Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 10:




Tình yêu của cô dành cho An Diệc Thành là một sự cố chấp, ăn sâu vào xương tủy.
Sáng hôm sau, Trình Vũ Phi tỉnh dậy thì An Diệc Thành đã đi làm. Lâu rồi cô mới được ngủ liền một mạch đến khi tự tỉnh như vậy.
Đang do dự không biết có nên rời giường hay không thì Tiết Giai Nhu gọi điện tới.
“Trình Vũ Phi! Cậu đúng là đứa không biết nghe lời! Thật sự qua lại với tên An Diệc Thành đó? Mình phải khâm phục cậu to gan hay nên mặc niệm vì cậu sẽ bị anh ta chơi đến bã cũng không còn?” Tiết Giai Nhu quả thực đang rất tức giận. Cô liên tục nhắc nhở Trình Vũ Phi tìm một người đàn ông tốt, sống một cuộc đời yên ổn, bù đắp lại quãng thời gian vất vả đã qua. Nào ngờ Trình Vũ Phi vẫn không dứt được mối tình đầu kia.
Đột nhiên nghe được những lời này, Trình Vũ Phi có cảm giác như đầu mình vừa nổ tung. Tiết Giai Nhu đã biết rồi ư?
“Mình...”
Cô muốn giải thích, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ nói với Tiết Giai Nhu rằng, vì bảo vệ em trai nên cô mới qua lại với An Diệc Thành ư? Đến chính bản thân cô còn không hoàn toàn tin vào lý do đó. Hơn nữa, cô cũng không muốn để Tiết Giai Nhu biết những chuyện mà An Diệc Thành đã làm.
“Thôi thôi, cậu không cần giải thích! Nói đi, tóm lại cậu muốn làm gì?”
“Không biết nữa... cứ như vậy thôi...”
“Cứ như vậy?!” Tiết Giai Nhu tức giận. “Nghe mình nói đây! Trước tiên, cậu có biết cậu đang chơi với ai không? Là An Diệc Thành – người mà Cố Trường Dạ tín nhiệm nhất hiện giờ. Cố Trường Dạ là ai, chắc không cần phải giới thiệu với cậu! Đến lúc cậu bị anh ta quẳng đi thì muốn khóc cũng không khóc nổi đâu!”.
“Mình biết mình đang đối diện với ai. Cho dù việc cậu nói xảy ra thật thì mình cũng đành chịu thôi, đằng nào mình cũng không khống chế được.”
“Trình Vũ Phi! Tỉnh lại cho mình nhờ! Cậu đã hai sáu tuổi rồi, không phải mười sáu nữa. Mười sáu tuổi, cậu có thể yêu một người bất chấp hậu quả. Nhưng chẳng nhẽ bây giờ cậu vẫn muốn đặt cược cả cuộc đời của mình hay sao?” Tiết Giai Nhu chỉ muốn ngay lập tức đập vỡ đầu cô bạn thân của mình. Thật sự không hiểu Trình Vũ Phi nghĩ gì mà nhất định phải là An Diệc Thành mới chịu?
“Mình biết...” Trình Vũ Phi nắm chặt điện thoại trong tay, mắt đã hoen đỏ. Cô mím môi, nói không nên lời.
Đúng vậy, cô yêu anh. Dù đó chỉ là tình cảm thời niên thiếu, dù nhiều năm sau gặp lại bằng cách thức không lấy gì làm vinh hạnh, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình thích cảm giác ấy, cảm giác giấc mơ trở thành hiện thực. Cô thậm chí sẵn sàng đánh đổi tất cả để giữ nó lại. Tình yêu của cô dành cho An Diệc Thành là một sự cố chấp, ăn sâu vào xương tủy.
Cô từng mong muốn tiếp tục cuộc sống bình lặng, quên đi anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng cho cô có cơ hội. Bởi vì, hễ còn một tia hy vọng, cô sẽ lập tức nắm lấy.
Cô vẫn luôn ước ao được như Tiết Giai Nhu, sống một cách vui vẻ, vô tư. Không phải ai cũng có được may mắn ấy, nó còn phụ thuộc vào tính cách, gia đình và vô vàn những yếu tố khác. Cô cũng biết bản thân mình vĩnh viễn không có được cuộc sống như thế, vậy nên cô ngưỡng mộ sự quyết đoán, sự vô tình, thậm chí cả sự lười nhác của Tiết Giai Nhu.
“An Diệc Thành và Hạ Tư Tư...” Đầu dây bên kia, Tiết Giai Nhu khẽ nói.
“Hình như hai người họ không giống như báo chí đưa tin đâu...” Trình Vũ Phi khẳng định.
Sau khi đi dự tiệc cùng anh, cô càng tin như vậy. Hoặc cũng có thể nói, cô tin An Diệc Thành không phải loại đàn ông xấu xa kia.
“Thôi được rồi, tùy cậu!” Tiết Giai Nhu không khuyên nhủ thêm nữa. “Sau này khóc đừng có đến tìm mình.”
“Ừ, nhất định sẽ không làm phiền cậu đâu!”
“Cậu...” Tiết Giai Nhu giận dữ.
Trình Vũ Phi chợt nghĩ, bình thường Tiết Giai Nhu không mấy khi để ý tới những chuyện bao đồng, hôm qua cô ấy cũng không có mặt ở buổi tiệc, vì sao lại biết việc này?
“Tiết Giai Nhu!”
“Gì?”
“Cậu với Từ Triệu Luân làm lành rồi phải không?”
Chắc chắn là nghe tin từ Từ Triệu Luân.
“Không!” Tiết Giai Nhu lập tức phủ nhận, sau đó dứt khoát cúp máy.
Trình Vũ Phi tủm tỉm cười. Nếu không phải thì việc gì phải cúp máy nhanh thế chứ?
Minh Gia càng ngày càng thích chú Bảy. Bởi vì cậu bé cảm thấy Nguyễn Ngộ Minh không giống những người lớn khác. Trong khi mọi người đều coi cậu là trẻ con, không hiểu chuyện, thì Nguyễn Ngộ Minh lại đối xử với cậu như một người bạn. Ví dụ như lúc này, chủ Bảy lại đến để thảo luận kết quả điều tra với cậu.
Minh Gia ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Nguyễn Ngộ Minh lôi cuốn sổ kia ra, nói: “Chú Bảy đã tìm hiểu rõ ràng rồi nhé. Bố con ngày trước học cực kỳ giỏi, thời đại học, bố con dành toàn bộ thời gian rảnh để làm thêm rất nhiều công việc. Có điều, lúc đó con đã ra đời nên tạm thời chúng ta không nhắc đến nữa nhé. Thời cấp ba, bố con là thần đồng trong mắt thầy cô và bạn bè, thành tích học tập xuất sắc, nhưng những đứa trẻ chỉ biết cắm đầu vào học như vậy thường sẽ không yêu sớm...”. Sợ Minh Gia còn nhỏ không hiểu hết, Nguyễn Ngộ Minh giải thích thêm: “Nghĩa là không thể có chuyện bố con yêu từ khi học cấp ba, đại học cũng vậy...”.
Vậy thì cậu bé từ đâu tới? Minh Gia buồn bã. Chẳng lẽ phải đi khắp nơi, hỏi tất cả mọi người xem ai là mẹ mình? Nhưng cho dù có giơ bảng tìm mẹ lên, sợ rằng mẹ cũng đã quên mất hình hài của cậu ra sao rồi.
Nhóc Minh Gia ngước lên nhìn chú Bảy của mình, tựa hồ mong chờ một kết quả khác.
Nguyễn Ngộ Minh lại cầm cuốn sổ lên xem: “Khi còn học cấp ba, bố con có dạy thêm cho rất nhiều học sinh, trong số bảy người thì có bốn học sinh cấp hai. Ừm, loại trừ bốn cô bé này, vì bố con chắc không đến nỗi làm vậy với trẻ nhỏ đâu… Chỉ còn ba nữ sinh kia cùng học cấp ba, chú đã điều tra họ rồi. Tất cả đều thi vào đại học đúng thời gian, không ai sinh đẻ cả…”.
Nhóc Minh Gia bĩu môi: “Bố con sẽ không làm vậy với học sinh...”.
“Chú cũng nghĩ vậy!”, Nguyễn Ngộ Minh cất bút và sổ đi, “Thế rốt cuộc là con từ đâu ra?”.
Minh Gia cũng tự hỏi bản thân câu đó.
Đăm chiêu hồi lâu, Nguyễn Ngộ Minh bỗng nói: “Theo chú quan sát, khả năng rất lớn là con chui ra từ tảng đá!”.
Minh Gia tròn mắt nhìn chú Bảy của mình. Điều tra lâu như vậy, cuối cùng chỉ chứng minh được cậu là hậu duệ của Tôn Ngộ Không sao?
Nguyễn Ngộ Minh xoa đầu cậu bé: “Vấn đề này đúng là quá thách thức! Đừng nản chí, chú Bảy nhất định sẽ tìm mẹ về cho con”.
Nguyễn Ngộ Minh càng nghĩ càng thấy phấn khích.
Hai chú cháu đang trò chuyện vui vẻ thì Hạ Tư Tư bước vào. Cô ta vừa đi quay phim ở nơi khác về, con mua rất nhiều đồ chơi làm quà cho Minh Gia. Thấy Nguyễn Ngộ Minh ở đây với cậu bé, Hạ Tư Tư cau mày: “Minh Gia, bố đâu rồi?”.
“Bố đi làm.” Cậu bé tươi cười, “Cháu chào cô Hạ”.
Hạ Tư Tư vui vẻ lấy quà ra cho cậu bé.
Trông thấy nhiều đồ chơi như vậy, nhóc Minh Gia càng thêm hớn hở: “Cháu cảm ơn cô Hạ”.
Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi. Ý đồ của Hạ Tư Tư thế nào, mấy anh em họ đều rõ như lòng bàn tay. Ban đầu, cứ tưởng Tứ ca thật sự có tình cảm với cô ta, nên bọn họ còn nể nang đôi chút. Nhưng về sau, bọn họ đều nhận ra Tứ ca hoàn toàn dửng dưng với người phụ nữ này.
Trông bộ dạng lấy lòng trẻ con của Hạ Tư Tư, Nguyễn Ngộ Minh chỉ cảm thấy nực cười. Cho dù cô ta có đối xử tốt với cậu nhóc đến đâu thì cũng chỉ công cốc mà thôi. An Diệc Thành sẽ không để mắt tới cô ta.
Thấy Minh Gia hào hứng với đồ chơi mình mua, Hạ Tư Tư phấn chấn lên hẳn, định bụng ở lại chơi với thằng bé lâu một chút. Thế nhưng trong nhà tự dưng thừa ra một người khiến cô ta khó chịu.
“Minh Gia, sau này đừng bắt chú Bảy đến nhà chơi nữa nhé.”
“Vì sao ạ?”
“Chú Bảy của cháu rất bận, cứ đến chơi với cháu thế này sẽ bỏ lỡ nhiều việc”, Hạ Tư Tư xoa đầu Minh Gia. Cô ta cho rằng, trong số những người quản lý Hoàng Thành, Nguyễn Ngộ Minh là kẻ ngốc nghếch nhất. Bé Minh Gia vừa thông minh vừa đáng yêu như thế, chơi với anh ta nhiều ngộ nhỡ bị ảnh hưởng thì thật đáng tiếc.
Nguyễn Ngộ Minh cười nhăn nhở: “Chú Bảy không hề bận, lúc nào cũng có thể đến chơi với Minh Gia! Cô Hạ mới đúng là người bận rộn, bao nhiêu việc như vậy mà vẫn tranh thủ đến thăm Minh Gia, không biết có ý đồ gì khác hay không...”.
“Tôi có ý đồ gì cũng không liên quan tới anh!” Hạ Tư Tư trừng mắt lườm anh ta, sau đó tiếp tục chơi với Minh Gia, không thèm để tâm tới kẻ phá bĩnh kia nữa.
Nguyễn Ngộ Minh ngồi trên ghế, nhìn hai cô cháu họ chơi đùa, lòng càng thêm quyết tâm phải tìm ra bằng được mẹ ruột của nhóc Minh Gia, để xem lúc ấy Hạ Tư Tư còn làm được gì.
An Diệc Thành về đến nhà, Nguyễn Ngộ Minh và Hạ Tư Tư vẫn chưa rời đi. Hai người họ giống như đang thách đấu nhau xem ai ở lại đây lâu hơn. An Diệc Thành chỉ thờ ơ gật đầu coi như chào hỏi, thậm chí không hề tỏ ra kinh ngạc vì sự xuất hiện của họ.
Trông thấy An Diệc Thành, nhóc Minh Gia chơi vui vẻ nãy giờ vội chạy ra: “Bố về rồi!”.
An Diệc Thành xoa đầu con trai: “Ừ”.
Sau đó, Minh Gia kể cho bố nghe những chuyện xảy ra ở trường. Cậu nói, hôm nay thầy giáo hướng dẫn cách thức mới để chữa bài tập, học sinh trong lớp trao đổi vở với nhau, kiểm tra xem bài của bạn sai ở đâu rồi sửa lại. Minh Gia đưa vở mình cho bạn nữ viết chữ đẹp nhất lớp. Cậu bé đắc ý nói: “Bố thấy con có thông minh không?”.
An Diệc Thành cười, khẽ cốc đầu con trai: “Con thông minh hay không, bố không biết. Bố chỉ biết bạn nữ kia chịu khổ rồi, vì con viết chữ quá xấu”.
Minh Gia bĩu môi: “Thầy giáo nói, trẻ con cần được khích lệ chứ không phải chê bai”.
“Bố đang chê bai con hả?”
Minh Gia cúi đầu vẻ ấm ức: “Đang khích lệ...”.
Trong khi bố con họ trò chuyện, hai vị khách kia vẫn cứng đầu chưa chịu ra về, hẳn là đã quyết định ở lại đây ăn tối với chủ nhà. An Diệc Thành nói chuyện với con trai một lát rồi dặn dò dì giúp việc chuẩn bị cơm nước.
Bữa tối hôm nay thật sự náo nhiệt, Nguyễn Ngộ Minh liên tục gắp thức ăn cho nhóc Minh Gia: “Con ăn cái này đi, ăn cái này sẽ cao nhanh hơn”.
Hạ Tư Tư không chịu thua: “ Minh Gia, món này cũng ngon, rất tốt cho sức khỏe”.
Chẳng mấy chốc mà bát cơm của cậu bé đã biến thành ngọn núi nhỏ.
Minh Gia quay sang nhìn bố bằng vẻ mặt đau khổ. An Diệc Thành lập tức phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Nguyễn Ngộ Minh, khiến anh ta đang định gắp thêm thức ăn vào bát Minh Gia, đành phải thu tay về.
Hạ Tư Tư thấy vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.
Bữa cơm kỳ quái kết thúc. An Diệc Thành để Minh Gia lại chơi với Hạ Tư Tư, sau đó liếc nhìn Nguyễn Ngộ Minh rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Ngộ Minh đành phải ngậm ngùi theo sau.
Ngay cả nhóc Minh Gia cũng cảm nhận được sự nguy hiểm trong ánh mắt của An Diệc Thành. Cậu nhóc không khỏi lo lắng cho Nguyễn Ngộ Minh: “Mong là chú Bảy không sao”.
Hạ Tư Tư lại tỏ ra đắc ý: “Tốt nhất là nên được bố cháu chỉnh đốn lại. Người đâu mà tính tình...”, cô ta nhún vai, “Cháu ít chơi với chú Bảy thôi, kẻo ngốc giống chú ấy đấy, nghe không?”.
“Cô Hạ không thích chú Bảy sao?”
Hạ Tư Tư không trả lời. Loại người như Nguyễn Ngộ Minh, ai thích chứ? Cô gái nào yêu anh ta thì đúng là đầu óc có vấn đề. Khi ngồi cạnh An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh chỉ có thể làm phông nền, tôn thêm vẻ ưu nhã của anh mà thôi.
Lúc này, trong phòng đọc sách, An Diệc Thành và Nguyễn Ngộ Minh đang mặt đối mặt. Nguyễn Ngộ Minh biết điều im như thóc, đầu không ngừng suy nghĩ xem gần đây có làm gì chọc giận tới An Diệc Thành hay không?
“Quan sát ra cái gì rồi?” An Diệc Thành đột nhiên hỏi.
Nguyễn Ngộ Minh cười cười: “Tứ ca nói gì, em không hiểu”.
“Tôi hỏi, cậu quan sát tôi suốt từ nãy, có kết quả chưa?”
Lần này Nguyễn Ngộ Minh không dám hé răng nửa lời, chỉ một mực lắc đầu.
“Gan lớn quá rồi nhỉ?” An Diệc Thành nhướng mày, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Nguyễn Ngộ Minh tiếp tục lắc đầu.
“Dám điều tra tôi...”, An Diệc Thành đứng dậy, “Có phải cậu rảnh rỗi quá không? Từ mai bắt tay vào thực hiện dự án hợp nhất cho tôi”.
“Dự án đó chẳng phải do lão Bát...”, nói đến đây, thanh âm của Nguyễn Ngộ Minh dần trùng xuống, “Ừm... em đã rõ”.
Tứ ca thật là hiểm độc! Nguyễn Ngộ Minh ai oán than thầm. Anh ta cùng lắm chỉ tìm hiểu một chút về lịch sử tình trường của An Diệc Thành mà thôi. Vậy mà chưa kịp thu hoạch được gì đã bị xử lý rồi!
Xem ra con đường tìm mẹ ruột cho nhóc Minh Gia càng ngày càng lắm gian truân.
...
Thời gian sau đó, Nguyễn Ngộ Minh có cảm giác mình chẳng khác nào trâu bò, sớm tối không hết việc, bận đến quay cuồng đầu óc. Nhưng anh ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đặc biệt là sau khi biết người phụ nữ đang qua lại với An Diệc Thành chính là bạn học thời cấp ba của anh. Lúc nghe đến cái tên Trình Vũ Phi, Nguyễn Ngộ Minh cảm thấy rất quen tai, bèn lục tung những tư liệu ít ỏi về An Diệc Thành mà anh ta đã điều tra được. Quả nhiên, cô gái họ Trình kia nằm trong danh sách bạn cùng lớp của An Diệc Thành, chỉ có điều, khi học cấp ba, hai người họ không có dính dáng gì tới nhau.
Thế nhưng Nguyễn Ngộ Minh quyết phát huy hết năng lực thám tử của mình, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào. Anh ta nghĩ, nếu trước kia không có quan hệ gì thì vì sao bây giờ Tứ ca lại tìm đến người phụ nữ đó? Thế là, tranh thủ lần tiếp theo An Diệc Thành đi công tác, Nguyễn Ngộ Minh liền đưa bé Minh Gia đến tìm Trình Vũ Phi.
Ngồi trên xe, Minh Gia chăm chú nhìn bức ảnh không rời mắt lấy một giây.
“Chú Bảy, đây chính là mẹ con ư?”
Nguyễn Ngộ Minh chưa dám khẳng định ngay, ngộ nhỡ không phải sẽ làm tổn thương trái tim bé bỏng của cậu bé.
“Ừm... đây là người ở cùng với bố con, cho dù không phải mẹ ruột của con thì tương lai cũng sẽ trở thành mẹ con. Vì vậy, con phải tạo mối quan hệ tốt với cô ấy từ bây giờ, hiểu không?”
Minh Gia lại ngắm nghía bức ảnh: “Chẳng phải chú nói cô này là bạn học của bố con ư? Chú điều tra xem trước đây cô ấy có phải đã từng sinh con không...”.
Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu: “Chú không dám! Bố con mà phát hiện, kiểu gì chú cũng bị quẳng ra sa mạc! Chú phải kỳ kèo mãi, chú tám của con mới chịu cho chú tấm ảnh này đấy”.
Minh Gia bĩu môi.
Nguyễn Ngộ Minh lại nhắc nhở: “Đợi lát nữa gặp cô Trình, con phải chạy tới gọi “mẹ”, xem phản ứng của cô ấy thế nào thì sẽ biết ngay có phải mẹ con hay không”.
Minh Gia ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy phương án này rất hay. Có thể mẹ đã quên hình hài của mình, nhưng hẳn là vẫn nhớ chuyện đã sinh ra mình?
Xe dừng trước cổng khu chung cư của Trình Vũ Phi. Xuống xe, Minh Gia chợt tóm lấy tay Nguyễn Ngộ Minh mà nói: “Chú Bảy, chú tìm nhầm người rồi! Nhà mẹ con rất giàu, không thể ở nơi này được!”. Cậu bé nói bằng giọng ngờ vực xen lẫn buồn bã. “Với cả, con nghĩ cô Trình ấy không phải mẹ ruột của con đâu. Nếu đúng thì sao bố con ở với cô ấy rồi lại không đưa cô ấy về gặp con? Hơn nữa, mẹ vừa sinh con ra đã không cần con nữa, có lẽ sau khi bỏ đi, mẹ đã ở cùng với người khác rồi, một người giàu có...”
Nguyễn Ngộ Minh hết sức kinh ngạc trước lý lẽ của Minh Gia. Suy cho cùng thì những lời thằng bé nói cũng không phải vô căn cứ. Thế nhưng, anh ta lại không biết nên an ủi thằng bé thế nào.
Hai chú chau đang đắn đo xem có nên quay về hay không thì Trình Vũ Phi xuất hiện.
Nguyễn Ngộ Minh vội hỏi: “Con muốn thử làm theo cách chú bảo không?”.
Minh Gia do dự mãi, tự dưng lao tới gọi một người xa lạ là “mẹ” liệu có kỳ cục lắm không?
Đúng lúc này, một người đàn ông ở đâu đi tới bên cạnh Trình Vũ Phi, cử chỉ thân mật.
Nguyễn Ngộ Minh giận sôi máu: “Người phụ nữ này...”.
Dám giở trò lén lút với người khác sau lưng Tứ ca...
“Chú Bảy, có tới đó nữa không?”
“Khỏi! Chắc chắn cô ta không phải mẹ con! Mẹ con không thể nào là người lẳng lơ như thế được!”
Nguyễn Ngộ Minh tức giận giằng lại tấm ảnh từ tay Minh Gia, sau đó, hai chú cháu lên đường về nhà!
...
Vừa kết thúc mấy môn thi cuối kỳ, Trình Gia Đống học hành chăm chỉ nên làm bài rất tốt. Lần này về nhà, cậu ta bèn lôi Trình Vũ Phi ra ngoài mua sắm. Trước đây luôn là Trình Vũ Phi mua quần áo cho cậu ta, bây giờ có thể mua đồ cho chị gái, Trình Gia Đống cảm thấy mình thực sự trưởng thành.
“Chị, nếu kỳ thi này không có gì sơ sót thì năm học tới em lại có học bổng! Chỉ chưa biết học bổng loại nào mà thôi!” Thời gian gần đây, tâm trạng của Trình Gia Đống tựa hồ luôn rất tốt.
“Giỏi quá! Có muốn chị thưởng gì không?”
“Đợi em lĩnh học bổng đã rồi tính”, Trình Gia Đống cười. “Nhưng chỉ cần chị sớm dẫn anh rể về ra mắt thì em không cần thưởng gì hết.”
Trình Vũ Phi lắc đầu bất đắc dĩ. Dạo này Gia Đống nhắc chuyện đó suốt, cứ như muốn cô phải lập tức hô biến ra một người đàn ông, cậu ta mới yên tâm.
Quả thực, Trình Gia Đống liên tục nói về vấn đề này, nhưng không dây dưa nhiều, lần nào cũng chỉ một câu rồi thôi. Cậu ta ngước lên nhìn tòa chung cư cũ kỹ mà hai chị em đã ở rất lâu, trong lòng càng thêm quyết tâm.
“Chị, em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sau này mua một căn hộ thật rộng để chị ở.”
“Được, chị nhớ kỹ rồi nhé! Đừng có chỉ hứa suông thôi đấy!”
“Không thành vấn đề!”
...
Về tới nhà, hai chị em cùng nhau làm cơm. Chẳng mấy chốc, mùi thức ăn đã thơm phức cả gian bếp. Lúc ăn cơm, Trình Gia Đống hào hứng nói: “Chị, kỳ nghỉ đông em sẽ đến công ty M thực tập. Môi trường làm việc ở đó rất tốt, chắc chắn sẽ học được nhiều thứ có ích cho công việc sau này”.
Trình Vũ Phi thực lòng vẫn không nỡ. Em trai vừa học vừa làm thêm đã rất mệt, hiện giờ còn muốn tranh thủ kỳ nghỉ để thực tập, như vậy quá vất vả.
“Em nghĩ kỹ chưa?”
Trình Gia Đống gật đầu: “Em thấy đó cũng là cơ hội tốt. Em thông qua phỏng vấn rồi, tuy mức hỗ trợ thực tập sinh của họ không cao lắm nhưng em cần chủ yếu là kinh nghiệm”.
Thấy em trai đã quyết, Trình Vũ Phi không phản đối nữa. Nửa năm trở lại đây, Trình Gia Đống dường như đã trưởng thành hơn nhiều, cô vì thế cũng yên tâm phần nào.
Có điều, trước khi đi ngủ, Trình Vũ Phi cứ nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này có gì đó bất thường. Cô từng nghe nói đến công ty M kia, đây là một công ty lớn, làm sao lại nhận thực tập sinh dễ dàng như vậy?
Trằn trọc mãi vấn đề này nên không ngủ được, cô bèn gọi điện cho An Diệc Thành, nào ngờ anh bắt máy rất nhanh.
“Có chuyện gì?”
“Công việc của em trai em là do anh sắp xếp?” Đây mới chỉ là suy đoán nên cô khá cẩn trọng khi hỏi anh.
Bên kia truyền tới tiếng cười khẽ của An Diệc Thành.
“Đúng.”
Câu trả lời dứt khoát và ngắn gọn khiến Trình Vũ Phi không biết phải đối đáp ra sao. Ngừng mấy giây, cô mới lên tiếng: “Cám ơn anh”.
An Diệc Thành chợt cười: “Em tưởng anh làm thế là vì em?”.
“...”
Trình Vũ Phi im bặt. Chưa kịp suy nghĩ đến nguyên do, cô lại nghe thấy anh nói tiếp: “Anh chỉ không muốn em suốt ngày lôi em trai ra để kiếm cớ lẩn tránh mà thôi”.
Cô không hiểu. Thật sự không hiểu! Vì sao mỗi lần cô cho rằng quan hệ giữa hai người đã tốt đẹp hơn thì anh lại hung hăng đâm cô một nhát, khiến cô đau đớn không ngừng?
Cũng có thể, hiện giờ tâm trạng anh không tốt...
Cô tự nhủ thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.