Nhã Kỳ nhìn mu bàn tay mình bóng loáng, cô sững sờ nhìn Hà Thích, giận mà không phải giận: "Đáng ghét!"
Hà Thích tiếp tục đem tay cô kéo tới, khóe miệng giương lên: "Có muốn thêm vài lần nữa không?"
Đầu ngón tay anh ấm áp xoay tròn trong lòng bàn tay cô một hồi, dáng vẻ vô cùng mờ ám, Nhã Kỳ hơi đỏ mặt đem tay mình rút lại, hung dữ véo anh một cái, lấy khăn từ trong túi áo ra lau sạch.
Theo lời Hà Thích, cô gái đang đi tới chính là hoa khôi hiện tại của khoa toán học bọn họ, khuôn mặt trẻ con, ngọt ngào và tinh khiết, đặc biệt là một đôi mắt to linh động, đây là một khuôn mặt có thể làm cho người khác dễ dàng nhớ kỹ. Sau khi cô ta đến gần, giọng nói trẻ con vang lên trên đỉnh đầu hai người: "Hà Thích, đây là em gái của anh à? Rất đáng yêu."
Nhã Kỳ vùi đầu ăn cơm, nhớ tới cuộc điện thoại của cô ta, trong lòng tự nhiên không thoải mái. Bây giờ nhìn cô ta tựa hồ cũng không tin hoặc là không quan tâm lời cô nói ngày hôm đó. Không biết bởi vì chột dạ, hay bởi vì sợ, cô cũng không thèm nhìn vị hoa khôi một cái, thản nhiên cướp đồ ăn mình thích trong khay đồ ăn của Hà Thích. Hà Thích thấy cô cướp đồ ăn rất khoái chí, cũng lựa đồ ăn mình thích ăn từ trong khay của cô.
Hai người động tác thân mật, khi ăn cũng không nói một lời, nhất thời Nhã Kỳ cũng quên mất bên cạnh còn có người, mãi cho tới khi vị hoa khôi này ho nhẹ một tiếng: "Hà Thích, em có chuyện muốn tìm anh, giáo sư Ngô nói....."
"À, giáo sư Ngô tìm tôi."
"Hà Thích....em...."
"Không biết là tôi không thích nói chuyện với trẻ con hay sao?" Hà Thích hờ hững gắp thịt trong bát đưa tới miệng Nhã Kỳ, giọng điệu lạnh nhạt, dường như coi người bên cạnh chỉ là không khí, là mây bay. Ngành toán học con trai lúc nào cũng chiếm đa số, cô làm hoa khôi vẫn luôn được mọi người quan tâm chú ý tới, sau một lúc bị anh lạnh nhạt, khả năng chịu đựng cũng không còn, cảm giác được người ta đối với cô thế này là chuyện bình thường chả có vấn đề gì. Bây giờ ở ngay trước mặt cô gái khác có thể chính là tình địch, bị người mình thích đả kích châm biếm sắc mặt lập tức suy sụp xuống, trở nên hết sức khó coi. Vốn là trong những năm qua, Hà Thích đối với cô vẫn không mặt không nhạt luôn như vậy, nhưng thời gian trước thi toán học, cô giúp mấy bạn trong lớp đưa đồ ăn, mỗi lần đưa đồ ăn cho Hà Thích anh đều rất thích, cô rõ ràng cảm giác được thái độ Hà Thích đối với cô tốt hơn một chút. Cô cắn cắn môi, cứ vậy rời đi không khỏi quá mất mặt, cũng không cam lòng, cho nên đứng im tại chỗ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, dùng sức cắn môi mình đến trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: "Hà Thích, em có lời muốn nói với anh."
Thật ra, cô cũng không biết mình muốn nói gì với anh, chủ yếu là muốn thăm dò thái độ của anh đối với cô như thế nào.
Vẻ mặt Hà Thích hờ hững, chỉ quan sát người ngồi trước mặt anh đang vùi đầu ăn cơm là Nhã Kỳ, cô cúi thấp đầu xuống, cùng anh giành đồ ăn, giả vờ giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh nhìn ra được cô đang khẩn trương, tay trái để ở bên cạnh nửa nắm thành quyền, mí mắt thì run rẩy, tốc độ ăn cơm cũng không nhanh, từng miếng từng miếng: "Lâm Tư Hàn, cô đừng không hiểu chuyện, tôi cùng bạn gái tôi hiếm khi gặp nhau một lần..."
"Nếu như không có chuyện gì quan trọng, xin đừng lãng phí thời gian của tôi." Hà Thích nói xong cười: "Hơn nữa các giáo sư đều có số điện thoại của tôi, nếu có việc sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần người khác truyền lời."
Toàn bộ tâm tư Lâm Tư Hàn đều đặt vào hai chữ "bạn gái", sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Hà Thích vào đại học mới có hơn một năm, số nữ sinh theo đuổi không kể hết, mà trong đó cơ hội của cô là lớn nhất, bởi vì cô và anh học cùng lớp, mà cô cũng không phải chỉ là một bình hoa, thành tích học tập xếp hạng cũng cao, tự nhận đủ tư cách để cùng anh xứng đôi. Rất nhiều cô gái theo đuổi Hà Thích chỉ bởi lòng hư vinh, còn cô thật sự yêu thích anh, từ hồi mới nhập học, anh cùng các bạn nam bê sách giúp cô, cô đã bắt đầu yêu thích anh. Cô đã mấy lần quấn quít lấy anh nói chuyện, bình thường hay anh lấy lí do không thích nói chuyện với trẻ con để không tiếp cô, lúc đó cô còn cảm thấy trẻ con cũng là một biệt danh, nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp, cho rằng anh nói một đằng làm một nẻo, nói đùa cô, nhưng trong lòng vẫn là yêu thích cô.
Cô vẫn cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ là bạn gái của Hà Thích, lần trước cô thấy hình nền Hà Thích cài trong điện thoại di động nên muốn thăm dò một chút, nhưng thì ra suy nghĩ của mình từ trước tới giờ sai hoàn toàn, cô lắp bắp nói: "Cô ấy là bạn gái của anh à?"
Hà Thích gật đầu, tự nhiên vươn tay ra xoa đầu Nhã Kỳ một cái: "Ăn chậm một chút, không muốn ăn cũng không sao, lát nữa anh dẫn em ra khu vực lân cận trường học ăn là được."
Nhã Kỳ thả đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Hà Thích, mà Hà Thích cũng đứng lên: "Chúng tôi đi trước."
Khi anh nắm tay Nhã Kỳ, cô mới cảm thấy yên tâm một chút, quay sang gật đầu với Lâm Tư Hàm rồi rời đi, khi rời đi cô rõ ràng nghe được Lâm Tư Hàm oán trách: "Hà Thích, anh sao có thể như vậy, anh sao có thể...lừa dối tình cảm của em như thế."
Nhã Kỳ theo Hà Thích đi ra tới cửa căng tin, rõ ràng mình mới là người thắng, nhưng khi cô cúi đầu, lông mày chíu chặt, rầu rĩ nói: "Hà Thích, có phải anh còn gạt em điều gì không?"
"Anh có thể gạt em cái gì chứ?" Hà Thích vỗ đầu cô: "Vẫn chưa ăn no à, anh dẫn em đi ăn cái khác ngon hơn."
Nhã Kỳ còn muốn nói tiếp, nhưng cảm thấy không có gì hay để hỏi. Hà Thích cũng không mang đến cho cô cảm giác an toàn quá lớn, cô luôn cảm thấy sau khi hỏi xong cảm giác an toàn càng ít đi, cứ như thế này cũng không có gì là không tốt, chỉ là có gì đó không đúng. Cô ôm cánh tay Hà Thích, cùng anh đi dạo xung quanh trong sân trường một hồi, Hà Thích dù gì cũng là một nhân vật nổi tiếng, chuyện anh có bạn gái lập tức được truyền đi khắp nơi.
Sau đó, Nhã Kỳ đi tới phòng tự học của Hà Thích ngồi một lúc, đây là một phòng học rất lớn, được quét dọn rất sạch sẽ, còn để rất nhiều sách chuyên ngành của Hà Thích. Nhã Kỳ ngồi bên cạnh tùy ý lật một chút, cô lật cuốn khá cũ, trong sách có viết một vài chú thích. Nhã Kỳ khó mà tin nổi, nói: "Hà Thích, không ngờ anh lại chăm chỉ như thế."
Hà Thích mím môi nở nụ cười, nhớ lại chuyện lúc trước: "Khi anh còn học cấp hai, thành tích không được cao, là đại ca chuyên đi gây rắc rối, chú anh cứ hai ba ngày lại bị gọi tới trường học để xin lỗi người ta."
"Ầy.... xem ra cũng rất giống tưởng tượng của em, em vẫn luôn cảm thấy anh là người có tính tình như thế."
"Sau đó hai lớp ở cạnh nhau, cô An bắt đầu để ý tới anh, vì vậy thành tích của anh rất nhanh tiến bộ hơn trước, từ đó về sau anh cảm thấy hứng thú với toán học, nhưng anh vốn dĩ thông minh sẵn rồi..." .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
"Ồ, anh rõ là mèo khen mèo dài đuôi." Đầu óc Nhã Kỳ rất nhanh nhạy, đối với cô, chuyên ngành toán học cũng không phải là môn học khó, nếu như đổi một người khác nói với cô câu đại loại giống vậy, không chừng cô sẽ coi thường, nhưng người này là Hà Thích, không khỏi cảm thấy anh đặc biệt lợi hại, ban đầu cũng tham gia cuộc thi toán học lớn như vậy, người tham gia đều là những người giỏi. Giờ khắc này, hai tay Hà Thích ra sức véo rồi nhào nặn mặt cô, cô giãy giụa hất tay anh ra xin khoan dung, nhanh chóng thay đổi đề tài, hỏi: "Tại sao giáo viên lớp bên cạnh lại để ý tới anh, mà không phải chủ nhiệm lớp anh?"
"Bởi vì, cô An là bạn gái của chú anh."
"Chú anh có bạn gái à?"
"Không phải, là bạn gái trước, haiz, chú anh đúng là đáng thương, bây giờ cô An đã có con ba tuổi, biết đi luôn rồi..."
"Là cô An bỏ chú anh?" Nhã Kỳ trợn to hai mắt, khi thấy Hà Thích gật đầu tỏ ý như vậy càng giật mình: "Thì ra đẹp trai như vậy cũng sẽ bị người ta chia tay?"
Hà Thích cười như không cười nhìn cô, trong mắt lóe ra một chút phiền muồn: "Trong tình yêu, có lúc bề ngoài không đáng giá một đồng. Nếu như hai người gặp phải một vài việc không thể giải quyết, có lẽ sẽ chia tay."
Nhã Kỳ đăm chiêu, liếc nhìn Hà Thích, lại cúi đầu nhìn ngón tay mình, không biết đang nghĩ gì. Không thể phủ nhận, chính bản thân cô vừa mới bắt đầu cũng bị tướng mạo Hà Thích hấp dẫn, về sau cô nhìn ra được anh còn vô số điểm hấp dẫn cô hơn cả tướng mạo anh, che đi phần lớn khuyết điểm của anh.
Hà Thích ôn nhu vén tóc cô lên: "Em đừng có suốt ngày nghĩ linh tinh, tình yêu phải thuận theo tự nhiên, vì phải vui vẻ mới ở bên nhau được."
Thật ra thì Hà Thích nói vậy rất thực tế, nhưng Nhã Kỳ cảm thấy đây không phải là câu trả lời cô mong đợi bấy lâu, thoáng có chút thất vọng. Cô ngồi im, để tay mình và tay anh đan vào nhau không chút kẽ hở.