà khóc như vậy, ngày sau sẽ bị người đời nhạo báng mất. Thế nên, y vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng cười nói, “Nghe thấy tiếng mõ canh không? Canh tư rồi.”
Ở phía sau, Thương Nặc lại nói, “Ta biết ngươi hận chết ta, dù ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ khinh thường ta.”
Hoàng đế làm như không nghe, y tự mình quyết định, “Chuyện ở đây người ngoài không được biết, trẫm cũng không muốn lộ ra. Ngày mai, trẫm sẽ an bài cho các ngươi an toàn xuất cung.”
Phía sau, lại nghe thấy hai tỷ đệ Nhược Nhược đang khắc khẩu.
“Ai bảo là tình nhân? Nói bậy!”
“Bậy là bậy thế nào? Sư phụ nói muốn tiến cung là để gặp người trong lòng mà.”
“Người trong lòng là người trong lòng, Hoàng đế là Hoàng đế.”
“Nhưng sư phụ cũng nói, trong hoàng cung, người tốt nhất là Hoàng đế.”
Hai hài tử kia nói năng không kiêng nể điều gì, cứ thế tán hươu tán vượn. Tuy rằng cả hai đều hạ thấp thanh âm nhưng đều đang ở trong phòng, âm thanh sao có thể tránh không lọt vào lỗ tai Hoàng đế. Nói được một nửa mới phát hiện chung quanh đều an tĩnh lại, bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu, lúc đấy mới thấy Hoàng đế đang nhìn mình.
Hoàng đế quýnh lên, tránh không nhìn bọn họ, không ngờ vừa quay đầu lại gặp phải ánh mắt của Thương Nặc. Nhất thời giống như bốn phương tám hướng đều bị bao vây, y đã rất xấu hổ lại còn không thể động đậy.
“Sư phụ, người có khỏe không?” Hai tỷ đệ đi tới, Nhược Nhược quỳ một gối xuống đầu giường, đánh giá sắc mặt của Thương Nặc, “Sư phụ, người sao lại bị thương? Trong cung này có người đánh thắng được sư phụ sao? Chúng ta đi tìm hắn báo thù. Sư phụ, ta nói người trong lòng người là Hoàng đế bệ hạ, tỷ tỷ lại bảo không phải, chẳng lẽ lại không phải thật sao?”
Hoàng đế cả người run lên, y muốn bất chấp tất cả chạy thẳng ra khỏi Bàn Long Điện. Hai chân lại có cảm giác như bị đóng đinh không cử động nổi, y đành phải đưa lưng về phía ba kẻ vô pháp vô thiên này. Sư phụ cùng đồ đệ đều vô lễ vô giáo như nhau cả.
Tỷ tỷ lại cùng cậu sóng vai nửa quỳ xuống, dịu giọng nói, “Sư phụ, người rốt cuộc cũng uống thuốc rồi. Sư phụ, nơi này âm trầm, tuyệt không thoải mà, không bằng rời đi thôi.”
Thần kinh Hoàng đế như bị cái gì níu lại, y ngưng thần nghe Thương Nặc nói chuyện.
Một hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của Thương Nặc.
Hai tỷ đệ cũng im lặng chờ đợi.
Rốt cục, thanh âm của Thương Nặc truyền tới, “Đồng Đồng, ngươi cùng Nhược Nhược đi trước đi.”
“Sư phụ, vậy còn người?”
“Hoàng đế đã nói chúng ta tự tiện tiến vào hoàng cung, bị phát hiện là sẽ mất đầu đấy.”
Thương Nặc cười khổ nói, “Ngốc nghếch, nơi này là hoàng cung, có rất nhiều thị vệ. Các ngươi tuy ngộ tính không tồi lại có võ công, nhưng vẫn không thể mang theo một người rời khỏi nơi này.”
Hai tỷ đệ đồng thời nói, “Sư phụ, ta cõng người đi.”
Thương Nặc lại trầm mặc, “Nếu muốn đi, bằng bản lãnh của ta, dù có bị thương, chẳng lẽ lại không trốn thoát được? Chỉ là…”
Lòng bàn tay đầy mồ hôi, Hoàng đế đau khổ chờ đợi.
Chỉ là cái gì?
Lo lắng cho an nguy của đồ đệ?
Cũng khó trách, cấm cung nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, vào cung đã khó, xuất cung lại càng khó hơn. Ai làm sư phụ cũng không muốn đồ đệ nhỏ tuổi của mình mạo hiểm như vậy. Huống chi, lại vì chính sư phụ mà gặp rắc rối.
Đối với Hoàng đế mà nói, mở cửa cho thoát cũng chỉ là một câu nói, cùng lắm thì sau nay dùng chút công phu mà che đậy.
Chỉ cần Thương Nặc mở miệng cầu một tiếng, cam đoan về sau hai hài tử sẽ không dám nói bậy, tất cả sự tình chấm dứt tại đây cũng là tin mừng rồi.
Chấm dứt đi…
Hoàng đế đứng ở phía trước, tầm mắt dừng ở tủ khắc gỗ trước mặt. Y như đang chuyên tâm nghiên cứu long văn ở đó, kỳ thật lại chẳng có gì lọt vào tầm mắt cả.
Thật lâu sau, y nghe thấy Thương Nặc trả lời.
Thanh âm của Khiết Đan vương tử kia lần đầu tiên có điểm quanh co, “Chỉ là…”
Hoàng đế dựng lỗ tai lên.
Thanh âm phía sau tựa như lực bất tòng tâm tới cực điểm, giống như không thể không nhận thua, hắn cúi đầu mà thở dài, “Aiii, chỉ là, có điểm luyến tiếc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.