Sau khi rời khỏi nhà, Diệp Hi đi thẳng đến công ty, mặc dù cô đã giao toàn quyền quản lí cho Ngoi Thừa Ân, cô cũng tin tưởng vào năng lực của anh ta nhưng đó là công ty của Diệp gia, là tâm huyết của ông, cô không muốn từ bỏ tâm huyết của ông lại đi xuống. Đưa Diệp Hi đến công ty, Lãnh Hàn Thiên cũng đến công ty của anh.
Một ngày này, Diệp Hi sáng đã phải đối mặt với cuôc họp cổ đông, sau đó cô lại đi tham quan công ty, hỏi thăm giới thiệu với công, rồi lao vào xử lí mớ giấy tờ còn tồn đọng. Đến khi Lãnh Hàn Thiên gọi điện đến nhắc cô ăn cơm trưa cô mới nhìn đồng hồ đã quá một giờ rồi, hèn gì cô cảm thấy rất rất đói. Buổi chiều, lạu là Lãnh Hàn Thiên đến đón cô thì cô moies chịu dừng làm việc.
Khép cửa văn phòng, Diệp Hi chạy thật nhanh ra cổng, thấy bóng Lãnh Hàn Thiên chờ cô đã lâu, Diệp Hi lao vào ôm anh, nũng nịu ' Thiên ca ca em đói, chúng ta đến nhà hàng Tây Âu ăn nhé.' Nhìn cô cực khổ, Lãnh Hàn Thiên cũng đau lòng, gì chứ, Diệp Hi là tâm can bảo bối của anh, không đau lòng anh mơid lạ, anh còn ước gì, có thể thay cô làm hết thảy, co chỉ việc ngồi xem là được rồi. Mở cửa xe đặt cô vào xe, Lãnh Hàn Thiên mở của xe giọng cưng chiều với cô ' được, chúng ta đi ăn, Tiểu Du công việc ở công ty em giao cho nhân viên là được rồi, những việc khó giải quyết thì cứ để Ngô Thừa Ân đi làm, đừng làm hết như vậy sẽ mệt mỏi.'
Thấy anh quan tâm cô như vậy, Diệp Hi nâng lên sợi tóc, khóe miệng lộ ra một đường cong tuyệt hảo:' Thiên caca, muội biết rồi, muội có việc gì khó sẽ nói Thiên caca giúp muội, sẽ không tự mình làm' Nghe được lời hứa của cô anh nở nụ cười, đúng vậy, có việc gì khó cô sẽ giao cho anh, cô chỉ việc nhìn và hưởng thụ hết thảy, cô chỉ cần vui vẻ là được, còn mọi việc cứ để anh lo. Đến một ngày cô sẽ thấy anh là tất cả, sẽ không rời xa anh nữa.Còn cô đang nghĩ gì, cô đang nghĩ đến mọi việc cứ để anh lo, còn cô chỉ cần hằng ngày chăm sóc anh, hàng ngày ôm anh, giúp anh những việc vặt là đủ rồi. Mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ của mình rất nhanh đã đến nhà hàng Tây Âu, đây là sản nghiệp của Vương gia, hiện tại do lão ngũ tiếp quản. Đừng nhìn bọn họ lúc nào cũng cà lơ phất phơ mà nghĩ họ vô dụng, cháu trai thừa kế duy nhất của những tập đoàn hàng đầu thế giới không phải chuyện đùa, họ có năng lực thao túng cả thế giới chứ không phải nhue bình thường đâu.
Vào cửa nhà hàng, Diệp Hi được Lãnh Hàn Thiên ôm vào, cô thõa mãn, rúc đầu trong ngực anh nhìn mọi người. Trong phòng ăn, đám người lão tam đã ở đó, trên bàn cũng đã bày biện sẵng những món Diệp Hi thích ăn.Nhìn bàn ăn, Diệp Hi rút đũa, vương tay chuẩn bị hăng hái chiến đấu, vươn tay định gắp món gà trước mặt, thì cô sựng lại, thấy có gì đó sai sai, quay qua nhìn thấy mọi người vẫn chưa ai dộng đũa muỗng dao nĩa, lại thấy Lãnh Hàn Thiên nhìn cô cười,Diệp Hi dừng lại buông đũa cuống nhìn mọi người, nhìn lại mình sau đó nhìn qua Lãnh Hàn Thiên thắc mắc. Lãnh Hàn Thiên cầm nĩa, dao cắt nhỏ từng miếng bít tết đưa đến trước mặt cô, cười nói:' từ hôm nay họ ở nhà em rồi, chưa được em cho phép ai dám ăn' nói xong còn đưa ánh mắt “kệ họ đi” nhìn cô. Diệp Hi nhíu mày, đưa mắt ra nhìn đám lãi tam, thấy họ gật gật đầu theo kiểu “lão đại, một lòng nghe lệnh” thấy vậy, cô cầm nĩa, bỏ một miếng bít tết vagi miệng, vẻ thưởng thức, rồi mới mở miệng
“lão tam,tứ,ngũ, lục, theo luật cũ trên bàn ăn thế nào?” Nói xong còn bỏ miếng bít tết tiếp theo vào miệng nhai nhồm nhoàm. Đám người lão tam hiểu ý, mắt nhìn nhau, cầm nĩa và... lao vào tranh nhau mà ăn.Phải, ngày xưa lão đại ra luật, dù có chuyện gì ghét nhau xích mích hay nhờ vã cũ là chuyện để sau, trên bàn ăn chỉ cí mạnh no yếu đói, không đem chuyện cá nhân vào, vì vậy đã thật lâu nhưng họ vẫn như đám con nít, lao vào đánh nhau chỉ vi ăn...
ăn xong no nê thõa đáng, Diệp Hi cùng mọi người đến trung tâm thương mại, Diệp Hi rất ít khi đến những nơi này mua sắm bởi vì cô không lo ăn mặc, từ nhỉ cô đã ăn mặc giống con trai, hoặc những bộ đồ ngổn ngáo, lề đường nên không bận tâm lắm, hôm nay, cô mặc dù không có hứng thú mua đồ nhưng cô có thể mua vài bộ trang phục xài hết tiền của đám lão tam vẫn là chuyện vui. Đi vòng quanh, lựa được vài món đồ, Diệp Hi dừng lại trước cửa hàng đá quý, cô thấy một chiếc nhẫn cặp rất đẹp, cô nghĩ nếu như mình và Hàn Thiên đeo lên sẽ rất đẹp, vươn tay chỉ chiếc nhẫn nhưng...