Chu Tước Ký

Chương 9: Chiến đấu không cân xứng




Dịch Thiên Hành kể từ khi phát hiện bí mật thân thể mình, cũng phát hiện mình có đôi khi sẽ có chút ít cử động tương đối "Khác người", sở dĩ khác người, chính là khi hắn hết sức chuyên chú suy nghĩ một việc, sẽ quên che dấu thân thể chính mình cứng hơn cả thép. Cũng may, trước kia thời điểm mà hắn thất thần, thường thường là ngồi tại tiểu hắc ốc chất đầy rác của mình —— cho nên dùng bàn tay chặt gạch, dùng bắp chân đá gãy thớt gỗ ——hành động biến thái như vậy không bại lộ ở dưới ban ngày ban mặt.
Bất quá hôm nay hắn có chút thất thần, chủ yếu là bị tình cảm làm cho hôn mê.
Cho nên khi bảy tám quả đấm lớn to như bát tô giống như hạt mưa đập tới, hắn căn bản quên trốn, cũng lười trốn, trong đầu còn đang hồi tưởng Trâu Lôi Lôi mặt ngượng ngùng đỏ ửng, muốn hắn nhớ lại lúc này lập tức sẽ phải đánh nhau, đúng là một chuyện khó khăn.
Rầm rầm rầm một trận loạn hưởng, Dịch Thiên Hành có chút ngạc nhiên nhìn mấy tên tráng hán bên cạnh ôm tay, khuôn mặt thống khổ ngã trên mặt đất, lúc này mới nhớ tới chính mình nên làm gì.
Cho nên hắn nhảy ra sau, tay trái giơ phía trước, tay phải lướt sau khẽ giơ lên, bày ra tư thế của Hoàng Phi Hồng, mắt liếc về hướng mặt đất, cực kỳ lạnh lung nói: "Còn có bao nhiêu người? Lên cả đi."
Dịch Thiên Hành cũng cảm thấy có chút ghê tởm chính mình, nhưng không có cách nào, nếu như không làm ra bộ dáng người luyện võ, không ai tin tưởng, tại sao quả đấm đánh tới trên thân người, bị đau lại là nắm tay. Mà bộ dáng người luyện võ mà hắn có thể biết... Trừ Kant đệ nhất hộ vệ, cũng chỉ có động tác này của Lí Liên Kiệt, đây là hắn học hồi lâu mới biết.
Đầu lĩnh là một trung niên, trong miệng ngậm thuốc lá đã sớm kinh hãi rơi xuống đất, hắn nhăn mặt cau mày, nháy nháy mắt, từ từ đi tới, nhìn Dịch Thiên Hành, trong lòng suy nghĩ: "Người này còn là học sinh, làm sao không thấy xuất thủ, huynh đệ của mình đã ngã lăn rồi?"
Thử thăm dò hỏi một tiếng: "Huynh đệ có luyện võ ư?"
Dịch Thiên Hành lẳng lặng nhìn hắn, cười nói: "Có luyện một chút."
"Khó trách kiêu ngạo như vậy?" Người này hung hăng nói, tiếp theo từ trong ngực rút ra một thanh khảm đao. Lúc ấy giang hồ chém nhau lưu hành nhất đúng là loại đao một thước hai này, lưỡi là thép tốt, thân đao không dài, dễ dàng mang theo.
Lúc này đã là năm giờ chiều, nhiệt độ mặt trời không hề hạ xuống, trên đường có rất ít người, góc đường bị cây ngô đồng che khuất rất thanh tĩnh. Dịch Thiên Hành thấy người này dám ở ban ngày động đao, không khỏi nhíu nhíu mày, nói: "Có chuyện gì có thể nói trước hay không?"
"Tam ca nói, chỗ này, chỉ có chúng ta lớn lối mà thôi, nếu như gặp phải người lớn lối hơn chúng ta, vậy cũng không cần nói, đánh tới khi hắn không lớn lối nữa." Trung niên nhân cho là hắn sợ, tàn bạo nở nụ cười, hàm răng vàng vàng.
Trong miệng hắn nói Tam ca, Dịch Thiên Hành đã biết là ai, cũng chính là nhân vật nổi danh trên huyện thành, chính là Tiết Tam nhi mà vài ngày trước Hà Vĩ bảo hắn cẩn thận.
Tiết Tam nhi tên thật là Tiết Cung, đáng tiếc một chút cung lương chi đức cũng không học được. Đầu thập niên tám mươi bắt đầu lăn lộn giang hồ, cũng chính là thể loại đông môn nhất đại không bắt mắt nhất, lại ham trò gian lận cờ bạc như thế, lúc ấy giang hồ, xem thường nhất đúng là đám ăn không ngồi rồi lại còn gian lận như vậy. Mà Tiết Cung cũng chiếm cả hai rồi, tự nhiên không được người ta chào đón. Có một lần gian lận bị bắt tại trận, đối phương hạn hắn trong một tuần cầm năm vạn đồng tiền bồi thường. Hắn trong một tuần cầu phụ thân cho đến nãi nãi, tìm khắp người quen biết, muốn tìm người giúp hắn ra mặt, kết quả không ai giúp hắn.
Thời hạn đến, hắn tự nhiên không có năm vạn đồng tiền, cho nên bị người khác chặt ngón tay cái cùng ngón trỏ tay phải, chỉ cho hắn giữ lại ba ngón tay giống như phế vật.
Từ ngày đó, Tiết Cung bị người ta gọi là Tiết Tam nhi, tên sửa lại, người cũng tựa như thay đổi, làm việc tàn nhẫn gan lớn, chuyện thương thiên hại lý gì cũng dám làm, hạ thủ đặc biệt độc ác, thừa dịp thời kỳ hỗn loạn, chiếm đông môn một chút địa bàn, vừa kéo theo một đám tiểu đệ, liền bắt đầu làm lão Đại, những năm này ăn sung mặc sướng, hãm hại lừa gạt cướp bóc, chuyện gì cũng làm, rốt cục trở thành đông môn lão Đại, ở trong huyện thành uy phong không ai bì nổi. Cho đến khi Cổ lão thái gia nổi danh giang hồ từ tỉnh thành về huyện thành dưỡng lão, Tiết Tam nhi khí diễm mới có chút thu liễm chút ít.
Trung niên nhân kia đi tới trước mặt Dịch Thiên Hành, dùng mặt cương đao trong tay vỗ vỗ gương mặt của hắn, vang lên hai tiếng ba ba, cúi đầu tàn bạo uy hiếp nói: "Tam gia nói, ngươi động vào huynh đệ của hắn, thì phải đi dập đầu nhận lỗi cho huynh đệ hắn, sau đó đền một cánh tay."
Hắn vốn cho là tên học sinh này sẽ sợ cả người phát run, không ngờ gương mặt người này vẫn rất bình thản.
Dịch Thiên Hành xem bầu trời bị nhánh cây cắt thành từng mảnh nhỏ, suy nghĩ, nhún nhún vai nói: "Ta không giống Tam gia các ngươi, tay cũng không phải là móng heo, làm sao có thể nói lấy là lấy?"
Trung niên nhân ngẩn người một lát mới hiểu được tiểu tử này đang mắng người, tức giận mãnh liệt, giơ khảm đao lên bổ tới.
Dịch Thiên Hành khuôn mặt bình tĩnh nhìn ánh đao chạm mặt mà đến. Hắn không muốn dùng thân thể đi đón đỡ, bởi vì mặc dù hắn có thể, nhưng cũng không muốn thân phận quái vật của mình nhanh như vậy truyền khắp huyện thành. Cho nên hắn nhẹ chuyển gót chân, để cho ánh đao hiểm hiểm từ trước sống mũi chính mình tuột xuống, chân phải kéo dài một bước, cả người cùng trung niên nhân kia áp sát, một cái khửu tay đánh vào trên mũi tên kia.
Nhìn như động tác dễ dàng, nhanh chóng nhưng không có một tia dùng sức, hời hợt dường như vừa nhấc khửu tay, đã đem tên kia đánh bay mấy thước, trên mặt một mảnh máu đen.
Nhìn thấy lão Đại bị đánh bay rồi, mấy tên côn đồ mới vừa rồi còn ôm quả đấm kêu đau rốt cục vọt lên. Dịch Thiên Hành nhăn mặt, dựa vào tốc độ của mình đến gần thân thể đối phương, dùng bàn tay đẩy, đem một tên đẩy ra mấy thước, loại "Đẩy" này, bất quá là chuyện tình trong phút chốc, hắn đem đám này đẩy ra toàn bộ. Hắn không muốn động thủ, bởi vì hắn không biết mình có thể nhỡ tay đem những người này đả thương quá nặng.
Nhưng hắn nghĩ như vậy, đám tiểu lưu manh tự nhiên là không biết, trừ mấy tên đầu linh quang, nhát gan sợ phiền phức nao núng ở phía sau ra, có mấy người liều mạng rút đao nhọn hô giết đi lên.
Dịch Thiên Hành lạnh lùng nhìn bọn côn đồ vây quanh, trong lòng phiền muộn dị thường, hắn không biết Trâu Lôi Lôi ở nơi đó chờ mình lâu có nhàm chán hay không, cộng thêm đây là cửa trường học, ban ngày, hắn cũng không muốn để quá nhiều người chú ý, cho nên quyết định mau chóng kết thúc trận chém giết nhàm chán này.
Nhìn những người vây quanh vẻ mặt dữ tợn, đầu óc của hắn lại thanh minh, nhìn kỹ động tác trên tay đối phương, sau đó dùng động tác nhanh hơn chuẩn hơn đánh trả, mũi chân ở trên đường nhựa một chút tức tung, xuyên qua giữa mọi người, quả đấm từ dưới nách phía sau bọn côn đồ đi xuyên qua, thật thật tại tại đánh vào trên người đối phương.
Tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, giống như một trận gió, đối với đám côn đồ sẽ chỉ ở đầu đường chém giết mà nói, lúc này Dịch Thiên Hành giống như là cao thủ trong TV. Bất quá chỉ mấy phút, đám lưu manh cầm dao găm đều gục ngã dưới đôi thiết quyền kia. Dĩ nhiên, hắn không dám dùng toàn lực. Lúc trước mấy tên lưu manh đứng ngoài chưa kịp xông vào, lúc này vội vàng chạy đi hướng đầu đường kia chạy tới.
Dịch Thiên Hành đứng ở góc đường, nhìn bọn côn đồ bên cạnh ủ rũ kêu rên không dứt, không biết sao, trong lòng lại sinh ra một phần chán ghét, phảng phất mình là quân chủ cao cao tại thượng đang quan sát đám thần dân đáng thương.
Hắn bỗng nhiên tỉnh lại, cảm giác ý nghĩ này của mình rất cổ quái, lấy sự thông tuệ của hắn, tự nhiên có thể nhận thấy được trên tâm lý chính mình có chút thất khống, vội vàng lắc đầu, kéo qua xe đạp đổ ở dưới cây ngô đồng, quay đầu hướng trung niên nhân đang ôm mũi chảy máu lớn tiếng nói: "Các ngươi nếu có thể tra ra được ta học ở trong huyện, khẳng định biết ta đang ở nơi nào, sau này muốn tìm thì hãy đi nhà ta, ở trường học không tiện."
Hắn dùng ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng cách không điểm mi tâm tên kia một cái, lẳng lặng nói: "Nhớ lấy, tới nhà của ta tìm ta." Tiếp theo cười cười nói: "Thật ra ta là một người rất hòa khí."
Đám thủ hạ của Tiết Tam nhi cũng đã kinh sợ rồi, bọn họ lúc nào gặp qua loại thân thủ này, vốn thiếu niên chẳng qua là lẳng lặng nói nói, ở trong mắt bọn họ đáng sợ hơn bất cứ thừ gì, chờ nghe thấy câu kia, thật ra thì ta là một người rất hòa khí, lại càng vừa tức vừa giận, rối rít mắng lên.
Dịch Thiên Hành lúc này đã cỡi xe đạp hướng bờ sông đi, hắn nghĩ tới vừa rồi cùng người khác đánh nhau trấn định tự nhiên, cảm giác lâng lâng sau đó, không khỏi khẽ thở dài "Chính mình thật là quái vật sao?" Làn gió thổi vào trên mặt của hắn, có chút mát mẻ, lại làm cho hắn lòng tràn đầy tối tăm cảm giác có chút thoải mái, hai tay hắn rời tay lái, ngửa đầu hướng trời rống một tiếng: "Ta chửi con mẹ ngươi chứ lão tặc thiên, không để cho ta có cha mẹ, lại cho ta thứ đồ chơi này!"
Bờ sông huyện thành là một thảm cỏ xanh, đường lớn ven sông từ trong huyện nối thẳng nút giao đại học truyền hình, Dịch Thiên Hành nghĩ đến cô gái chờ mình, tâm tình rốt cục thư sướng chút ít, hai tay nắm chặt tay lái, dùng sức đạp xe đạp hướng bên kia phóng đi, trời chiều treo ngược ở trong khe núi bên kia sông đem bóng dáng thiếu niên cùng xe đạp kéo ra thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.