Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 2: Cảnh Tây:"ĐÂY LÀ AI?"




Edit + Beta: Mẩu
Cảnh Tây: "Sao tưởng bảo phần tình cảm lớn hơn phần thèm ăn mà?"
Hệ thống: "Đó chỉ là với trường hợp hai người một đôi thôi ạ! Bây giờ có tới hơn hai con thì bọn họ sẽ cảm thấy sự uy hiếp từ đồng loại, vội vàng hạ miệng với con mồi! Đã vậy còn kích động gấp hai lần!"
Cảnh Tây từ trước đến nay rất giỏi nắm bắt trọng điểm, cả chuỗi dài lê thê tổng kết lại chỉ còn hai chữ: Cướp mồi.
Hệ thống sắp chết máy luôn.
Nó biết là hợp tác với Cảnh Tây rất khó, nhưng không ngờ lại khó tới mức đấy, vừa ló mặt cái gặp đường chết. Nó thấy mắt của hai con Dị Lang bắt đầu đỏ dần, hỏi: "Ngài không chạy ạ?"
Cảnh Tây: "Không chạy."
Tình huống như này có chạy cũng không thoát được đâu, cậu bình tĩnh dặn dò, "Điều chỉnh đẳng cấp thể chất của ta lên mức cao nhất."
Hệ thống trong lúc nói chuyện vẫn luôn không ngừng nghĩ kế giải quyết, cuối cùng cũng ra kết quả.
Trước mắt chỉ có hai biện pháp: Một là mở lồng phòng hộ, hai là điều chỉnh đẳng cấp của Cảnh Tây. Cách thứ nhất là tiêu hao năng lượng của nó, còn cách thứ hai lại tiêu hao năng lượng của chính bản thân Cảnh Tây.
Cân nhắc việc đang ở giữa phố, hàng trăm con mắt đổ dồn vào mà mở lồng phòng hộ ra thì bắt mắt quá, chỉ có thể chọn cách thứ hai.
Đại khái là sợ Cảnh Tây gây chuyện, trước khi đến đây, cục quản lí đã trao quyền hạn điều khiển năng lượng của Cảnh Tây cho nó, đặt ra đủ kiểu điều kiện sử dụng, vừa vặn chính là lúc này.
Nó hỏi: "Ngài xác định mở ạ?"
Cảnh Tây: "Mở đi."
Hệ thống lập tức chấp hành.
Như thể một cơn lũ bị kìm nén cuối cùng cũng được xả ra ngoài, trong tích tắc năng lượng bá đạo ngập tràn toàn thân.
Nó nhìn cổng năng lượng tự động đóng lại rồi quét qua đẳng cấp thân thể của Cảnh Tây, không hiểu sao cậu bỗng nhiên không nói tiếng nào.
Đẳng cấp gen đột nhiên tăng vọt, đương nhiên sẽ không đơn giản như uống nước.
Năng lượng khổng lồ dần sửa lại mọi phần xương cốt, kinh mạch, cơ bắp, tư vị có thể cảm nhận được.
Thế mà Cảnh Tây đến mắt cũng không thèm chớp, nếu không phải do sau lưng đã thấm một tầng mồ hôi lạnh thì nó đã nghĩ là cậu đứt dây thần kinh cảm giác đau rồi.
Hệ thống: "Gen từ cấp B lên S, cơ thể tốt đến đâu cũng sẽ không chịu nổi."
Cảnh Tây "ừ" một tiếng.
Một người một máy trong não vực nói chuyện cực nhanh, mà trong hiện thực mới trôi qua mấy giây.
Hai con Dị Lang đứng im không nhúc nhích, chăm chú quan sát con mồi. Cảnh Tây cũng không động đậy, thả nhẹ hô hấp hết mức. Đối đầu với thú hoang, đưa lưng cho chúng là hành động rất kém khôn ngoan, tốt nhất vẫn là nên trực diện với chúng.
Song phương đánh giá lẫn nhau, giương cung bạt kiếm thủ thế chờ đợi.
Vòng tay liên tiếp vang lên tiếng ong ong, càng lúc càng sắc bén.
Người đi trên đường dồn dập nhìn sang, phát hiện ra là hai chọi một, không khỏi hét lên đầy kinh ngạc.
Thanh âm này như một tia sét, trong phút chốc xé rách tầng không khí lắng đọng.
Thần kinh căng đến cực điểm của hai con Dị Lang "bang" một cái gãy vỡ, đồng loạt nhắm về phía Cảnh Tây.
Cảnh Tây cúi nhẹ người lùi về sau nửa bước, dứt khoát né tránh công kích của bọn họ.
Đồng thời hệ thống mở bản đồ cả khu phố trong đầu, đánh dấu mấy con đường cho cậu. Cậu quét mắt liếc qua, nhằm phía cửa hàng gần nhất, thoải mái nhảy một phát chạy lên nóc nhà người ta.
Thuận theo gió là tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo đằng sau.
Cảnh Tây không quay đầu lại, sau khi hạ xuống thì dùng chân trái làm điểm tựa, đùi phải xoay nửa vòng, một cước đạp bay con Dị Lang nhảy theo phía sau.
Cái đạp này dùng mười phần lực, lại ở giữa cằm, Dị Lang rên lên một tiếng, ngửa đầu bay ngược ra sau, ầm ầm đập vào đường phố.
Cảnh Tây giữa bối cảnh quần chúng vây xem xung quanh đang thét gào hoảng hốt giơ một tay lên, đúng lúc bấu lại cổ con sói còn lại. Sắc mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ: "Mở thuật thôi miên bằng sóng âm."
Hệ thống vội vàng làm việc.
Sóng âm cơ bản là không hề có tiếng động, muốn sử dụng cần phải kết hợp với tinh thần lực, tinh thần lực càng cao càng hiệu quả.
Tinh thần lực tự nhiên của Cảnh Tây cao khủng khiếp, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của đối phương, cười đầu độc: "Đi đánh một trận đi, hai người các anh ai thắng liền có cơ hội độc chiếm tôi."
Ánh mắt chăm chú của Dị Lang trở nên hoảng hốt.
Lúc này bên cạnh bỗng nhảy ra thêm một bóng người, là tên đồng bạn bị té xuống trước đó quay trở lại. Hắn ngay lập tức quay sang, lộ ra địch ý rõ ràng.
Con sói kia vừa mới nhảy lên lại đột nhiên chưa kịp chuẩn bị lại bị húc té tiếp.
*Thảm, quá thảm =))))
Cả hai ngã xuống đất, ngay sau đó cuốn thành một đoàn, biến trận "Cướp ăn" này từ "Xem ai ăn nhanh hơn" thành "Đứa nào có thể ăn mảnh". Trận chiến tàn khốc, vật dụng bốn phía xung quanh như đậu hủ nát thi nhau thành vật hi sinh, quần chúng vây xem lần thứ hai kêu gào loạn xạ, nhanh chóng di tản sạch sẽ.
Hệ thống: "Chúng ta đi ạ?"
"Không đi", Cảnh Tây xoay cổ tay, cảm thụ lực đạo vừa nãy, "Thực lực dạng người và dạng sói của bọn họ ngang nhau không?"
Hệ thống: "Dạ, dạng sói lợi hại hơn, dạng người thì không khác lắm cấp S của nhân loại."
Cảnh Tây nhìn chiến cuộc: "Thế sao không biến thân mà đánh?"
"Bởi vì trên vòng tay có thuốc, tự động đo lường lượng hoocmon phát sinh biến hóa của Dị Lang rồi dựa vào đó tự động tiêm vào, mặt khác còn có tác dụng trấn áp nhất định, chỉ là liều lượng rất nhỏ, hiệu quả không được rõ ràng cho lắm", hệ thống phổ cập khoa học, "Ngoài ra còn có công năng báo cảnh sát và định vị, đại khái là cảnh sát giờ cũng sắp đến rồi."
Cảnh Tây "ồ" một tiếng: "Vậy nồi hôm nay là do mi đội nha."
*Đội nồi: kiểu đội nỗi oan lên đầu, quăng nồi là đổ oan, đội nồi là không dưng có tội.
Hệ thống khiếp sợ: "Tại sao ạ?"
Cảnh Tây: "Bởi vì mi đã biết trước đặc thù của bộ thân thể này, việc đầu tiên của mi lẽ ra là phải điều tra vị trí mấy con Dị Lang đó, giúp ta tránh né bọn họ kịp thời. Nếu như ta biết mạch truyện rồi thì đã chả xảy ra tai nạn thế này."
"..." Hệ thống nhắc nhở, "Nếu không phải do ngài tham ăn, chúng ta sẽ không gặp phải bọn họ, được không? Với lại lúc trước tôi định báo cáo, là ngài nói 'không vội' mà? Tôi phải nói cốt truyện cũ cho ngài rồi mới có thể biết được ngài sắp xếp gì sau đó chứ, ngài đâu có cho tôi quyền tự lựa chọn đâu ạ."
Nó cũng muốn làm một hệ thống không có tình cảm lắm á, trực tiếp số liệu hóa dữ liệu đưa cho Cảnh Tây, bình thường tắt máy chờ được gọi là xong, nhưng mà cục quản lí đâu có cho, còn ra lệnh bắt nó phải thường xuyên nhìn chằm chằm Cảnh Tây, nó cũng rất tuyệt vọng hiểu không!
Đều do Cảnh Tây trước đây quá gây sự, nếu không phải làm bậy quá nhiều, cục quản lí làm sao đến mức đấy?
Cảnh Tây mắt điếc tai ngơ: "Ta phải đánh giá kém cho mi thôi."
Hệ thống khóc lóc: "Nồi này tôi đội, đội liền đây, ngài đừng đánh giá kém tôi."
Cảnh Tây rất hài lòng: "Viết báo cáo cá nhân chủ động nói cho rõ ràng, thuận tiện chỉ trích mấy cái quy tắc quá cố tình gây sự ấy một chút."
Hệ thống lĩnh ngộ ra dụng ý "quăng nồi" này của cậu.
Quyền hạn của cậu là do nó nắm, mỗi lần vận dụng nó đều phải viết báo cáo phản hồi cho cục quản lí, để bọn họ biết Cảnh Tây đã làm gì, cho nên Cảnh Tây đây là muốn thừa cơ giúp nó tố khổ, xem ra bản thân cậu cũng không thích đống điều kiện này.
Cảnh Tây nghe thấy nó ngoan ngoãn đáp lời, tiếp tục quan sát thực lực hai con sói, hỏi: "Bao lâu nữa cảnh sát đến?"
Hệ thống: "Bọn họ lái phi hành khí đến đây, chắc khoảng năm phút đồng hồ ạ."
Cảnh Tây một bên tính toán thời gian một bên hoạt động tứ chi.
Đau nhức qua đi, thân thể dần dần thích với ứng thay đổi mới, cậu nhảy từ ban công xuống. Cấp S cũng có chỗ tốt, độ cao ba tầng lầu, nhảy xuống cũng không có tí áp lực nào.
Hệ thống thấy cậu đi về phía hai con sói, cảnh giác hỏi: "Ngài lại định làm làm gì?"
Cảnh Tây: "Muốn thử một chút."
Cậu không chờ hệ thống gào thét, cắn rách ngón tay trỏ.
Có đến sáu cái bug cốt truyện chờ xử lí, hiển nhiên là phải ở lại thế giới này rất lâu. Cậu không xác định sau này có thể né tránh hết tất cả Dị Lang, không bằng nhân cơ hội này đánh giá thử xem sao.
Mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn trong không khí, hai con sói cùng cứng đờ người, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu.
Cảnh Tây cười, dùng ngón tay chảy máu ngoắc ngoắc với bọn họ.
Nhất thời mắt cả hai con sói đều đỏ quạch.
Trước đấy cách một lớp da thôi, bọn họ đã chịu không nổi rồi. Bây giờ bị kích thích, bọn họ muốn điên luôn, sau đó thôi miên mất đi tác dụng, lại chỉnh tề xông về phía cậu.
Cảnh Tây không lùi mà tiến, đối diện trực tiếp với bọn họ.
Về mặt sức mạnh thì cậu có chịu thiệt, nhưng mà kinh nghiệm thực chiến thì lại rất nhiều, một chọi hai cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Những người ở đằng xa vây xem nhìn cảnh này mà "đậu moè" cả đám.
Rõ ràng là ở trên nóc nhà đợi bọn họ tự sinh tự diệt là được, cậu thế mà lại gia nhập cuộc chiến, đã vậy còn mơ hồ thấy được là cậu có thể giết ngược lại bọn họ, thật sự quá "trâu bò"!
Khi mọi người còn đang cảm thán thì một âm thanh ong ong sắc bén từ xa đến gần, cuối cùng cảnh sát cũng đã tới.
Cảnh Tây nhìn đúng thời cơ kéo dây lưng của một con sói, trói móng vuốt cả hai lại, nhanh chóng kéo dài khoảnh cách.
Nút trói ấy cơ bản là chẳng đáng chú ý, hai con sói dùng sức kéo một cái liền đứt.
Nhưng mà vài giây hít thở này đã đủ để lực lượng cảnh sát phát huy rồi, chỉ nghe hai tiếng "tách tách", cả hai đã mỗi người ăn một phát thuốc tê.
Thuốc tê của lực lượng cảnh sát đương nhiên lợi hại hơn vòng tay nhiều, thêm tốc độ tuần hoàn máu trong thời kì hưng phấn chảy nhanh hơn bình thường, chưa đến năm giây thân thể đã tê rần, theo nhau ngã hít đất.
Phi hành khí hạ xuống và cảnh sát lao tới.
Cảnh Tây điều chỉnh lại hô hấp lau giọt mồ hôi trên trán, hai con sói giãy giụa bò đến chỗ cậu, Cảnh Tây cảm thấy thật cảm động, đứng không nhúc nhích.
Hai con sói nào đó được cảm động nỗ lực bò qua túm ống quần cậu, run rẩy đưa ra một ngón tay.
"Một...Một ngụm", một con trong đó nghẹn ngào nói, "Tôi chỉ liếm một ngụm thôi."
Các đồng chí cảnh sát đuổi tới, ba chân bốn cẳng đè bọn họ lại, hợp lực tha đi.
"Không ——!" Móng vuốt cả hai người cào cả vào đất, tuyệt vọng kêu to thiệt tooo, "Vậy một miếng thôi! Một miếng thôi mà aaa!"
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống: "..."
Cảnh Tây nhìn bọn họ bị nhét lên phi hành khí, trong não vực hỏi; "Vị nam chính kia của bọn mi cũng là cái đức hạnh này à?"
"Làm gì có!" Hệ thống nói, "Nam chính nhà chúng ta gia giáo nghiêm ngặt, là loại hình lí trí, dù cho bị máu nữ chính mê hoặc, cũng sẽ không cháy nhà hôi của, cực kì khắc chế!"
Cảnh Tây: "Khắc chế đến cuối cùng kết hôn luôn?"
Hệ thống: "Đó là bởi vì y thích người ta."
Cảnh Tây ngồi cùng cảnh sát trên phi hành khí: "Ta hiểu, dù sao cũng chỉ có một túi máu, muốn rời cũng không bỏ được."
Hệ thống là công nhân của bộ nghành xuyên thư, là fan cứng của mấy cốt truyện loại này.
Nó giảng đạo lí: "Ngài không thể chỉ vì biểu hiện của mấy con sói này mà có ý kiến với nam chính được, dù nói thế, cứ cho là nam chính từng gặp nguyên chủ của khối thân thể này đi, thì về sau cuối cùng y vẫn sẽ gặp nữ chính...."
Cảnh Tây thắt dây an toàn, trước khi nó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò: "Lập vòng điều tra toàn bộ vị trí của Dị Lang trong thành phố này, thời khắc quản chế."
Hệ thống thưa vâng, tìm tòi nhìn số lượng trong một vòng ấy mà lòng phát sầu, vạn phần lo lắng Cảnh Tây lại bắt đầu âm mưu gây sự.
"Sau này có thể tránh chúng ta liền tránh luôn", nó tận tình khuyên bảo, "Hệ liệt văn tức là ngài gặp một người trong cốt truyện này, tương lai hoàn toàn có thể gặp phải. Lỡ mà có tạo ra sự cố không tốt lắm tại tuyến này, có thể sẽ ảnh hưởng tới nội dung toàn truyện về sau, mong ngài nhất định chú ý." Tuyệt đối đừng gây chuyện quá to!
Cảnh Tây thả lỏng dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, ném cho nó một cái "Ồ".
Hệ thống nghĩ đến cậu dù sao cũng từng là nhiệm vụ giả cấp S, lại cho nó chủ động giám sát nên cũng có chút yên tâm.
Mấy phút sau, nó phát hiện ra cái "tâm" này đã yên quá sớm: "Không, ngài không thể xuống, có một con Dị Lang sắp đến sở cảnh sát rồi!"
Cảnh Tây ngồi trên xe cảnh sát của người ta, thành khần dò hỏi công nhân thiểu năng trí tuệ: "Đây là vấn đề ta có thể quyết định ư? Nếu không chúng ta giải quyết hết cảnh sát ở đây đi, sau đó mở cửa chạy trốn?"
Hệ thống: "... Chỉ đánh ngất thôi không được ạ?"
Cảnh Tây vừa nghe là biết người sắp tới chỉ sợ không phải người qua đường Giáp, lập tức mở mắt.
Song phi hành khí di chuyển quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã an toàn đáp xuống đất, hai bên cửa xốc lên.
Cùng lúc đó, một chiếc xe huyền phù men theo rồi dừng hẳn ở bót cảnh sát, cửa xe mở ra, một nam nhân thân hình cao lớn bước ra ngoài.
Anh ấy trông cực kì anh tuấn, tuy rằng cặp mắt hoa đào đa tình vì khí tràng mạnh mẽ dẫn đến có chút ý vị người sống chớ gần, nhưng vẫn sẽ khiến người khác không tự chủ được đưa ánh mắt đến dính lên người anh.
Anh xuống xe rồi dừng lại rồi nhìn về phía Cảnh Tây.
Cảnh Tây: "Đây là ai?"
Hệ thống tuyệt vọng: "Đoàn Trì, người đứng đầu tập đoàn tài chính Ngân Lũy, chú nhỏ của nam chính, là bàn tay vàng lớn nhất của y... Ồ?"
Nó phát hiện không có tiếng chuông nào vang lên cả, đặt ra nguyên văn vấn đề, "Máu ngài hữu hiệu với phần lớn Dị Lang, lẽ nào anh ta vừa vặn thuộc về phần số ít còn lại?"
Cảnh Tây đánh giá người đàn ông trước mắt: "Hẳn là không phải, nếu không anh ta sẽ không nhìn chằm chằm ta như thế."
Hệ thống: "Tôi biết rồi!"
Nó quả thực hãnh diện, "Người này ý chí nghị lực rất mạnh, không thích bị những thứ xung quanh ảnh hưởng, anh ta vẫn luôn dạy dỗ nam chính như vậy, ngài nhìn đi, có phải là rất ưu tú không! Không giống hai con ''liếm một ngụm'' kia chút nào cả!"
Cảnh Tây thu hồi ánh mắt, bước vào cục cảnh sát trong âm thanh đắc ý của nó, bị nhét cho một chén nước ấm, yên tĩnh ngồi trên ghế.
Lực lượng cảnh sát xác định xong thân phận cậu, cả mặt đều là không thể tin được.
Gen cấp B, nhân loại 18 tuổi, rốt cuộc làm thế nào mà sống sót được từ miệng hai con Dị Lang?
Bọn họ đang muốn hỏi, video hiện trường liền truyền tới.
Đoàn Trì cũng lấy được video từ thư kí, rũ mắt xem xong, cùng mấy đồng chí cảnh sát đồng loạt nhìn về phía người bị hại.
Cảnh Tây nắm cốc nhìn lại, cả người vừa vô hại lại vô tội.
Hai bên nhìn nhau hai giây đồng hồ.
Ngay sau đó, một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ vòng tay của Đoàn Trì.
______________________________
Mẩu: Mấy từ đại loại như Phi hành khí, xe Huyền Phù xin phép giữ nguyên, may mà thiết bị liên lạc ở đây vẫn tên là điện thoại:'))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.