Chua Ngọt

Chương 52: Phản kháng (1)




Hà Thích lười biếng dựa vào ghế salon, tay anh cầm ly rượu lắc nhẹ một cách thoải mái. Anh mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Vào lúc này, vẻ mặt anh có chút không kiên nhẫn môi mím chặt. Tiếng ti vi để ở mức thấp nhất, thỉnh thoảng ở cửa lại có tiếng động.
Trạng thái này kéo dài đến khi kim giờ của đồng hồ trong phòng khách chỉ đến số 10, Hà Thích không kiên nhẫn được nữa liền đem cái ly trong tay đặt lên bàn trà nhỏ đang ngổn ngang đồ ở phía trước, sau đó anh đứng dậy. Anh vừa mới cầm chìa khóa xe định ra cửa thì cửa truyền đến tiếng chìa khóa. Hà Thích liền ngồi xuống, cầm điều khiển ti vi chỉnh âm lượng to hơn, sắc mặt lo lắng vừa nãy lập tức thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Nhã Kỳ mặc một chiếc váy dự tiệc màu tím từ ngoài cửa đi vào, túi xách ở trong tay cô vứt sang một bên, cúi xuống cởi đôi giày cao gót ra mang dép đi trong nhà vào. Cô cúi đầu nhìn Hà Thích đang xem ti vi hừ lạnh một tiếng, thu hồi vẻ mệt mỏi trên mặt cố tỏ vẻ mặt nghiêm túc như đang chiến đấu, xoay người vào phòng tám. Cô vừa xoay người đi thì Hà Thích cũng xoay người lại nhìn cô, chiếc váy có màu tím rất đẹp, kiểu dáng độc đáo làm tôn nên dáng người cô nhưng chiếc váy đó lại hở vai. Hai vai của cô trần trụi lộ ra bên ngoài khiến anh nhìn rất khó chịu. Phía trước anh chưa nhìn thấy nhưng có lẽ cũng không hề bảo thủ chút nào. Hà Thích cố gắng nhịn xuống sự kích động trong lòng. Anh đứng dậy uống nốt ly rượu ở trên tay. Đúng vậy, hai người họ đang chiến tranh lạnh!
Nhã Kỳ cảm giác được ánh mắt của anh liếc nhìn về phía cô, cảm nhận được ánh mắt của anh khiến tâm trạng của cô trở nên hết sức vui vẻ hưng phấn. Vì quá hưng phấn nên sau khi tắm xong cô mới phát hiện mình không mang theo quần áo sạch. Cô đứng trong phòng tắm với vẻ mặt buồn bực chán nản chỉ muốn tự bóp chết bản thân. Cô nhớ hình như sáng nay sau khi tắm xong cô đã mang khăn tắm đi phơi ở bên ngoài ban công, trong phòng tắm đến một chiếc khăn bông cũng không có. Nhã Kỳ không muốn gọi nhờ Hà Thích nhưng cô không thể làm gì khác được ngoài việc lấy khăn giấy lau qua người cho đỡ ướt rồi mặc lại chiếc váy dạ tiệc để đi ra ngoài. Khi vừa ra đến phòng ngủ, cô chạm mặt anh, cô không muốn nói chuyện với anh nhưng không ngờ anh lại độc miệng lạnh nhạt đứng ở sau lưng giễu cợt cô: "Em cố ý muốn lượn một vòng trước mặt anh sao?"
Nhã Kỳ tức giận quay người lại lườm anh: "Anh nói đủ chưa?"
Ý cười giễu cợt trên mặt anh càng lớn, anh hất cằm về phía ngực cô: "Đừng nói với anh là em muốn mặc như này ra ngoài?" Nhã kỳ cúi đầu xuống nhìn thấy hai điểm nhỏ trên đầu ngực nhô rõ. Bởi vì nước đọng nên màu sắc của nó cũng thay đổi, hình ảnh như vậy có chút mờ ám cám dỗ. Lúc này đây, cô hận không có cầm thứ gì trong tay để ném về phía anh. Cô xoay người muốn vào phòng nhưng chưa kịp đóng cửa lại thì Hà Thích đã đưa chân chặn cửa, đẩy cửa đi vào trong phòng, anh nói: "Tạ Nhã Kỳ, sự kiên nhẫn của anh là có hạn."
Nhã Kỳ lạnh lùng quay lưng lại không nhìn anh nói: "Anh không có tư cách nổi giận với em, anh chính là một người nhỏ mọn." Nhã Kỳ lấy quần áo ngủ từ trong tủ treo quần áo, cô chuẩn bị thay đồ nhưng thấy anh vẫn đứng đó với anh mắt lạnh lùng nên cô định ra khỏi phòng để thay. Anh chặn cô lại đè lên tường, đè thân mình lên người cô: "Hôm đó, em đã đồng ý với anh cái gì?"
Nhã Kỳ đưa tay ra đầy người anh, cô tủi thân hét lên với anh: "Anh là người không nói lí lẽ, em cùng hắn ta không có phát sinh chuyện gì cả."
"Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba... Em coi anh là người đã chết sao?" Nhìn thấy huôn mặt đầy tức giận của anh, cô càng tủi thân, cô muốn đánh anh nhưng anh lại ép cô ở trong góc. Khuôn mặt xinh đẹp của cô liền tràn ngập vẻ tức giận: "Anh không để cho em giải thích thì anh cũng phải để cho em ra ngoài chứ hả."
Đây được coi như lần cãi nhau lớn nhất của hai người từ trước đến giờ. Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người liền kết hôn, đã được một năm, công việc lại bận rộn, hơn nữa hai người lại đang cãi nhau nên không có chúc mừng. Mấy hôm trước, Chu Thăng Thăng từ nước ngoài trở về, không biết có phải khi ở nước ngoài được rèn luyện, giáo dục mà bây giờ lá gan của Chu Thăng Thăng lớn hơn rất nhiều, bây giờ không còn giữ dáng vẻ ngượng ngùng giống ngày trước nữa. Hà Thích rất yên tâm với Nhã Kỳ nhưng anh liên tiếp thấy được dáng vẻ thân mật của Nhã Kỳ với Chu Thăng Thăng nên anh rất tức giận. Nhã Kỳ thấy bản thân cô rất oan ức, cô và Chu Thăng Thăng cũng chỉ ôm và hôn nhẹ lên gò má thôi, đây là cách xã giao thông thường ở nước ngoài. Hơn nữa, lúc cô ra nước ngoài cũng được Chu Thăng Thăng giúp đỡ rất nhiều nên hiện tại anh ta trở lại, cô mới mời anh ta ăn bữa cơm cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Hà Thích lại gần thân thể cô, anh ngửi cổ cô rồi nhíu mày: "Tối nay hai người lại gặp nhau?"
"Chị Lạc Lạc tổ chức hôn lễ nên ở lễ cưới của chị ấy gặp phải Chu Thăng Thăng là lẽ dĩ nhiên, là chính anh không thích đi đấy chứ." Nhã Kỳ hừ một tiếng ròi giơ tay ra đẩy ánh. Hà Thích hít sâu một cái, ép cô lại, lạnh nhạt nói: "Ngày mai không cho phép em đi đâu hết."
"Anh dựa vào cái gì mà không cho em đi đâu hả? Chẳng phải lần trước em cũng không cho phép anh đi đó thôi, thế mà anh còn bị sinh viên nữ gọi đi còn gì." Từ sau khi Nhã Kỳ quản lí công ty của ba Tạ, tính cách của cô ngày càng mạnh mẽ cứng rắn ương bướng dễ nóng giận, lúc này tính khí đó của cô lại xuất hiện, cô mạnh mẽ đáp trả lại anh. Hà Thích đau đầu vỗ trán, nhéo mũi cô: "Tạ Nhã Kỳ, em đừng có mà nhắc lại nợ cũ, chúng ta đang nói đến..."
"Chuyện kia của anh là trong sạch, vậy em cũng trong sạch à." Tạ Nhã Kỳ ngồi xổm xuống đất, ý định muốn từ dưới nách Hà Thích chui ra ngoài, anh trực tiếp nắm lấy cổ áo cô: "Sau này, khi em đi gặp người khác giới phải mặc quần áo đơn giản tốt nhất là áo sơ mi và quần jean."
"Em..."
Hà Thích cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai đóa hoa xinh đẹp ở trước ngực cô, hai mắt anh trở nên tối đi, Nhã Kỳ nhìn vẻ mặt của Hà Thích cười: "Đêm nay, anh ngủ ở phòng khách đi, nếu không hay là em ngủ ở phòng khách?"
Vì chuyện này mà hai người đã khó chịu cãi nhau hai lần, một lần là anh chạy sang phòng khách ngủ, lần thứ hai thì anh dứt khoát nhốt Nhã Kỳ ở bên ngoài. Anh nhìn cô nghiến răng nói: "Tạ Nhã Kỳ, em đừng có ép anh."
Nhã Kỳ vào phòng tắm thay quần áo ngủ. Hà Thích xoay người trở lại phòng khách, anh rót rượu ra ly. Con vịt của anh đã trưởng thành và đã biết phản kháng. Lúc anh trở lại phòng ngủ, cửa phòng đã bị khóa, anh ảo não đứng ở cửa hít sâu một cái sau đó gõ cửa: "Em mau mở cửa cho anh."
Nhã Kỳ đang mệt mỏi nên không có nên không có tâm tình đi quan tâm anh, cô trực tiếp trèo lên giường nằm coi như không nghe thấy gì. Việc thường xuyên chia phòng ngủ sẽ làm cho tình cảm vợ chồng trở nên xa cách. Thời gian qua anh vẫn luôn thấy kiêu ngạo vì trong nhà có một người vợ hiện nên anh tuyệt đối không thể để sự việc này xảy ra. Hà Thích lấy được chìa khóa mở cửa phòng, sau khi đi vào anh đá nhẹ vào mông của cô, cũng không hề thả lỏng sắc mặt: "Đừng giả chết với anh."
Nhã Kỳ không lên tiếng khẽ rên, cô mơ mơ màng màng ngủ. Vì khoảng thời gian trước không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại đi tham dự lễ cưới nên bây giờ đầu óc cô không tỉnh táo, cô không muốn tránh cãi với anh nữa, cô mơ màng nhìn anh một cái sau đó liền không để ý tới anh. Hà Thích nhìn dáng vẻ lúc này của cô thì có chút buồn cười: "Được rồi, anh sẽ bỏ qua cho em."
Nhưng mà có mấy lời của Hà Thích vĩnh viễn cũng không đáng tin ví dụ như câu "anh sẽ bỏ qua cho em.". Tối nay anh có uống chút rượu nên tinh thần có chút kích động. Khi mới ôm Nhã Kỳ ngủ, vì mấy ngày không có ngủ cùng cô nên những ý định trong lòng anh như tằm phá kén ra, anh nhịn được một lát liền bắt đầu không yên phận dày vò Nhã Kỳ đang ngủ say...
Rạng sáng ngày thứ hai, Nhã Kỳ vẫn còn đang nằm ỳ ở trên giường, anh không kiềm chế được liền tiếp tục dày vò cô. Nhã Kỳ dùng cả chân cả ta giãy giũa nhưng anh lại dùng sức đè cô lại: "Cho anh ôm một cái nào."'
Nhã Kỳ ngáp một cái, cô tức giận nhưng không có sức thuyết phục lắm: "Anh đừng chạm vào em."
"Không cho anh chạm vào thì cho ai chạm vào đây? Chu Thăng Thăng sao?" Hà Thích không biết xấu hổ sau khi được thỏa mãn bữa sáng mới buông cô ra đứng dậy mặc quần áo: "Buổi sáng, mẹ gọi điện thoại tới bảo chúng ta về nhà bố mẹ ăn cơm."
"Vâng." Nhã Kỳ trả lời sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ mất. Hà Thích tinh thần sáng khoái, anh đột nhiên cảm thấy không khí u ám mấy ngày hôm nay đã biến mất rồi. Trong lúc mơ màng, Nhã Kỳ nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của mẹ chồng chỉ hi vọng mình cứ thế ngủ qua bữa luôn, cô không muốn đi gặp bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.