Chưa Ai Nói Em Là Con Gái Sao?

Chương 3: Thu nhân tài




Rời khỏi nhà, cô ngồi trên chiếc roya 457 đời mới nhất, theo tuyến đường lộ đi thẳng đến trung tâm thành phố, nơi có trường đại học kinh tế Z tọa lạc. Đi thẳng đến văn phòng, cô đạp cửa, thầy hiệu trưởng nhíu mày nhìn cô, lịch sự hỏi: ‘tiểu thư, không biết cô đến đây là có chuyện gì?’ Nhìn ánh mắt thầy hiệu trưởng, đây là một con cáo già biết tiến biết lui, co được giãn được, không vòng vo tam quốc cô đi thẳng đến chiếc ghế salon tự rót cho mình li trà nhấm nháp. Hiệu trưởng nhìn cô với đôi mắt nghi hoặc, cô gái này từ đâu ra?
Tại sao trên người cô ấy có ,một phong thái ung dung ngang ngược nhưng hàn khí lại tỏa ra bức người nhu vậy? Đối với ông còn tỏ ra nghi hoặc mơ hồ, còn làm ông không tự giác kính sợ thì cô gái này đúng là một người giỏi. Diệp Hi để mặc ông Hiệu Trưởng già đánh giá mình, tự giác mở miệng: ‘Phương hiệu trưởng, có lẽ ông không biết tôi nhưng ông tôi thì ông biết đấy.’ đứng dậy chỉnh lại vạt áo, cô đưa tay ra ‘ xin tự giới thiệu tôi là Diệp Hi cháu gái của Diệp tổng người có tiền đầu tư trong ngôi trường này cao nhất.’ Nghe đến cái tên Diệp tổng – người từng làm mưa làm gió trên thương trường bao năm Phương Hiệu trưởng đưa tay mình bắt lấy tay cô. Nghi thức xã giao đã xong, Diệp Hi ngồi xuống mở miệng: ‘ông tôi đã mất chắc ông cũng biết, tôi là người thừa kế, nay tôi đến cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng chỉ muốn ông đưa tôi đi tham quan khu này và xin của ông ba người để họ tốt nghiệp sớm được chứ?’ Phương hiệu trưởng nhìn cô nghi hoặc như không tin chuyện cô nói là thật, mặc kệ lão già nghi ngờ, Diệp Hi đã đứng dậy, bước ra khỏi cánh cửa, Phương hiệu trưởng cũng đứng dậy bước theo cô. Sau khi đi một vòng quanh trường, Diệp Hi cũng trở lại phòng hiệu trưởng. Theo cô đánh giá, đây là một ngôi trường lớn khang trang, trang thiết bị hiện đại, có thể đạt chuẩn quốc tế, những người học ở đây đa số là cậu ấm cô chiêu nhưng cũng có một vài người là nhận được học bổng vào đây.
Phương hiệu trưởng thấy Diệp Hi không nói gì cũng trầm mặc, một lúc sau, Diệp Hi lên tiếng trước: ‘Phương Hiệu Trưởng tham quan cũng đã tham quan rồi, bây giờ ông có thể để tôi chọn ba người chứ?’ Phương hiệu trưởng nhìn Diệp Hi một lúc sau cũng đồng ý: ‘ không biết Diệp tiểu thư là muốn chọn ba người nào?’ Diệp Hi thấy thái độ hợp tác của Phương hiệu trưởng cũng không vòng vo tam quốc trực tiếp chọn ba người: ‘ Phương hiệu trưởng, người tôi chọn là Phong Vân – nữ sinh viên năm ba khoa Quản lí quốc tế, người thứ hai là Tống Minh Dương – sinh viên năm tư khoa tài chính kinh tế, người cuối cùng là Ngô Thừa Ân – sinh viên năm cuối khoa quản lí điều hành tổng hợp. Tôi chỉ chọn ba người khá nổi bật thôi, chứ chưa tới mức chọn đi ba người giỏi nhất của trường ông, có hay không đồng ý?’ Phương Hiệu trưởng lại một lần nữa nghi ngờ nhìn cô, thật sự cô chỉ chọn ba người đó thôi sao? Ba người đó không nổi bật gì, là học sinh nghèo nhận được học bổng mà được học ở trường, thành tích khá cao nhưng không quá nổi bật.
Do dự một hồi, Phương hiệu trưởng cũng gật đầu, quay người nhấc điện thoại lên gọi cho quản sinh: ‘Thầy Dương, thầy gọi ba em là Phong Vân – nữ sinh viên năm ba khoa Quản lí quốc tế, Tống Minh Dương – sinh viên năm tư khoa tài chính kinh tế, NgôThừa Ân – sinh viên năm cuối khoa quản lí điều hành tổng hợp lên văn phòng gấp gặp tôi.’
Điện thoại vừa tắt, không khí trong phòng trở nên im ắng lạ thường, Phương Hiệu trưởng tiếp tục đánh giá Diệp Hi, ông thắc mắc là cháu gái của tập đoàn lớn như vậy nhưng cô lại ăn mặc khá giống những kẻ du côn ngoài đường, may đây chỉ là suy nghĩ của ông nếu oong dám nói ra thì chắc cả nhà đã bị tru di rồi. Còn Diệp Hi thấy mục đích của mình cũng đã hoàn thành cũng không còn lời gì để nói. Mười lăm phút sau, phá vỡ sự in ắng lạ thường trong căn phòng là tiếng gõ cửa đều đặn, ba người Phong Vân, Tống Minh Dương, Ngô Thừa Ân đồng thời bước vào. Ba người ăn mặc theo ba phong cách, nếu Phong Vân chọn phong cách dễ thương với bộ váy nhẹ nhàng duyên dáng thì Tống Minh Dương lại chọn cách ăn mặc theo phong cáh đứng đắn, nhưng cô vẫn ấn tượng nhất là Ngô Thừa Vân, anh ăn mặc theo kiểu sinh viên, nhưng khí chất lại toát lên vẻ trưởng thành, đây đúng là người cô đang chọn. Thấy cô gái lạ đánh giá mình ba người đồng thời đưa mắt đánh giá lại cô gái trước mặt. Phong cách ăn mặc theo kiểu ‘bụi’ chiếc quần ôm bó sát, mài rách khắp nơi, chiếc áo sơ mi rộng được sắn cao tay cao, nếu như không phải đây là phòng hiệu trưởng mọi người đã tưởng cô gái này là du hồn cát đảng ở đâu mới đến. Thấy không khí có tính quỷ dị, thầy hiệu trưởng lên tiếng giới thiệu: ‘giới thiệu với ba em đâu là Diệp tiểu thư cháu gái Diệp tổng người mà có số vốn đầu tư vào trường chúng ta cao nhất, hôm nay Diệp tiểu thư có việc muốn gặp ba em.’ Nói xong ông quay người đang tính mở miệng giới thiệu ba người với Diệp Hi thì Diệp Hi ngăn lại: ‘ Phương hiệu trưởng không cần giới thiệu, tôi biết họ, ông có thể hay không ra ngoài cho tôi nói chuyện cùng họ được không?’ Nhìn Diệp Hi, Phương hiệu trưởng do dự một lúc cũng gật đầu đi ra ngoài. Trong căn phòng không khí bỗng có chút ngột ngạt, đánh giá người cũng đã xong Diệp Hi cũng phá vỡ thế im lặng lên tiếng trước: ‘ngồi đi!’ lúc này Phong Vân Tống Minh Dương, Ngô Thừa Ân cũng phát hiện mình đang đứng không tiện nói chuyện bèn đến bên ghế đối diện cô ngồi xuống. Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, Ngô Thừa Ân lên tiếng hỏi: ‘không biết Diệp tiểu thư cần gặp chúng tôi có chuyện gì sao?’
Diệp Hi kiếp trước ngu muội nhưng cũng biết được vài điều quan trọng, ba người ngồi trước mặt cô đây mặc dù thành tích không có gì xuất sắc nhưng trong công việc lại rất trung thành quyết đoán, là bộ ba kinh tế, làm mưa làm gió trên thị trường trong nước và vang danh khắp quốc tế, nhưng kiếp trước họ lại bị Lâm Phàm thu mua lại để rồi Lâm gia càng ngày càng phát triển lật đổ cả Diệp gia, bất quá đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này cô sẽ thay đổi hết thảy, bán cho ba người họ nhân tình mà thu họ lại. Diệp Hi cười cười lộ ra chiếc răng khểnh dễ thương và đôi má lúm sâu thẳm: ‘ Ngô huynh cứ từ từ sao lại vội, trong làm ăn kinh tế, nóng vội sẽ không ổn.’ Nói xong Diệp Hi rót cho mình li trà nhấm nháp: ‘trà ngon, mọi người thử xem’ nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Diệp Hi mọi người thắc mắc trà ngon tới mức nào mà đại tiểu thư – hòn ngọc quý của Diệp gia lại khen ngon nức nở như vậy. Ba người rót cho mình một li thử nhấm nháp nhưng... vị trà không có gì nổi bật, cũng chỉ là trà bình thường thôi nhưng nhìn thấy biểu hiện kia của Diệp Hi ba người lại lâm vào ảo giác. Thu hết mọi hành động của ba người vào mắt, Diệp Hi bắt ngang chân đặt ly trà xuống bàn thõa mãn: ‘trà ngon hay không không phải vị mà tại tâm, Ngô huynh, Tống huynh, cả Phong tỉ sao lại nôn nóng như vậy?’ Ngừng lại một lát, quan sát nét mặt của ba người Diệp Hi lại cười, đúng là người cô chọn biết kiên nhẫn biết quan sát người khác. Diệp Hi không quanh co nữa vào thẳng câu chuyện: ‘ Ngô huynh, tôi biết huynh nhà có mẹ già và ba em nhỏ đang học trung học, Tống huynh nhà huynh có cha già bị bệnh, mẹ huynh mất sớm, nhà còn một cô em đang học trung học, Phong tỉ em trai cô đang bị xơ gan giai đoạn cuối cần tiền mổ gấp nếu không hậu quả gì ai cũng biết, ba người cùng sống trong khu nhà nghèo X từ nhỏ quen biết nhau nương tựa nhau và chơi chung với nhau mà lớn lên đúng không?’ Nghe Diệp Hi nói như vậy ba người cũng đã biết, người ta có chuẩn bị mà tới đây, nhưng phong cách của ba người vẫn là bình tĩnh, nếu là bạn thì không phải kẻ thù ngược lại nhưng họ không có gì để mất. Ngô Thừa Ân bình tĩnh nhìn Diệp Hi: ‘nếu Diệp tiểu thư đã biết hết mọi chuyện như vậy chắc có mục đích mà đến đây, không biết Diệp tiểu thư muốn gì ở chúng tôi?’ Diệp Hi xưa giờ vẫn thích nói chuyện cùng người thông minh, mà Ngô Thừa Ân hay hai người còn lại ở đây là một trong số đó.
Nghe Ngô Thừa Ân nói như vậy, Diệp Hi cũng chỉ cười ‘Ngô huynh đúng là người thông minh mà tôi cần. Tôi vào thẳng vấn đề, Ngô huynh, vấn đề của ba người tôi sẽ giúp ba người giải quyết tốt, còn nữa, ba người sẽ được tốt nghiệp sớm theo yêu cầu của tôi.’ Dừng lại một chút, thấy ba người nhíu mày, Ngô Thừa Ân nhấp một ngụm trà: ‘Diệp tiểu thư, tôi biết trên đời này không ai cho không ai cái gì, cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng.’ Thông minh, đây là người cô cần: ‘ Ngô huynh nói đúng trên đời không ai cho không ai cái gì.’ Dừng lại Diệp Hi nhấm nháp một ngụm trà rồi tiếp tục: ‘yêu cầu của tôi rất đơn giản, ba người về đầu quân cho tôi, giúp tôi điều hành Diệp thị, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu cho mọi người.’ Lần này Phong Vân không suy nghĩ lên tiếng: ‘chỉ có yêu cầu như vậy thôi sao? Nếu chúng tôi đáp ứng cô sẽ giúp chúng tôi sao?’ Phong Vân là cô gái còn nhỏ tuổi nghe thấy điều kiện đơn giản như vậy hiển nhiên là không suy nghĩ mà đáp ứng rồi nhưng.. Diệp Hi nhìn Phong Vân thấy sâu trong đôi mắt ấy là sự chờ mong bất quá: ‘cũng không đơn giản như vậy, tôi muốn ba người kí khế ước bán thân cho tôi đồng nghĩa ba người sau này sẽ theo tôi không thể rời khỏi, không thể phản bội, nếu ba người làm được thì liên hệ với tôi, tôi chờ kết quả của mọi người.’ Nói xong, Diệp Hi đưa tay chuyển tấm danh thiếp cho Ngô Thừa Ân xong xoay người bỏ đi khuất sau cánh cửa, để lại cho mọi người cảm giác bí ẩn khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.