Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 12:




Edit: jena
Ba phía xung quanh quảng trường đều là các bậc thang, chỉ có phía còn lại là hướng ra bờ hồ.
Cảnh Tây đứng ở bậc thang trung tâm, có thể đem mọi thứ ở hai phía trái phải thu vào tầm mắt, cùng hệ thống nhỏ nhìn một màn "nam chính từ bên trái vòng sang bên phải, vô tình gặp gỡ nữ chính đi từ bên phải sang bên trái". So với phim thần tượng chỉ có kích thích hơn chứ không hề thua kém, khiến cho hệ thống nhỏ kích động không ngừng gào thét vang dội.
"Tuấn nam mỹ nữ, quá mức xứng đôi! Quả nhiên là vận mệnh sắp đặt, không cần chủ nhân ám chỉ thời gian, nữ chính cũng có thể ngay thời điểm này xuất hiện!"
Cảnh Tây ha ha thuận theo rồi lẳng lặng nhìn.
Thần thụ đã có hơn trăm tuổi, gốc cây to lớn cần sáu người ôm mới hết, thuộc họ cây gỗ to lớn, cành cây tốt tươi xanh rì bao trùm hơn một nửa khuôn viên quảng trường.
Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn vàng linh lung, gió thoảng mang theo hương vị tự do của biển cả, âm nhạc dịu nhẹ như có như không từ hoạt động vui chơi phía xa vọng lại. Dưới tán cây là hai người đứng đối diện nhau, lặng im bất động.
Nam chính trong phút chốc ngây người một chút.
Hệ thống nhỏ phấn khởi ôm lấy trái tim thiếu nữ của mình, hai mắt bắn tim hồng chíu chíu đang theo dõi khung cảnh lãng mạn trước mặt bỗng phát hiện một tia năng lượng cực nhỏ dao động giữa không trung, dường như vụt ngang qua đây, trong giây lát đã không còn thấy tăm hơi.
Nó "Úi cha" một tiếng.
Cảnh Tây hoàn hồn, sâu kín thở dài: "Để một tên cẩu độc thân cả ngàn năm tuổi làm bà mối se duyên có thích hợp không?"
Hệ thống nhỏ biu biu liền nhớ lại những lần công tác trước kia của cậu.
Ở bộ phận trọng sinh, nhìn tên đoán nghĩa, chính là nhận tiền của người ta ủy thác để trọng sinh.
Bọn họ trọng sinh, mở lại cục diện ban đầu, thu hoạch đám người cặn bã mà nguyên chủ căm thù rồi đem người đến cho nguyên chủ nhận thù lao. Vì vậy người công tác sẽ không cần những cảm xúc không cần thiết làm gián đoạn chức nghiệp, cũng như không để tình cảm liên lụy đến thế giới của khách hàng. Nói cách khác, bạn đã đăng ký vào đây, hãy từ bỏ giấc mộng vui vẻ sum vầy với người yêu đi.
Thế nhưng quần chúng hệ thống lại không thấy Cảnh Tây có chút oán thán gì với cuộc sống như vậy.
Trọng sinh có khó có dễ, khi đối diện với hoàn cảnh khó khăn, trở thành nhân vật phản diện khiến nhân viên công tác chỉ muốn cực lực bỏ của chạy lấy người, chỉ có một mình Cảnh Tây vui vẻ chấp nhận. Toàn bộ người ở cục quản lý đều biết cậu ta có sở thích đem từng nơi công tác gây hỗn loạn thành một trận gió tanh mưa máu, người ngã ngựa đổ, nhiều hệ thống cộng sự của cậu theo lẽ đó tử vong rất nhiều.
Khác với các nhân viên công tác khác căn cứ theo hành vi chức nghiệp thường ngày để khắc chế chính mình không yêu đương, Cảnh Tây chính là một lòng một dạ với chính sự, chưa bao giờ đoái hoài đến hai chữ "tình yêu".
Chẳng lẽ ý chủ nhân là hiện tại đến một nơi quá mức nhàm chán an nhàn nên ngài ấy bị tiêm nhiễm vào đầu "tình yêu ngây trong sáng" của thiếu nữ như nó à?
Nó thử hỏi: "Ngài còn muốn phân phó thêm gì không? Nguyên chủ của thân thể này sau khi ký hợp đồng đã bắt đầu một cuộc sống mới, hiện tại tùy ngài có thể sử dụng nó rồi."
Cảnh Tây không nói gì, đứng nhìn nam chính rời khỏi trạng thái bất động ngây người, nhanh chóng lùi về sau cách xa khỏi nữ chính.
Đoạn Tu Văn một đường lùi ra sau, lưng muốn dán hẳn vào gốc cây.
Cô gái trước mắt có mái tóc dài mềm mại, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, biểu tình ban đầu chính là kinh ngạc, thế nhưng ngay lập tức đã trở về trạng thái bình tĩnh ban đầu, thậm chí cũng vô cùng hối hợp lùi về sau vài bước. Vậy mà mùi hươn nhè nhẹ thoang thoảng kia vẫn lưu luyến quấn lấy cậu, trói buộc cậu,... Cậu hổn hển thở, chật vật dời tầm mắt.
Hai người anh em vội vàng chạy đến trấn giữ nam chính.
Một người chắn giữa cậu và cô gái, một người khác gọi điện cho Đoạn Trì, thiếu chút nữa mất khống chế mà tru luôn tiếng sói: "Chú ơi!!!"
Đoạn Trì vừa nghe thấy tiếng chuông báo động bén nhọn đinh tai, trong lòng trầm xuống.
Hắn đem công tác xử lý xong hết mới đến đây vì cảm thấy khó hiểu với thái độ của Ất Chu đối với Dị Lang, nghĩ rằng dù cậu thực sự cần phải làm chuyện gì đó nghiêm trọng nhưng cũng không đến mức mạo hiểm bản thân. Thế nhưng hiện tại là tình huống như thế nào đây?
Đầu dây bên kia điện thoại nói năng lộn xộn, cố gắng hết sức tường thuật lại sự việc, nghe giọng nói còn âm ỉ đau đớn.
Đoạn Trì: "Con gái?"
Sói con khóc tu tu: "Đúng vậy!"
Đoạn Trì: "Thực sự là nữ?"
Sói con bô lô ba la một chút, nhìn nhìn Kim Ngữ Mộng rồi lại nhìn bản thân: "Chắc... chắc là vậy."
Đoạn Trì: "Mấy đứa có làm sao không?"
Sói con: "Dạ không. Chỉ có Tu Văn có phản ứng thôi."
Đoạn Trì trầm mặc vài giây, kêu sói con gửi ảnh chụp cô gái kia cho mình.
Sói con không rõ vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Đoạn Trì vừa xem, phát hiện ra người quen.
Kim Ngữ Mộng.
Lần đầu tiên người nào đó gây chuyện cũng có sự xuất hiện của cô, lần này thì sao? Chỉ là trùng hợp à?
Trực giác của Đoạn Trì bảo rằng có vấn đề, hỏi: "Định vị hiện tại của em ấy vẫn đang ở khách sạn?"
Sói con sửng sốt: "Ai ạ?"
Sau đó lập tức phản ứng lại: "Dạ đúng vậy. Tụi con vừa mới kiểm tra, hiện tại đang ở trong phòng khách sạn."
Đoạn Trừ "ừ" đã biết.
Chuyện đã đến nước này, qua đó cũng không có tác dụng gì, hắn nói cho bọn sói con chờ cảnh sát đến làm theo quy trình như bình thường rồi cúp máy.
Sói con đóng di động lại, xem xét tình huống của anh em mình.
Đoạn Tu Văn nhận lấy chai nước của bọn họ, uống một ngụm to, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, nghe thấy tiếng chuông dần dần dừng lại.
Hệ thống nhỏ ngay lập tức kiêu ngạo vỗ ngực bẹp bẹp: "Chủ nhân, ngài xem, có phải hay không rất ưu tú? Có phải hay không vô cùng lý trí?"
Nó thừa dịp đêm nay Cảnh Tây lộ ra chút cảm xúc hiếm thấy, nắm chặt cơ hội giúp nam chính lấy lại ấn tượng tốt, miễn cho về sau vị chủ nhân nắng sớm chiều mưa của mình làm thêm việc điên rồ: "Hơn nữa ngài quan sát thử xem, có phải ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn về phía nữ chính không? Đấy, nam chính của chúng tôi là một người có vô cùng mạnh mẽ, biết mình biết ta, biết khắc chế bản thân để bảo vệ người khác, một con sói như thế ai mà không thích cho được!"
Cảnh Tây tự đáy lòng nói: "Còn phần sau sao không nói thêm?"
Hệ thống nhỏ: "Hả?"
Cảnh Tây: "Ba phần bá đạo ba phần thâm tình ba phần tà ác, cộng thêm 0.5 mức độ nhạy cảm và 0.5 mức độ dính người."
Hệ thống nhỏ: "... Ngài kỳ quá!"*
*lol em bé ngoan Cảnh Tây dám trêu đùa trái tim thiếu nữ hường phấn của bé hệ thống =)))))))
Cảnh Tây cười cười, mắt vẫn quan sát tình hình. Kim Ngữ Mộng đã bình tĩnh lại, tìm một chỗ để ngồi xuống chờ cảnh sát đến. Những người xung quanh nghe thấy tiếng chuông thì dừng lại tụm năm tụm ba chia nhau người miếng dưa người miếng nước hóng chuyện.
Cậu xác nhận toàn bộ quá trình hoàn toàn thuận lợi, nữ chính cũng không có khả năng gặp nguy hiểm nữa thì rời đi.
Vừa rời khỏi chỗ cây thần thụ, hệ thống nhỏ liền kinh ngạc kêu lên.
Bởi vì sau khi máy bay của Đoạn Trì đến nơi, đáng lý xe phải di chuyển hắn đến chỗ thần thụ để giải quyết tình huống của đám sói con nhà hắn. Nhưng rốt cuộc hắn lại đang đi đến khách sạn bên bờ biển.
Nó lập tức gào lên: "Đoạn Trì đang đi tìm ngài, hắn đã hỏi vị trí của ngài qua đám sói con rồi, ngài mau trở về khách sạn đi!"
Cảnh Tây nhanh chóng bắt xe trở về.
Hệ thống nhỏ tạch tạch tính toán: "Chúng ta không về kịp nổi."
Cảnh Tây: "Muộn hơn hắn khoảng bao lâu?"
Hệ thống nhỏ: "Năm phút."
Cảnh Tây phân phó cho cộng sự nhỏ mở rộng bản đồ, xem xét vị trí của bản thân rồi bảo tài xế đi vào một đoạn đường nhỏ hướng đến khách sạn. Nơi này có công trình đang thi công, xe không thể đi vào, cậu có thể chạy.
Hệ thống nhỏ: "Còn ba phút nữa. Tôi sẽ giúp cho định vị của ngài đang ở chỗ bờ biển, giả vờ đi dạo đêm."
Cảnh Tây: "Không cần, vị trí nên ở yên một chỗ."
Hệ thống nhỏ: "Vì sao?"
Cảnh Tây: "Hắn sẽ sinh nghi."
Hệ thống: "Hắn nghi ngờ ngài rồi sẽ như thế nào?"
Cảnh Tây quăng cho cộng sự nhỏ có chút thiểu năng của mình một tiếng thở dài: "Phiền toái chứ sao. Ngươi chỉ đứng ở lập trường của fan não tàn muốn tác hợp nhanh chóng chuyện của nam chính nữ chính, dễ quá, với ngươi đó là chuyện tốt. Nhưng đối với góc độ của một người trong gia đình, Dị Lang có nguy cơ tử vong lên tới 90%, chúng ta vậy mà tính kế cháu trai ngoan của hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ làm lơ bỏ qua cho ta sao?"
Hệ thống nhỏ nuốt ngược nước mắt vào trong, hối hận: "Nếu biết mọi chuyện thuận lợi như thế, tôi đã không bảo ngài ra đó xem rồi."
Thế nhưng bọn họ chỉ có thời gian là ba ngày, để phòng ngừa lãng phí cơ hội, vẫn phải nên chân chính giám sát mọi chuyện.
Hệ thống nhỏ sốt ruột: "Còn hai phút nữa, hắn vào thang máy rồi!"
Bước chân của Cảnh Tây không ngừng, chạy thật nhanh vào đại sảnh, xoay người một cái rồi leo lên cầu thang bộ.
Hệ thống nhỏ: "Nếu không thì tôi xâm nhập vào hệ thống điều khiển thang máy khiến nó chạy chậm một chút, giúp ngài kéo dài thêm thời gian?"
Cảnh Tây vùn vụt parkour lên lầu, phun ra một câu: "Không cần."
Hệ thống nhỏ: "Vậy làm sao mà ngài đuổi kịp nổi, hắn đi thang máy còn ngài leo thang bộ, còn không phải sẽ đụng mặt nhau ở hành lang à?"
Cảnh Tây không trả lời, thoăn thoắt leo lên từng tầng lại từng tầng.
Khách sạn có tổng cộng mười tầng, phòng cậu ở tầng thứ bảy. Cậu chạy thẳng lên tầng thượng tìm vị trí phòng, cúi đầu nhìn xem bố cục bên trong, hệ thống nhỏ oa oa kêu lên khi thấy cậu tung người nhảy xuống, mượn hai điểm tựa lấy lực, nhẹ nhàng quăng mình qua ban công. Vừa lúc tiếp đất đã nghe thấy tiếng chuông cửa không biết đã vang lên bao lâu. Chuông cửa dừng lại, thay vào đó là tiếng chuông di động.
Cảnh Tây ném di động xuống giường rồi bước vào phòng tắm.
Cậu lưu loát cởi quần áo ra, xoa một ít dầu gội lên đầu cùng một ít dưỡng thể, đem thân thể tắm qua một lần. Sau đó lau khô người, mặc áo tắm dài đi ra ngoài cầm di động lên: "Alo?"
Sói già Đoạn Trì hơi nhe răng: "Em đang ở đâu?"
Bé ngoan Cảnh Tây: "Ở khách sạn. Có chuyện gì không?"
Sói già Đoạn Trì hơi vẫy đuôi: "Tôi đang đứng trước cửa phòng của em."
Bé ngoan Cảnh Tây nghi hoặc hừm hừm một tiếng, cầm di động đi về phía cửa phòng rồi mở cửa.
Đoạn Trì liếc mắt qua bộ dáng của đối phương, ánh mắt có chút tối lại.
Áo tắm là dạng một mảnh đơn giản, cổ áo mở rộng, bọt nước xuôi theo cần cổ thon dài chảy trên làn da trắng mịn, vô cùng có mị lực câu dẫn tâm hồn người nhìn.
"Tôi vừa mới tắm xong." Cảnh Tây lùi về sau nửa bước, ngỏ ý mời hắn vào phòng. "Sao anh lại đến đây?"
Đoạn Trì bước vào, nhìn cậu đánh giá từ đầu đến chân. Thấy hô hấp của cậu có hơi nhanh hơn so với bình thường, nhàn nhạt hỏi: "Sao tôi có cảm giác em hơi mệt mỏi, tắm rất lâu à?"
Gen cấp S, tắm rửa lâu tại sao lại mệt?
Cảnh Tây thông minh tất nhiên sẽ không mắc bẫy của con sói già nọ, đang muốn thoái thác vài lí do lại nghe đối phương nói thêm một câu: "Nhưng tôi nhớ hình như chỉ vừa nghe thấy tiếng nước vang lên thôi."
Cảnh Tây cong cong khóe miệng: "Anh hỏi đúng trọng tâm quá."
Cậu lười biếng tựa người vào tường, không chút che giấu tình trạng thân thể của mình, mang theo tiếng thở dốc khàn khàn nói: "Tôi vốn là đang định động thủ giải quyết nhu cầu sinh lý, ai ngờ chuông cửa cùng di động vang lên không dứt làm cho tôi chỉ có thể nửa đường đứt gánh đi ra ngoài."
Đuôi con sói già nào đó lập tức căng cứng: "..."
"Ong!"
Vòng tay hú còi ầm ầm, nhưng giây tiếp theo đột nhiên im bặt - Đoạn Trì dùng sức, bẻ gãy nó thả xuống đất.
Hai người đứng ở huyền quan* nhỏ hẹp, mỗi người cầm trên tay một cái điện thoại di động, hai mắt nhìn nhau không nói gì.
*huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Đoạn Trì có chút muốn đỡ trán.
Lúc trước hắn suy nghĩ rất nhiều. Có lúc nghĩ Ất Chu không biết vì sao máu của Kim Ngữ Mộng có thể hấp dẫn cháu trai, do đó sắp xếp cho bọn họ gặp nhau. Có lúc lại nghĩ Ất Chu quá có sức mị hoặc người khác, muốn khiêu khích hắn mà qua cháu trai nhả ra chút tin tức.
Hắn nóng lòng muốn biết rõ mục đích làm việc của thiếu niên này, muốn biết được trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu muốn cái gì... Nhưng hắn biết điều này thực không đúng, bọn họ chỉ mới biết nhau không lâu.
Hắn đều muốn tìm một lí do thật thích hợp để tìm gặp cậu, trong đó còn cố gắng tính toán nâng cao khả năng khắc chế của mình, muốn bất động thanh sắc từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cậu. Ai ngờ đối phương không làm gì cả, trực tiếp cho hắn một cú sốc lớn như vậy.
Cảnh Tây không chỉ khiến hắn sốc lớn, còn từ bị động biến thành chủ động, thuận thế đổi đề tài.
"Giám đốc Đoạn.", cậu nhướng mày nhìn hắn: "Hôm nay trên người tôi không có bất kỳ thương tổn nào."
Đoạn Trì đem tiếng cười trầm thấp trong cổ họng của mình áp trở về, một mặt thản nhiên: "Tôi biết rồi."
Hắn bước lên phía trước nửa bước, kéo gần khoảng cách của cả hai.
"Lần này không phải vì ngửi thấy mùi máu. Lần này là do thích em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.