Chữa Bug Trong Hệ Liệt Văn

Chương 37:




Edit: jena
Ghế dài mà hai người Cảnh Tây ngồi nằm ở phía bên phải của cầu thang, đi vòng qua là thấy.
Tuy có màn trúc che chắn nhưng khứu giác của các tộc thú nhân rất nhạy bén, có thể dựa vào khí vị mà nhận biết được đối phương. Vì vậy Hồ Tiêu và Tần Triệu vừa đến bậc thang cuối cùng đã nhận ra Đoạn Trì đang ở đây.
Hai người chắc chắn Đoạn Trì cũng nhận ra bọn họ nên không thể làm lơ được, phải qua chào hỏi cho phải phép.
Vén rèm lên, họ nhìn thấy một thiếu niên diện mạo xuất chúng ngồi đối diện với Đoạn Trì, là nhân vật gây phong ba bão táp cho quần chúng hóng thị ăn dưa - Ất Chu.
"Giám đốc Đoạn."
Cảnh Tây lễ phép mỉm cười chào hai người, không muốn nói chuyện với vị cháu trai xui xẻo này.
Đôi chồng chồng trên danh nghĩa vô cùng thức thời, chỉ hàn huyên đơn giản hai ba câu thì rời đi.
Chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau, Đoạn Trì chờ hai người chồng chồng kia khuất bóng rồi mới thấp giọng hỏi: "Nhân vật hot search mấy hôm này đúng không?"
Hi vọng nhỏ của Cảnh Tây đã tan tành: "Anh thấy rồi à?"
Đoạn Trì: "Tôi biết em đi theo cậu ta, tin tức về cậu ta chẳng lẽ không xem?"
Cảnh Tây mặt liệt chữ quý như vàng: "Ồ."
Đoạn Trì nhớ lại nội dung của hot search: "Mỗi ngày hai em đều cùng nhau về khách sạn à?"
Cảnh Tây: "Cũng không hẳn là mỗi ngày."
Đoạn Trì: "Phần lớn thôi hả?"
Cảnh Tây: "Có thể nói là vậy."
Đoạn Trì: "Mỗi ngày đều nói chuyện ở phim trường?"
Cảnh Tây: "Không có."
Đoạn Trì hiểu: "Lúc đó cậu ta đang quay phim à?"
Cảnh Tây không ngờ hắn lại hỏi từng câu như vậy, bày tỏ vẻ mặt vô tội: "Tôi không làm sai cái gì hết, cái gì tôi cũng chưa làm."
Đoạn Trì nghĩ thầm em cũng không cần làm cái gì, nhưng ai có thể làm lơ em được?
Hắn nhìn Cảnh Tây, trong nháy mắt muốn đem người bắt trói lại.
Nhưng hắn biết làm vậy là không đúng, hơn nữa với mị lực và nhân cách của Cảnh Tây, chắc chắn về sau ong bướm bu càng nhiều. Lúc trước quan hệ của bọn họ vẫn chưa bị phơi bày, trong trường học chẳng phải đã có một đám người si mê Cảnh Tây hay sao? Hắn không muốn so đo cũng không được.
... Sự thật không thể chối cãi.
Nhưng mỗi ngày ở cùng nhau như thế này thì quá chướng mắt rồi.
Giám đốc Đoạn im lặng vài giây, mở menu ra gọi thêm một phần kem.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ nhắc nhở: "Lượng melatonin* đang dao động, sắp vượt ngưỡng bình thường."
*Melatonin: Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
Thông thường, cơ thể bạn tạo ra nhiều Melatonin vào ban đêm, thường bắt đầu tăng vào buổi tối khi mặt trời lặn và giảm dần vào buổi sáng khi mặt trời mọc. Trong cơ thể con người, loại hormone này giảm dần theo độ tuổi. Tuổi càng cao thì hormone này tiết ra càng ít đi.
Lời vừa dứt, vòng tay đã vù vù kêu vang.
Hiển nhiên lần này không phải vì thèm máu, mà là do quá bực bội, vòng tay ò í e mạnh mẽ bày tỏ giúp chủ nhân.
Những người ở cùng tầng không biết nguyên nhân nên tò mò một chút.
Hồ Tiêu nghe vòng tay vang lên hai ba giây đã biến mất, chẹp miệng đánh giá giám đốc Đoạn đúng là rất thích Ất Chu, nhịn không được nhắn cho chú hai mình một tin: [ Cậu đoán xem tôi ở khu ăn của công ty điện ảnh nhìn thấy ai nè? ]
Chú hai không rảnh trả lời tin nhắn, mà đưa tay ra cho người ngồi đối diện: "Anh muốn cắn một miếng không?"
Đoạn Trì: "Không cần."
Hắn giả bộ làm một đại lão bình tĩnh không so đo với lớp trẻ, nếu không phải vừa ném vòng tay xuống bàn, ai cũng không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của hắn.
Cảnh Tay không biết vì sao có chút chột dạ, cảm xúc này thật kì lạ, cuối cùng cậu lựa chọn mặc kệ nó. Cậu im lặng, lại alo cho hệ thống nhỏ kiến thức phong phú: "Bình thường thì phải dỗ người ta như thế nào?"
Hệ thống nhỏ ngơ ngác "hả" một tiếng: "Không phải ngài không thích hắn ta sao?"
Cảnh Tây: "Hả?"
Hệ thống nhỏ thức thời: "Hay là ôm người ta một cái đi?"
Cảnh Tây: "Như vậy thô tục quá, sao dùng được?"
Hệ thống nhỏ: "Tục nhưng mà có dụng. À, còn có cái khác hiệu quả hơn đó, hai người ngủ chung với nhau một giấc đi, ngủ một giấc không gì không giải quyết được, nếu được thì ngủ hai giấc luôn."
Cảnh Tây: "Ta viết báo cáo cáo trạng ngươi là một hệ thống ham mê tửu sắc."
Hệ thống nhỏ ngay lập tức cảm thấy tương lai đen tối: "Là ngài hỏi tôi mà."
Cảnh Tây: "Ta hỏi là hỏi làm sao có thể đổi phương pháp dỗ người ta theo cách thô tục thành một phương phác khác nhẹ nhàng hơn."
Hệ thống nhỏ: "... Lúc nãy ngài không dùng nhiều định ngữ như vậy!"
Cảnh Tây chọc điên hệ thống nhỏ, trong lòng đã vui vẻ hơn.
Cậu nhìn Đoạn Trì, suy ngẫm về trạng thái lạ lùng của mình.
Người thích cậu có rất nhiều, điên cuồng có, thâm tình cũng có, thế nhưng từ trước đến nay cậu đều không để trong lòng. Nhưng người luôn một bộ dạng cường thế áp bức trước mặt cậu bây giờ lại im lặng, thật sự khiến cậu không thể làm lơ được.
Cậu nhìn thẳng vào vấn đề nan giải này, suy nghĩ nhiều hơn.
Với sự thông minh, trình độ và tính cách của Đoạn Trì thì một vị minh tinh nho nhỏ sao có thể sánh bằng. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ gần đây hắn cảm thấy bất an.
Cậu nói: "Trước đây tôi đã nói với anh rồi, lời nói của tôi rất có giá trị, dù tôi có ở thân thể nào đi chăng nữa."
Trong nháy mắt Đoạn Trì đột nhiên nhớ lại lời cậu nói lúc trước: Hoặc là không yêu đương, hoặc là yêu đương với hắn.
Hắn hỏi: "Có thời hạn không?"
Cảnh Tây: "Không có."
Cậu nói thêm: "Để bảo đảm thể xác và tinh thần của anh không xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ trói định thân thể này với anh cả đời."
Đoạn Trì hiểu ý cậu: "Cả khi công tác của em kết thúc?"
Cảnh Tây: "Đúng vậy."
Tất nhiên, tiền đề là trí nhớ của cậu được khôi phục hoặc Chủ thần của bộ phận xuyên thư quay trở về chứng tỏ thế giới sụp đổ không liên quan đến chuỗi số liệu này, cục quản lý sẽ không xử lý số liệu khác thường đó. Nói cách khác, tương lai như thế nào cũng còn khó nói lắm.
Đoạn Trì: "Tôi không cần một thân xác rỗng tuếch. Em chắc chắn em vẫn sẽ ở đây?"
Cảnh Tây: "Chắc chắn. Trước đây cũng không có ý định trở về."
Đoạn Trì "ừ" một tiếng, rất vừa lòng.
Hắn nhạy bén phát hiện ra Cảnh Tây đã mềm lòng với hắn rồi, thậm chí còn đã nhượng bộ nhiều, được đằng chân lại lân đằng đầu: "Vậy thì, em có muốn thử cùng tôi không?"
"Xoạch!"
Màn trúc được kéo ra, người phục vụ AI mang kem đến.
Cảnh Tây giơ tay đẩy ly kem đến trước mặt hắn: "Anh ăn đi."
Đoạn Trì múc một muỗng bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, bất động thanh sắc nhìn cậu.
Cảnh Tây bắt lấy ánh mắt của hắn, hú hệ thống nhỏ: "Ta hối hận rồi, không nên dỗ anh ta."
Hệ thống nhỏ: "Ơ? Vì sao?"
Cảnh Tây: "Ngươi không nhìn ra hả? Anh ta lại bắt đầu tính kế ta rồi."
Hệ thống nhỏ: "Tính kế ngài cái gì?"
Cảnh Tây: "Tám chín phần là làm bộ đáng thương."
Quả nhiên, đại lão ăn kem trong nỗi buồn sầu thảm.
Cảnh Tây nhìn, thật sự không nhịn nổi: "Anh diễn hay lắm."
Đoạn Trì cười nhẹ một tiếng, nói trắng mục đích của mình: "Buổi tối tôi không muốn trở về."
Cảnh Tây theo bản năng muốn từ chối nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước thì đồng ý.
Đoạn Trì vậy mà cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ bé con lại mềm lòng với mình như vậy, tất nhiên hắn sẽ không nói nhiều hơn, thanh toán xong thì mang người rời đi.
Cảnh Tây lúc này mới trả lời Hồ Tiêu: [ Đoạn Trì đang ở cùng Ất Chu hả? Vậy tôi đi tìm bọn họ, đêm nay không về, sáng mai gặp. ]
Hồ Tiêu: [ Chú hai, nghe tôi khuyên một câu đi, ba người ở cùng nhau không thể có được hạnh phúc đâu. ]
Cảnh Tây: [ Coi lại đầu óc chứa đầy phế liệu của cậu đi, chúng tôi là nói chính sự. ]
Hồ Tiêu: [ ... ]
Cảnh Tây: [ Chúc cậu cùng chồng có một đêm vui vẻ. ]
Hồ Tiêu: [ Không cần. Hôn nhân của chúng tôi chỉ là bình phong bài trí thôi, tùy thời đều có thể vì cậu mà ly hôn. ]
Cảnh Tây cười cười, đóng khung chat lại, không có phản ứng vói vị ảnh đế tương lai này.
Hai người không muốn ở bên ngoài nhiều, nhanh chóng ngồi xe về chung cư. Nơi này luôn có AI xử lý, vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
Đoạn Trì đi dạo một vòng.
Hai phòng một sảnh đơn giản, một phòng ngủ một phòng đọc sách, chỉ có một chiếc giường.
Hắn rất vừa lòng với bố cục này, mở chai rượu vang mới mua đổ ra hai ly, cùng Cảnh Tây ngồi trên sô pha xem một bộ phim rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Cảnh Tây đến giường nằm, phân phó hệ thống nhỏ: "Theo dõi anh ta, xem anh ta có hạ dược ta không."
Hệ thống nhỏ: "Ơ? Ngài nghi hắn hạ dược mà còn rủ hắn ngủ cùng?"
Cảnh Tây: "Kêu ngươi nhìn thì cứ nhìn đi."
Hệ thống nhỏ: "Dạ được rồi."
Cảnh Tây vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, cảm thấy mình không thể ngủ không biết trời trăng mây nước gì như vậy được.
Nhưng mà vẫn không như mong muốn, qua một đêm, cậu quả thực ngủ đến ngon lành, còn nằm mơ.
Trong mơ, cậu lười nhác dựa vào tường trên hành lang, cùng sếp nói chuyện phiếm.
Nóc nhà của cục quản lý được xây dựa theo quy tắc chuyển động của sao trời, mắt kính của sếp chiết xạ lại những vì sao lấp lánh.
"Qua mấy thế giới rồi? Cậu ta vẫn đang truy đuổi cậu đó."
Cảnh Tây: "Trừ hai cái đầu, không phải mấy thế giới sau hắn không làm gì sao?"
Sếp gật đầu: "Nhưng đây là số liệu dị thường, thực sự không có biện pháp."
Cảnh Tây nhìn ông một cái.
Sếp cong miệng cười: "Đương nhiên, nếu cậu thành Chủ thần, chuyện bên bộ phận của cậu sẽ do tự cậu định đoạt."
Ông nói thêm: "Đúng rồi, cậu biết vì sao bộ phận trọng sinh của cậu không có Chủ thần không?"
Cảnh Tây: "Ồ, vì sao vậy?"
Cậu thực sự muốn biết.
Cậu đến đây đã lâu như vậy, quản lý của bộ phận trọng sinh luôn do sếp của cục quản lý đảm nhiệm, nếu không thì cậu cũng hay nói chuyện với ông như thế này.
Cậu hỏi: "Có phải trước kia xảy ra chuyện gì không?"
Sếp cười càng đến đẹp mắt: "Đúng vậy, là xảy ra một chuyện rất lớn, thế nhưng đây là cơ mật, chỉ có những người như Chủ thần mới biết được. Hiện tại vị trí của cậu đến Chủ thần chỉ còn khoảng mười nhiệm vụ nữa thôi, muốn suy xét một chút không?"
Cảnh Tây liếc ông một cái, xoay người chạy đi.
Cậu nhanh chóng nhận nhiệm vụ mới, ở thế giới đó ba năm vẫn không gặp được chuỗi số liệu kia, nghi ngờ là đã bị sếp xử lý rồi. Nhưng nghĩ lại nếu ông muốn xử lý thật thì chắc chắn sẽ nói với cậu trước.
Chẳng lẽ là mệt mỏi rồi nên muốn từ bỏ?
Khóe miệng cậu cong lên, nghĩ thầm như thế cũng tốt, không cần lãng phí thời gian trên người mình nữa.
Lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy một cục lông tròn đen như mực rơi vào ngực mình.
Đây là một con báo đang ở hình thú khi còn nhỏ, trên lưng còn có một đôi cánh.
Con thú nhỏ yên lặng nhìn cậu bằng hai mắt, âm thanh non nớt "ngao" một tiếng, rướn đầu lên thân mật cọ cọ lên cằm cậu.
Cảnh Tây bị một đám lông mềm xù xù cọ đến tỉnh giấc.
Cậu mở mắt ra, thấy trên eo mình là một cái đuôi xù, một đôi tai trắng như tuyết đang cọ trên cổ mình.
Hệ thống nhỏ nhanh chóng báo cáo: "Tôi theo dõi rồi, không hề hạ dược."
Đoạn Trì thấy cậu đã tỉnh, đem người ôm sát vào ngực, không muốn thả ra, nói: "Em dậy muộn."
Cảnh Tây trầm mặc.
Đoạn Trì chôn đầu vào cổ cậu, âm thanh mang theo sự thỏa mãn khó nói, hỏi: "Dậy nổi không?"
Cảnh Tây hoàn hồn, đẩy đẩy vai hắn muốn thoát ra, lúc này mới xuống giường rửa mặt.
Hai người ăn sáng xong, Cảnh Tây tiễn người ra cửa, đổi về thân thể của con thỏ nhỏ, đi đến phim trường.
Hồ Tiêu chưa có cảnh quay, thấy cậu đến thì chạy lại, tò mò hỏi: "Hôm qua nói chuyện gì vậy?"
Cảnh Tây: "Bí mật."
Hồ Tiêu nhún nhún vai, không hỏi nữa.
Sinh hoạt dần có quy luật.
Trong đoàn làm phim không còn người nào tác oai tác quái, Hồ Tiêu và Cảnh Tây ngoan ngoãn một đóng phim một làm trợ lý.
Song Dạ Lương như cũ muốn tăng hảo cảm với đối phương, nhưng không thổ lộ cũng không quá nhiệt tình, Cảnh Tây chỉ có thể nhắm mắt làm lơ.
Đoạn Trì không muốn làm phiền Cảnh Tây khi đang công tác nên cũng không đến đoàn phim tìm người.
Nhưng may mắn thay, hắn phát hiện Song Dạ Lương tuy không phải người của Ngân Lũy nhưng là người từ công ty của bạn mình, ở một bữa tiệc nói đến đề tài về các minh tinh, nói: "Sắp tới tìm công việc cho cậu ta nhiều vào, đừng cho cậu ta có thời gian rảnh."
Người bạn ngoài ý muốn: "Tại sao?"
Đoạn Trì bình tĩnh bịa chuyện, diễn giải sự tình của đôi chồng chồng trên danh nghĩa. Hắn có chút giao tình với Tần Triệu, nhận ủy thác của Tần Triệu, không muốn để cho Song Dạ Lương lắc lư trước mặt Hồ Tiêu.
Người bạn: "Song Dạ Lương muốn đập chậu cướp bông?"
Đoạn Trì: "Không có, nhưng Tần Triệu ghen."
Người bạn hiểu, rất thống khoái: "OK, để tôi xử lý, yên tâm."
Song Dạ Lương không biết tai vạ của mình đang tới.
Hôm nay kết thúc cảnh quay cuối cùng của Hồ Tiêu, đoàn phim mua hoa, bánh kem và champagne chúc mừng. Song Dạ Lương cụng ly với con thỏ nhỏ: "Chờ tôi kết thúc thì mời cậu đi ăn cơm."
Cảnh Tây cười: "Được thôi."
Trong lòng bổ sung thêm: nếu lúc đó anh rảnh thì hẵng nói.
Cậu không quan tâm đến sở thích của Đoạn Trì, cũng không rõ lắm bên kia đối phương có động tay động chân làm gì không, nhưng theo trực giác thì khi Song Dạ Lương tìm mình thì người chắc chắn đã bị một núi công việc đè lên đầu.
Kết quả không ngờ đến là khi vừa về công ty, người đại diện đã gửi cho Hồ Tiêu một chương trình game show.
"Là một show du lịch mạo hiểm, năm nay là số đầu tiên, đoàn đội chế tác không tồi, tôi khá xem trọng." Người đại diện nói: "Khi tham gia có thể dẫn theo một người bạn, nếu cậu không muốn mang ai thì tôi tìm giúp cậu."
Hồ Tiêu nhanh chóng đọc xong thông tin: "Có thể mang người người thân theo không?"
Người đại diện: "Cậu muốn mang chồng mình theo à?"
Anh ta nói: "Tôi khuyên cậu nên thận trọng chút, cậu chỉ vừa mới có fans thôi, tốt nhất đừng thông báo là mình có người yêu rồi."
Hồ Tiêu: "Tôi biết rồi."
Cậu thấy người đại diện vội đi chỗ khác thì tiến đến chỗ chú hai của mình: "Cậu đi cùng tôi không? Chúng ta kết hợp với nhau chẳng phải là bùng nổ màn ảnh luôn à?"
Cảnh Tây: "Không đến mức đó đâu."
Chỉ là một minh tinh mới nổi và người thân đi theo, có gì sẽ thu hút người khác chứ?
Hơn nữa cậu cũng không muốn đi, bởi vì hiện tại chỉ mới ở cốt truyện thứ hai, về sau chỉ còn một thân thể mắc bệnh nan y khó lòng hành động được, chỉ có thể trông chờ vào thân thể của Ất Chu và con thỏ nhỏ.
Ất Chu đã quá nổi tiếng, cậu cũng không muốn con thỏ nhỏ cũng như vậy, hi vọng có thể an tĩnh một chút.
Cậu cân nhắc: "Tôi tìm người giúp cậu, như vậy cơ hội xuất hiện của cậu trên show sẽ nhiều hơn."
Xuất hiện càng nhiều, càng dễ gây thiện cảm với người xem, lúc đó thì tài nguyên sẽ tự động tìm tới cửa, khoảng cách đến gần với danh hiệu ảnh đế lại gần thêm một bước.
Hồ Tiêu: "Là minh tinh hả?"
Cảnh Tây: "Người bình thường thôi."
Hồ Tiêu: "Cậu đừng nói là mời giám đốc Đoạn nha? Một nhân vật cỡ bự như thế sao tôi gánh nổi."
Cảnh Tây cười cười, nhướng mày: "Không, vị khác."
Hồ Tiêu chớp chớp mắt, hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Cậu tức khắc khiếp sợ, nhịn không được chửi tục: "Đm, cậu muốn tôi và Ất Chu cùng tham gia game show hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.