Chưa Từng Hẹn Ước

Chương 19: Ngoại truyện




Khi em yêu anh.
Tiết Giai Nhu nhàm chán nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, tay đặt trên bụng, nghĩ đến ánh mắt có phần kỳ lạ của chị dâu khi nhìn mình. Cô có gì không bình thường sao?
Chồng của cô, à không, chồng cũ của cô ngày mai sẽ đính hôn với người phụ nữ khác. Còn đứa con gái quý giá của cô thì ngày nào cũng khóc lóc đòi về với bố, cô đành phải chiều theo ý nó, đưa nó đến chỗ Từ Triệu Luân. Hiện giờ, cô vừa không có chồng, vừa không có con.
Có lẽ người khác nghĩ rằng, cô phải khóc lóc, ủ dột, rầu rĩ, thế mới là “thất tình một cách bình thường”. Cô dụi dụi mắt, không thể nào khóc được. Thực ra, cô chỉ cảm thấy có chút buồn phiền, không đến nỗi đau khổ lắm.
Tiết Giai Nhu ngồi dậy, trông thấy chiếc cân đặt góc phòng, bèn nhảy lên cân. Trời ạ, tăng những hai cân rưỡi. Tất cả đều do Từ Triệu Luân mà ra. Tên khốn đó muốn đính hôn thì đi mà đính hôn, nhưng vì sao còn phải làm ầm lên cho cả thành phố biết cô bị chồng bỏ chứ? Cô không tỏ ra đau khổ là việc của cô, thế nhưng người khác lại cho rằng cô đang cố nén đau thương! Thật nực cười.
Tiết Giai Nhu xem lại toàn bộ những bài báo đăng tin về lễ đính hôn của Từ Triệu Luân. Thông tin về người phụ nữ kia đầy đủ không sót một thứ gì, từ gia thế, thân phận cho đến chiều cao, cân nặng, nhóm máu.
Quả đúng là một mỹ nhân!
Cô nhìn vào bức ảnh cưới của họ, thầm nghĩ, đã kết hôn đâu mà làm quá, cứ như muốn cả thế giới này phải biết nhà họ Từ thừa tiền để tiêu không bằng.
“Từ Triệu Luân, tôi nguyền rủa anh vớ phải một người phụ nữ giả tạo, trước mặt anh thì dịu dàng nết na, sau lưng thì lẳng lơ ngoa ngoắt…” Tiết Giai Nhu vừa lẩm bẩm vừa giẫm lên những tờ báo kia để trút giận.
Sống trên đời, hạnh phúc nhất là được ăn no ngủ kỹ. Cô đã ăn no rồi, bây giờ nên đánh một giấc thật say mới được.
Hôm sau, Tiết Giai Nhu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô bực bội lần tìm điện thoại, đang định nạt nộ đối phương quấy rầy giấc ngủ của mình thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hoảng hốt: “Phu nhân, có chuyện rồi…”.
Tiểu Trương?
Tiểu Trương là trợ lý của Từ Triệu Luân, đồng thời là người duy nhất vẫn còn gọi cô là phu nhân! Trí nhớ của anh ta thật tệ!
Tiết Giai Nhu chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Trương đã nói tiếp: “Nhân nhân bị thương rồi”.
“Cái gì?” Tiết Giai Nhu ngồi bật dậy, “Đang ở đâu?”.
Cúp máy, cô vội vội vàng vàng thay đồ rồi đến địa điểm mà Tiểu Trương thông báo.
Đây là một khách sạn cao cấp vào bậc nhất nhì thành phố, nhà họ Từ đã bao trọn đại sảnh để tổ chức lễ đính hôn cho Từ Triệu Luân.
Tiết Giai Nhu nhân tiện quan sát hội trường đã được trang hoàng lộng lẫy, cảm thấy thô tục không gì sánh được! Gu thẩm mỹ của Từ Triệu Luân xuống cấp tệ hại quá! May mà cô đã rời bỏ anh ta, nếu không cũng sẽ bị liên lụy mất.
Nhìn chán chê một hồi, Tiết Giai Nhu vào thang máy lên tầng năm.
Hôm nay, nữ chính Bạch Hiểu Dĩnh thử trang phục lần cuối, thế nhưng bộ váy xa hoa của cô ta đã bị cắt thủng lỗ chỗ, trông rất thê thảm. Bạch Hiểu Dĩnh vừa bực vừa tủi thân. Cô đã cố gắng đối xử tốt với Nhân Nhân, thậm chí vô tư coi nó như con gái ruột của mình mà chăm sóc. Rõ ràng mấy hôm trước còn vui vẻ, chẳng hiểu hôm nay làm sao, con bé lại nằng nặc đòi đến đây, rồi cầm kéo cắt tan nát bộ váy của cô. Thấy bộ váy đính hôn của mình không thể dùng được nữa, cô tức giận mắng Nhân Nhân vài câu, nào ngờ con bé khóc ầm lên, còn nói sẽ tự cắt áo của mình để bồi thường cô. Sau đó, tay cầm kéo không chắc, tự làm mình bị thương.
Tiết Giai Nhu đi tới nơi thì thấy Bạch Hiểu Dĩnh và con gái mình đang đấu khẩu với nhau.
“Cô là người xấu, cô cướp bố cháu!”
Bạch Hiểu Dĩnh tuy tức giận nhưng cũng không thể làm gì, dù sao Nhân Nhân mới chỉ năm tuổi. Có trách thì trách vợ cũ của Từ Triệu Luân, chẳng hiểu dạy dỗ con gái kiểu gì.
“Để cô đưa cháu đến bệnh viện nhé, tay cháu chảy máu rồi kìa.”
“Không cần! Cô là người phụ nữ xấu xa!”
“Mẹ cháu mới xấu. Dạy con hư thế này! Còn bé mà đã biết tính kế hại người khác…”
Đúng là tiểu thư khuê các, bị chọc giận như vậy mà cũng không để mất hình tượng.
Tiết Giai Nhu tiến lại bên cạnh Nhân Nhân: “Xin lỗi!”.
Nhân Nhân ấm ức nhìn mẹ: “Con không làm gì sai, con không xin lỗi. Tại người phụ nữ xấu xa kia…”.
“Xin lỗi!” Tiết Giai Nhu nghiêm nghị.
Nhân Nhân cúi đầu, nhưng vẫn nhướng mắt lên quan sát, thấy mẹ vẫn nhìn chằm chằm mình, cô bé đành lên tiếng, giọng điệu rất không cam lòng: “Cháu xin lỗi cô”.
Bấy giờ Tiết Giai Nhu mới quay sang nhìn Bạch Hiểu Dĩnh, cao giọng nói: “Con gái tôi được dạy dỗ thế nào không cần cô quan tâm, càng không đến lượt người khác dạy bảo nó…”.
Bạch Hiểu Dĩnh phẫn nộ: “Cô cố tình!”.
Tiết Giai Nhu thật muốn tặng cho người phụ nữ này một cái tát. Hôm nay, tâm trạng cô vốn đã rất tệ, giờ còn bị vu oan giá họa. Điều khiến cô khó chịu nhất chính là Bạch Hiểu Dĩnh có thể nhân cơ hội này mà “ăn vạ” Từ Triệu Luân. Quá lợi cho cô ta!
“Cô còn đứng đấy làm gì? Cô muốn tôi cho cô thấy thế nào gọi là “cố tình” không?”
Bạch Hiểu Dĩnh đúng là có phần kiêng dè ánh mắt này của Tiết Giai Nhu, đành phải quay lưng bỏ đi.
Mặc dù không vui, nhưng Tiết Giai Nhu vẫn phải thừa nhận, con người Bạch Hiểu Dĩnh không đến nỗi nào, ít nhất thì cô ta không có ý đồ xấu, tính tình cũng chấp nhận được. Cô quay sang nhìn con gái mình, tay con bé vẫn chảy máu, thế mà nó ương bướng không chịu kêu đau lấy một tiếng.
“Giỏi giang quá nhỉ!”
Thật là ngu ngốc! Cô không hiểu vì sao có rất nhiều người hành động như vậy, sẵn sàng làm tổn thương chính mình để khiến người khác phải hổ thẹn. Cô tuyệt đối không bao giờ làm những việc dại dột như thế, có làm cũng làm người khác bị thương chứ không phải mình. Hổ thẹn với áy náy đáng mấy đồng chứ? Bản thân thấy sảng khoái là được rồi.
Nhân Nhân thấy mẹ tức giận, bèn nói: “Con không muốn bố đính hôn với cô ấy, không muốn cô ấy cướp bố đi”.
Nếu người phụ nữ kia xấu xa thì tốt biết mấy, cô bé có thể mách bố, có thể tố cáo tội trạng của cô ta cho bố biết. Đằng này, Bạch Hiểu Dĩnh đối xử rất tốt với cô bé. Nhưng dù vậy, cô bé vẫn không thích người phụ nữ này.
“Thế con cứ ở đây chơi đi nhé, mẹ về”. Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Tiết Giai Nhu Nhân Nhân giữ tay cô lại: “Mẹ đừng đi, đừng bỏ con lại!”.
Nghiêm mặt: “Mẹ bỏ con lại lúc nào? Chính con chọn ở với mẹ, mẹ đưa con về nuôi, xong rồi con lại đòi theo bố, mẹ đưa con sang với bố. Mẹ làm gì sai hả?”.
Nhân nhân bật khóc, khăng khăng giữ tay mẹ không chịu buông: “Con muốn ở với cả bố và mẹ, giống các bạn khác ấy. Con cũng muốn!”.
“Yêu cầu này của con mẹ không đáp ứng được.”
Nhân Nhân càng khóc lớn: “Mẹ, mẹ đừng để bố với cô kia ở cùng nhau, con muốn cả nhà mình ở với nhau cơ…”.
Tiết Giai Nhu gạt tay con gái ra: “Tại sao? Tại sao mẹ phải vì con mà đi cầu xin người đàn ông kia quay lại? Tại sao mẹ phải vì con mà chịu ấm ức cả đời? Từ nhỏ tới lớn con đã thấy mẹ khiến con phải thua thiệt cái gì chưa? Con muốn làm gì mẹ cũng cho, chỉ cần mẹ làm được là làm. Từ Nhân Nhân, mẹ nói cho con biết, mẹ không nợ con cái gì. Mẹ không phải kiểu phụ nữ sẵn sàng vì con cái mà cam tâm tình nguyện giữ gìn hôn nhân kể cả khi cuộc sống không còn vui. Có trách thì con tự trách mình đã đầu thai nhầm ấy!”.
Nhân Nhân ngơ ngác cái hiểu cái không, càng khóc càng dữ dội.
Tiết Giai Nhu chợt thấy nực cười, tại sao mỗi người không tự sống theo cách mình muốn, tại sao cứ phải hy sinh bản thân vì người khác? Cô không như thế, bất kể trong tình bạn, tình yêu hay tình thân. Cô sẽ thật lòng đối đãi với một người mà không cần người đó đáp lại, nếu gặp người tri kỷ, cô sẽ thấy rất hạnh phúc, nhưng nếu không gặp được, cô cũng không suy sụp.
Tiết Giai Nhu ngồi xuống, khẽ nói với con gái minh: “Nhân Nhân, nghe mẹ nói, đừng bao giờ so sánh bản thân với người khác. Chỉ cần con thoải mái là được, mẹ có con đường của mẹ, con cũng sẽ có con đường riêng của con”.
Nhân Nhân đẩy cô ra: “Mẹ không tốt, mẹ không tốt…”.
Tiết Giai Nhu thở dài, đứng dậy bỏ đi. Nhưng bé Nhân Nhân lại đuổi theo, không ngừng khua chân múa tay đánh lên người cô. Cô gạt tay Nhân Nhân, nào ngờ con bé ngã bệt xuống đất.
Từ Triệu Luân ở đâu chạy đến, vội bế con gái lên dỗ dành: “Đừng sợ, bố đưa con đến gặp bác sĩ nhé”. Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn cô một cái rồi đưa Nhân Nhân đi.
Nhìn hai bố con họ, trong lòng Tiết Giai Nhu bỗng nổi lên cảm giác lạnh lẽo.
Thời còn đi học, mỗi khi nghe Trình Vũ Phi kể chuyện gia đình, chuyện em trai, Tiết Giai Nhu lại nghĩ đến bản thân mình. Bố cô, Tiết Gia Hòa nuôi đến mấy người phụ nữ trong nhà, không ai là vợ chính thức, cũng không có vợ cả hay lẽ. Tiết Gia Hòa suy cho cùng vẫn là người có lương tâm, sinh con ra đều đón về nuôi. Mỗi lần đại gia đình sum họp, luôn có một vài người lạ hoắc mà Tiết Giai Nhu phải gọi là chị, là anh.
Tiết Gia Hòa vốn trọng nam khinh nữ, chỉ thích dành thời gian bên con trai. Tuy nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, ông ta rất quý hai cô con gái là Tiết Tĩnh Nhu và Tiết Giai Nhu.
Tiết Tĩnh Nhu có gương mặt thanh tú, vóc dáng mảnh mai, lại học giỏi, chơi đàn hay, khiến Tiết Gia Hòa rất ưng ý. Còn Tiết Giai Nhu có được tình cảm của bố chẳng qua là do may mắn. Cô là con út trong nhà, thời gian đó Tiết Gia Hòa đã nhiều tuổi, nên lại càng nuông chiều cô. Hơn nữa, Tiết Giai Nhu cũng hiểu mình được yêu quý một phần là bởi mẹ mình là người trẻ trung xinh đẹp nhất trong số các bà vợ của Tiết Gia Hòa.
Còn nhớ trước đây, mỗi lần đưa Từ Triệu Luân về nhà chơi, nghe anh gọi người đàn ông đáng tuổi ông mình là “bố vợ”, Tiết Giai Nhu lại cảm thấy nực cười.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình “đặc biệt” như thế, thử hỏi tính tình cô có thể ra sao? Cô chán ghét mọi thứ trong nhà mình, những lừa lọc toan tính, những dối trá giả tạo mà cô chứng kiến suốt thời thơ ấu, chẳng khác mấy bộ phim truyền hình trên ti-vi là bao.
Lâm Nghễ là mẹ cô, bà biết rõ những ý nghĩ lởn vởn trong đầu cô. Bà từng nói: “Con có thể chán ghét gia đình này, nhưng con không có tư cách khinh bỉ thân phận của mình”.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai muốn đi theo một người đàn ông nhiều tuổi hơn mình cơ chứ? Xưa kia, Lâm Nghễ từng có người yêu, từng đi làm công kiếm tiền trả học phí cho anh ta, nhưng cuối cùng, anh ta lại kết hôn với một cô gái khác để có lợi cho sự nghiệp của mình. Điều khiến Lâm Nghễ tuyệt vọng nhất chính là anh ta đem bán mình cho Tiết Gia Hòa. Lúc ấy, anh ta nói: “Em đừng trách anh, đàn ông đều như vậy, ai cũng mong muốn được thăng tiến nhanh cả”.
Đúng vậy, đàn ông ai cũng như nhau, vậy thì còn gì để mà cầu xin nữa? Từ đó trở đi, Lâm Nghễ trở thành người của Tiết Gia Hòa, toàn tâm toàn ý chăm sóc ông ta, sống an phận, không hoài niệm chuyện xưa.
Từ Triệu Luân bế Nhân Nhân đến phòng khám tư gần đó. Con bé ôm chặt lấy anh, mặt mếu máo mãi không thôi.
“Có đau không?” Từ Triệu Luân ân cần hỏi cô bé.
Nhân Nhân lắc đầu: “Con không đau”.
Từ Triệu Luân đặt con xuống băng ghế nhỏ, anh ngồi xổm trước mặt con, dịu dàng nói: “Sau này không được làm như vậy nữa biết không?”.
Nghe vậy, Nhân Nhân càng ấm ức, không trả lời bố mà chỉ khóc nức nở.
“Làm sai còn khóc cái gì?”, Từ Triệu Luân lắc đầu, “Không được khiến mẹ tức giận nữa, nhớ chưa?”.
Nhân Nhân cáu kỉnh: “Mẹ không tốt, không tốt…”.
Từ Triệu Luân thở dài: “Ừ, không tốt, đổi một người mẹ khác nhé?”.
Lần này, cô bé lập tức lắc đầu: “Không đổi!”.
Từ Triệu Luân tủm tỉm cười, sau đó nghiêm nghị nhìn con gái: “Nhân Nhân, con phải nhớ kỹ, muốn làm gì trước tiên phải nói với bố mẹ. Con không được làm những việc như hôm nay, tự ý làm hỏng váy của cô Bạch. Nếu con không thích cô Bạch thì nói với bố chứ, không được hành động như vậy”.
Nhân Nhân sụt sịt mũi, vẫn không chịu lên tiếng.
Từ Triệu Luân đành bó tay. Anh bế con gái lên, rời khỏi phòng khám. Nhân Nhân choàng tay qua cổ bố, thủ thỉ: “Nếu con bảo bố đừng cưới cô Bạch, bố có làm không?”.
“Con không thử thì làm sao biết”
“Vậy… bố đừng cưới cô Bạch nữa nhé!”
Từ Triệu Luân vỗ nhẹ lưng con gái: “Ừ”.
Hai bố con về đến nhà đã thấy bà Từ đợi ở cửa. Vừa rồi nhận được điện thoại của Từ Triệu Luân báo đã hủy lễ đính hôn, bà Từ tức giận vô cùng.
Nhân Nhân tụt xuống từ trên người bố, chạy về phía bà nội: “Bà nội, cháu nhớ bà lắm”.
Mặc dù không ưa con dâu, nhưng bà Từ lại rất yêu quý cô cháu gái này. Con bé vừa lanh lợi, vừa đáng yêu, ai gặp cũng thích. Thực ra, bà không phải người quá khó tính, chẳng qua tính cách Tiết Giai Nhu rất ít được lòng người khác. Trước đây, khi họ Từ và họ Tiết bắt đầu hợp tác làm ăn, hai nhà phải kết thông gia để tăng thêm độ mật thiết, bà Từ đã cố tình chọn Tiết Tĩnh Nhu làm con dâu mình. Có một cô con dâu thùy mị, nết na như vậy, có nằm mơ bà cũng cười thành tiếng. Đáng tiếc, đến ngày tổ chức lễ cưới, cô dâu lại biến thành Tiết Giai Nhu. Bà Từ phẫn nộ hỏi tội con trai, Từ Triệu Luân nói do mình uống say, làm chuyện có lỗi với Tiết Giai Nhu nên phải chịu trách nhiệm. Con trai đã nói vậy thì bà cũng không còn cách nào khác, phía nhà họ Tiết không mấy bận tâm, dù sao cả hai đều là con gái nhà họ. Mãi đến khi khoảng thời gian gần đây, biết chuyện hai vợ chồng Từ Triệu Luân xảy ra mâu thuẫn, bà Từ mới gọi con trai về nhà, thuyết phục anh ly hôn với Tiết Giai Nhu. Từ Triệu Luân đồng ý nhanh đến mức bà không khỏi kinh ngạc. Những tưởng lễ đính hôn với Bạch Hiểu Dĩnh hôm nay sẽ suôn sẻ, nào ngờ.
Bà Từ ôm lấy cháu nội, tươi cười đáp: “Ngoan quá, bà nội cũng nhớ Nhân Nhân lắm”.
Nhân Nhân dụi đầu vào lòng bà, cười khúc khích. Chợt, bà Từ trông thấy vết thương trên tay cô bé: “Sao thế này?”.
“Tại cô Bạch xấu xa kia…” Nhân Nhân ấm ức nói.
Bà Từ nhìn về phía con trai như thể thăm dò.
Từ Triệu Luân im lặng một lát rồi đáp: “Đúng vậy”.
Có lẽ đây là nguyên nhân con trai mình quyết định hủy hôn?
Nghĩ như vậy, bà Từ mới nguôi cơn giận.
Nhiều năm trước, khi bị ép phải kết hôn với con gái nhà họ Tiết, Từ Triệu Luân không có cảm giác gì đặc biệt. Từ nhỏ anh đã được bố dạy dỗ để trở thành người kế thừa sự nghiệp của gia đình, nên anh hiểu phải tận dụng mọi khả năng đem lại lợi ích kinh doanh. Cái ý nghĩ tình cảm nam nữ chỉ là thứ vô dụng đã ăn sâu vào tâm trí anh.
Anh không quá để ý tới chuyện cô vợ mà bố mẹ chọn cho mình là người thế nào. Dù sao anh cũng không có nhiều thời gian dành cho cô ta, chỉ cần cô ta biết thân biết phận, làm tròn trách nhiệm của mình là được. Sau khi gặp mặt Tiết Tĩnh Nhu, anh cảm thấy cô gái này không đến nỗi nào, là hình mẫu lý tưởng của đa số đàn ông. Vì thế, cuộc hôn nhân giữa hai người nhanh chóng được định đoạt.
Sự việc ngoài ý muốn xảy ra vào đêm Từ Triệu Luân tụ họp với bạn bè để chia tay cuộc đời độc thân. Uống được kha khá, anh liền tìm cớ ra ngoài kiếm chỗ nào hóng gió. Anh đi về phía ban công, không ngờ nơi này đã bị “chiếm đóng” bởi một cô gái xinh đẹp. Anh đứng im một lúc, suy đoán xem cô ta có mục đích gì. Biểu hiện của cô ta rất rõ ràng, không hề có chút e thẹn hay rụt rè nào, khiến anh nảy sinh hứng thú. Anh tiến lại gần: “Đang đợi ai sao?”
Cô gái nâng ly rượu trong tay, cười đáp: “Đúng, chờ anh!”.
Mỹ nhân như rượu, khiến anh say mê từng giây từng phút.
Dù đã nhiều năm trôi qua, Từ Triệu Luân vẫn không muốn thừa nhận rằng, đêm đó anh đã bị Tiết Giai Nhu quyến rũ. Anh chưa hề uống say, nên không thể nào đổ lỗi cho rượu được, nếu cứ phải đổ lỗi, thì chỉ có thể nói cô chính là ly rượu khiến anh say.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại, Tiết Giai Nhu ghé vào tai anh thì thầm: “Thích em không?”
Không chờ anh trả lời, cô đã hỏi tiếp: “Anh cưới em có được không?”.
Chỉ một câu nói ấy mà cục diện thay đổi hoàn toàn. Tiết Giai Nhu trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Nếu mọi chuyện đã bắt đầu như vậy, cũng có thể coi là có chút tình cảm trước hôn nhân. Anh không đặt quá nhiều kỳ vọng vào vợ mình, chỉ cần mỗi ngày đi làm về nhà đều có người ở nhà đợi anh, vậy là đủ.
Cô rất thông minh, biết rõ mẹ chồng không thích mình nên nhanh chóng sinh bé Nhân Nhân, vừa khiến bà Từ bớt hằn học với mình, vừa tránh được cảnh nhà mẹ đẻ thúc giục.
Thế nhưng, mọi chuyện không suôn sẻ như Từ Triệu Luân mong đợi.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện yêu bất kỳ ai, vậy mà khi biết vợ mình cất dấu bóng hình người đàn ông khác trong tim, anh lại vô cùng khó chịu. Anh tự hỏi, nếu bản thân không phát hiện ra bí mật của cô, nếu cô không thẳng thắn nói rõ tất cả, liệu có xuất hiện bước chuyển ngoặt lớn đến vậy không?
Khi nghe anh hỏi đến, cô đã rất thành thực kể lại câu chuyện của mình.
Ngày ấy, Tiết Giai Nhu đem lòng yêu Mạnh Thành, bạn trai của Tiết Tĩnh Nhu. Với tính cách thẳng thắn của mình, cô đã thổ lộ với anh ta, nhưng câu trả lời nhận được là: cả đời này, ngoài Tiết Tĩnh Nhu, anh ta sẽ không lấy ai. Lúc ấy, cô còn tự tin nói: “Mạnh Thành, để lỡ mất em là tổn thất cả đời này của anh”.
Tiết Giai Nhu tự nhận mình là một người ích kỷ, vì thế, cô tự ý cám dỗ người đàn ông sắp trở thành anh rể của mình, tác thành cho Mạnh Thành và Tiết Tĩnh Nhu. Khi tất cả mọi người đều chửi mắng cô đê tiện, chỉ có một mình Tiết Tĩnh Nhu cảm động nói với cô: “Cám ơn em”.
Từ Triệu Luân thỉnh thoảng lại nghĩ, vì sao cô có thể thẳng thắn thừa nhận như vậy, kết hôn cùng anh chỉ để giúp Tiết Tĩnh Nhu và người yêu đến được với nhau.
Từ khách sạn trở về, Tiết Giai Nhu càng nghĩ càng cảm thấy mình vô lương tâm. Tại sao cô có thể đối xử với Nhân Nhân hờ hững như vậy chứ? Cô biết rõ, thân làm phụ nữ đa số đều mong sớm có một cuộc sống ổn định, lấy chồng sinh con, chăm sóc gia đình. Nhưng cho dù muốn thực hiện những điều đó, cô cũng lực bất tòng tâm. Đây không phải là lỗi của cô, chỉ là cô không làm được mà thôi.
Những ngày tiếp theo, Tiết Giai Nhu lại ru rú ở nhà hưởng thụ cuộc sống của loài heo, ăn xong lại ngủ hoặc xem phim. Nhiều người sợ cái sự nhàn rỗi ấy còn cô thì không, cứ sống như vậy một trăm năm cô cũng không chán. Vừa tự do, vừa thoải mái, muốn làm gì thì làm, không cần lấy lòng ai. Nhưng chỉ vài hôm, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cô chẳng phân biệt được sáng tối, ngày đêm, quan trọng hơn là, cô rầu rĩ phát hiện ra dường như tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của mình. Di động nằm mốc meo một xó, luôn mở 24/24 nhưng không có lấy một cuộc điện thoại, thi thoảng được tổng đài 10086 thương hại gửi cho một dòng tin nhắn.
Tiết Giai Nhu nhìn chằm chằm di động. Tên Từ Triệu Luân đó không thèm gọi điện cho cô thì thôi, nhưng ngay cả Nhân Nhân cũng không chịu gọi hỏi thăm cô lấy một câu. Chắc chắn con bé đã bị ông bố quý hóa “đầu độc” vô vàn tin tức không hay về cô, nên mới không ngó ngàng gì tới người mẹ này.
Chán nản không có việc gì làm, Tiết Giai Nhu quyết định về thăm Lâm Nghễ. Khi cô tới nơi, Lâm Nghễ đang chơi mạt chược cùng mấy người bạn. Còn nhớ trước đây, mỗi lần thấy mẹ mãi vui, không đoái hoài tới mình, cô từng ác độc có suy nghĩ giết chết người đã phát mình ra cái trò mạt chược này. Giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lâm Nghễ đã nhiều tuổi nhưng da dẻ vẫn trẻ trung căng tràn sức sống, có lẽ đây là nguyên nhân khiến Tiết Gia Hòa mê mẩn bà đến tận bây giờ.
Thấy con gái về, Lâm Nghễ không có biểu hiện gì gọi là vồ vập hay chào đón, dù cho hai mẹ con bà đã lâu chưa gặp nhau. Bà vẫn chăm chú quan sát ván bài, tựa như đây là nhiệm vụ gắn liền với bà cả kiếp này.
Tiết Giai Nhu kê một chiếc ghế ngồi xuống cạnh mẹ, im lặng xem mọi người đánh bài. Trên bàn mạt chược lúc nào cũng sôi nổi, tiếng các quân bài va chạm vào nhau, tiếng cười đắc chí của ai đó vừa được “ù”, tiếng thở dài ngao ngán của người thua cuộc.
Thái độ thờ ơ đến lạnh lùng của Lâm Nghễ từ đâu mà ra? Suốt những năm tháng thơ ấu của mình, Tiết Giai Nhu đã dần dần tìm ra đáp án. Trong số những người phụ nữ của Tiết Gia Hòa, những người mà cô phải gọi là “dì”, không một ai chịu an phận như mẹ cô. Bọn họ nghĩ ra đủ chiêu trò để đạt được mục đích của mình, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, bị Tiết Gia Hòa hắt hủi, không ngó ngàng gì đến. Chứng kiến tất cả những việc đó, trái tim Lâm Nghễ dần dần nguội lạnh. Bà sống lặng lẽ trong căn biệt thự kia, không tị nạnh chuyện chồng mình có quan hệ với người phụ nữ khác, không cãi cọ làm ầm ĩ bất cứ điều gì. Bà cũng chẳng bao giờ cầu mong cái thứ hạnh phúc mang tên một nhà ba người vui vẻ bên nhau. Gia đình họ, không bao giờ chỉ dừng lại ở ba người, và bố cô, càng không phải là một người đàn ông có trách nhiệm.
Có lẽ vì thế mà Tiết Giai Nhu không thể hiểu được hành động của Trình Vũ Phi, thậm chí cảm thấy sự kiên trì của cô ấy vốn không phải tình yêu thật sự. Chẳng qua là vì nhàn cư vi bất thiện, mơ tưởng được thì mơ tưởng, nhớ nhung được thì nhớ nhung, dần dần trở thành thói quen, rồi đánh đồng đó là tình yêu…
Hết ván mạt chược này lại đến ván mạt chược khác, rốt cuộc mọi người cũng chịu giải tán. Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu để đón hai mẹ con Lâm Nghễ. Dọc đường, bà một mực im lặng giống như có tâm sự.
Về đến nhà họ Tiết, Tiết Giai Nhu ăn cơm cùng bố mẹ, sau đó lại theo mẹ lên phòng riêng. Lâm Nghễ đi xung quanh cô một vòng, ánh mắt dò xét khiến cô cảm thấy mình hệt như một đống rác.
Cuối cùng, Lâm Nghễ đứng trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực: “Tiết Giai Nhu, không ngờ con lại tự biến mình thành cái bộ dạng này?”.
Tiết Giai Nhu buộc phải thừa nhận, ở trước mặt người khác, cô giả vờ rất giỏi, nhưng vai diễn của cô chẳng bao giờ qua được con mắt mẹ mình. Thật kỳ lạ, tình cảm giữa hai mẹ con không mấy tốt đẹp, vì sao bà có thể nhìn ra cảm xúc giấu kín trong lòng cô?
Lâm Nghễ nói tiếp: “Ly hôn rồi, chồng con đều không có. Con nghĩ xem hiện giờ trong tay con còn lại gì?”.
Còn lại gì ư…
Ánh mắt Tiết Giai Nhu trở nên ngơ ngác.
Lâm Nghễ bật cười: “Nếu cho rằng quyết định ban đầu là đúng, không có gì phải nuối tiếc, thì con không nên có cái bộ dạng này!”.
Đúng vậy, nếu đã không muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, không muốn giành lại chồng con, thì đáng ra cô phải vui vẻ, phải đối xử tốt với bản thân, chứ không phải cả ngày ủ dột, buồn bã thế này.
Tiết Giai Nhu đứng dậy, vòng tay ôm lấy mẹ.
Lâm Nghễ thở dài, vẻ lạnh lùng trên gương mặt bà tan biến. Nhiều năm qua, bà cũng từng có những lúc hối hận vì năm xưa đã cam chịu số phận. Cuộc đời bà đã vậy, chẳng thể vãn hồi, nhưng con gái bà vẫn còn lựa chọn khác. Bà hy vọng Tiết Giai Nhu có thể xác định rõ bản thân mình muốn gì.
Mấy ngày nữa là sinh nhật của Nhân Nhân, Tiết Giai Nhu đành phải chủ động gọi điện hỏi thăm con bé muốn quà gì, nhưng nghe qua điện thoại thấy con bé có vẻ xa cách, cô không khỏi tức giận. Nghĩ đến những lời khuyên của Lâm Nghễ, cô cố gắng kiềm chế bản thân, gọi điện nhờ Trình Vũ Phi đến trường mẫu giáo đón Nhân Nhân rồi ba người cùng nhau đi ăn. Lúc ăn cơm, con bé chẳng những không chịu ngồi cạnh cô mà còn không nói chuyện với cô. Sau khi đưa Nhân Nhân về nhà họ Từ, Trình Vũ Phi mới khuyên nhủ cô: “Con bé còn nhỏ, cậu cứ dỗ dành nó nhiều vào là nó hết giận ngay”.
“Sao mình phải dỗ dành nó chứ?” Tiết Giai Nhu cáu kỉnh. Nhân Nhân bây giờ chỉ thấy người mẹ này phiền phức và đáng ghét mà thôi, còn Từ Triệu Luân, ngay cả quyết định đính hôn với người phụ nữ khác có lẽ cũng đã từ bỏ cô rồi. Tuy có chút buồn nhưng chỉ cần học được cách chấp nhận, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Trình Vũ Phi thở dài: “Cậu không thể như vậy! Làm mẹ phải ra dáng một người mẹ chứ!”.
“Mình không làm được đấy, sao nào? Thôi được, thực ra những đạo lý này mình đều hiểu, chẳng qua là mình không muốn làm theo mà thôi.”
Trình Vũ Phi nhún vai, không nói gì thêm. Mỗi người có một quan điểm sống riêng, không có đúng hay sai, mà chỉ có tôn trọng hay không tôn trọng mà thôi.
Tiếp tục nằm ì ở nhà mấy ngày, Tiết Giai Nhu quyết định vác xác ra ngoài. Cô ăn mặc và trang điểm thật xinh tươi rồi đi mua sắm, không ngờ lại bắt gặp vợ chồng Tiết Tĩnh Nhu.
Từ sau khi kết hôn với Từ Triệu Luân, cô chưa từng gặp lại Mạnh Thành. Nhớ lại những lời nói với anh năm xưa, cô chỉ cảm thấy nực cười.
Cô âm thầm đi theo họ trong trung tâm thương mại. Hai người họ không mua gì, chỉ nắm tay nhau đi xem một vòng rồi vào siêu thị mua thức ăn.
Cô biết, hiện tại cuộc sống của hai vợ chồng họ tương đối khó khăn. Gia cảnh Mạnh Thành vốn không khá giả gì, sau khi Tiết Tĩnh Nhu kiên quyết đòi kết hôn với anh ta, Tiết Gia Hòa chẳng còn đoái hoài gì tới nữa, thậm chí, ngay cả mẹ của Tiết Tĩnh Nhu cũng muốn từ mặt con gái.
Rõ ràng biết tình trạng của họ bây giờ không tốt, nhưng vì sao cô vẫn không muốn đến chào hỏi? Chẳng lẽ cô cảm thấy cuộc sống của mình còn bi thảm hơn?
Về tới nhà, Tiết Giai Nhu nằm thử trên giường. Lát sau, cô bật cười khanh khách rồi trở dậy đập phá đồ đạc trong phòng, đến khi trút hết nỗi lòng mới chịu thôi. Sáng hôm sau, cô dậy sớm sắp xếp đồ đạc, cô muốn đi du lịch đâu đó cho thoải mái, biết đâu có thể gặp được tình yêu đích thực của mình?
Tuy nhiên, khi chuẩn bị xách va li ra khỏi nhà thì Tiết Giai Nhu lại nhận được điện thoại của Từ Triệu Luân.
Cô cau mày: “Có chuyện gì?”.
“Tối nay đi ăn cùng nhau.”
“Không rảnh.”
“Nhân Nhân cùng đi.”
“Thì sao?”
Từ Triệu Luân nổi giận: “Tiết Giai Nhu, em quên mất mình là mẹ của Nhân Nhân rồi hả? Em cứ thờ ơ với con bé như thế sau này nó sẽ hận em”.
Tiết Giai Nhu sững sờ. Những lời này quả nhiên đã chọc đúng “tim đen” của cô.
“Ở đâu?”
Thế là, kế hoạch du lịch của Tiết Giai Nhu bị phá hỏng.
Địa điểm mà Từ Triệu Luân hẹn là một nhà hàng lẩu buffet khá bình thường, nhưng rất đông khách vì giá cả phải chăng. Bên trong đã kín chỗ mà vẫn có nhiều người đứng ngoài đợi.
Như thường lệ, Tiết Giai Nhu cầm đĩa lên chọn những món mình thích ăn. Lúc cô quay về bàn, Từ Triệu Luân nói: “Nhân Nhân thích ăn nấm”.
Cô tròn mắt nhìn anh. Ý anh là bảo cô đi lấy đồ cho con sao?
Nhân Nhân ngồi im tại chỗ, thấy mẹ đứng dậy mới mở miệng: “Con muốn uống sữa chua nữa”.
Tiết Giai Nhu bĩu môi, lúc đi ngang qua người Nhân Nhân, không quên cốc đầu con bé một cái. Cô lấy về rất nhiều loại nấm, mỗi loại một ít.
Nhân Nhân vui vẻ bỏ hết nấm vào nồi. Từ Triệu Luân không hứng thú cho lắm, chẳng qua con gái cứ nằng nặc đòi đi ăn lẩu, nên anh mới đồng ý. Hơn nữa, Tiết Giai Nhu có vẻ cũng thích ăn kiểu này.
Đang ăn, Nhân Nhân bỗng ngẩng lên nhìn Tiết Giai Nhu: “Mẹ, chẳng phải mẹ bảo muốn tặng quà cho con à? Quà đâu?”.
Quà?
Tiết Giai Nhu lúng túng.
Từ Triệu Luân đỡ lời: “Lát nữa mẹ đưa con đi mua”.
Nhân Nhân chu miệng. Mẹ nói thế bao giờ chứ! Rõ ràng là chưa mua gì đến.
Từ Triệu Luân xoa xoa đầu con gái. Lát sau cô bé lại lên tiếng: “Thôi vậy, con rộng lượng không thèm chấp nhặt với mẹ. Cho mẹ thêm một cơ hội lấy lòng con”.
Tiết Giai Nhu trợn tròn mắt mà không làm được gì.
Ăn xong, cả nhà cùng nhau đi chọn quà. Nhân Nhân xem hết cái này đến cái khác mà không ưng cái nào. Tiết Giai Nhu cảm thấy con bé đang giả vờ, bởi vì lúc ngắm nghía thứ gì nó cũng cười thích thú, vậy mà cuối cùng vẫn không chọn. Cô nhăn mặt nhìn đôi giày cao gót của mình, thật là sai lầm khi hôm nay đi đôi này.
Từ Triệu Luân để ý thấy cử chỉ của cô, bèn đi về phía Nhân Nhân, ghé tai nói gì đó. Nhân Nhân bĩu môi, cầm lấy một con cừu lông xù ngay gần đấy.
“Con thích cái này!”
Tiết Giai Nhu thầm tạ ơn trời đất, vội vàng đưa con gái đến quầy thu ngân trả tiền.
Mua quà cho Nhân Nhân xong, Từ Triệu Luân liền đưa con bé về, lên xe, anh liếc con gái một cái, cô bé liền quay ra ngoài cửa, vẫy tay với Tiết Giai Nhu: “Con chào mẹ”.
Xe chạy, cô bé vẫn nhìn vào kính chiếu hậu, mãi đến khi không còn trông thấy mẹ nữa mới chịu ngồi ngay ngắn.
Từ Triệu Luân quay sang hỏi con gái: “Con thích cối xay gió phải không?”.
Nhân Nhân gật đầu: “Nhưng chiếc cối xay gió đó nằm ngay dưới tầng một. Mình vừa đi vào mấy bước là thấy”.
Từ Triệu Luân khẽ thở dài. Anh hiểu con gái muốn ở bên Tiết Giai Nhu lâu hơn.
Tuy nhiên, cô bé cũng không tỏ ra tiếc nuối món đồ chơi đó: “Bố, bố rất yêu mẹ phải không?”.
Từ Triệu Luân không trả lời.
Nhân Nhân lại cười: “Con nghe thấy bố và bà nội nói chuyện rồi nhé! Bà nội hỏi bố: Nó có gì tốt mà con chết mê chết mệt như thế, bao nhiêu cô gái xinh đẹp giỏi giang khác cho con chọn thì không chịu?”.
Nhân Nhân bắt chước giọng điệu của bà nội, nhắc lại câu nói kia, sau đó ngây ngô hỏi: “Bố ơi, thế nào là bao nhiêu cô gái xinh đẹp giỏi giang khác cho bố chọn?”.
“Con đoán thử xem!”
“Ừm… nghĩa là có rất nhiều cô gái khác tốt hơn mẹ, nhưng bố đều không cần, bố chỉ cần mẹ thôi đúng không?” Nhân Nhân hơi cau mày, “Mẹ không tốt chút nào! Không làm bữa sáng cho con, con mặc ngược áo mẹ cũng mắng. Mẹ hung dữ như thế vì sao bố lại cần mẹ?”.
“Thế vì sao con làm hỏng váy của cô Bạch?”
“Con không muốn bố cưới cô Bạch!”
“Vì sao không muốn?”
“Vì…”, Nhân Nhân ngẫm nghĩ một lát, “Vì con có mẹ rồi. Thực ra mẹ cũng không đến nỗi xấu lắm, thường xuyên mua quần áo mới cho con, đưa con đi chơi, kể chuyện cười cho con”.
Từ Triệu Luân mỉm cười. Đúng vậy, cô có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí chẳng thể làm tròn bổn phận của một người vợ. Tiêu chuẩn dành cho “Từ phu nhân” phải là khéo léo trong xã giao, đảm đang trong việc nhà, chăm sóc con cái chu đáo, tôn trọng không gian riêng của chồng. Lúc gặp mặt Tiết Tĩnh Nhu, anh đã cảm thấy cô ta rất phù hợp với những yêu cầu kia.
Thế nhưng, anh lại gặp Tiết Giai Nhu.
Anh thích nụ cười tinh nghịch của cô mỗi sớm thức dậy, thích cái cách cô dọa nạt: không hôn không được đi.
Anh cũng thích những lời ngon ngọt mà cô nói mỗi khi muốn anh đưa đi mua sắm, thích cả điệu bộ đắc ý của cô lúc được người bán hàng xuýt xoa: chồng chị rất yêu chị.

Toàn bộ là những điều nhỏ nhặt như vậy, nhưng anh lại sẵn sàng chiều theo ý cô. Điều này thì có liên quan gì tới tính cách của cô chứ? Một người phụ nữ tốt đến đâu đi chăng nữa, nếu anh không thích, thì giữ người đó ở bên cạnh cũng uổng phí. Nhưng nếu đã là người phụ nữ mà anh yêu, người khác nghĩ cô tốt xấu nào có quan trọng gì?
Pháp luật có quy định phụ nữ tốt thì được hưởng hạnh phúc, còn phụ nữ không tốt thì đáng xuống địa ngục sao?
Huống hồ, anh chưa từng cảm thấy cô có gì không tốt. Nếu có, chính là không yêu anh mà thôi.
Đúng là anh từng rất thất vọng về cô, nhưng không phải vì chuyện cô không yêu anh, mà bởi vì cô đã âm thầm đi phá thai mà không cho anh biết. Chuyện này thực sự khiến anh bận lòng. Chẳng lẽ đối với cô, sinh hạ Nhân Nhân chỉ là nghĩa vụ, sau khi đã hoàn thành rồi, cô không còn muốn sinh con cho anh nữa? Vì thế, anh tự nhủ với chính mình, nếu cô đã không coi anh ra gì, thì anh sẽ thôi níu kéo.
Giữa lúc anh định từ bỏ, may mắn thay anh lại gặp được Trình Vũ Phi. Nếu không có cuộc nói chuyện ấy, có lẽ khúc mắc trong lòng anh mãi mãi không thể được cởi bỏ.
Tiết Giai Nhu cảm thấy rất kỳ lạ vì gần đây Từ Triệu Luân hẹn cô ra ngoài với tần suất dày đặc. Lần nào anh ta cũng lấy cớ là cho hai mẹ con gặp nhau. Cô mơ hồ nghĩ, tên khốn kia định nối lại tình xưa với mình sao?
Dù rất muốn kiếm ai đó để tâm sự, để hỏi ý kiến, nhưng Tiết Giai Nhu không dám gọi điện cho Trình Vũ Phi, bởi vì đã quá nhiều lần cô dõng dạc trước mặt cô ấy rằng không thèm quan tâm tới Từ Triệu Luân. Vậy nên, cô đành ôm nỗi băn khoăn vào… giấc ngủ, mặc kệ mọi thứ.
Mấy hôm sau, không thấy Từ Triệu Luân gọi điện tới, Tiết Giai Nhu nghi ngờ điện thoại của mình có vấn đề, còn vội vàng nạp thêm tiền. Đáng tiếc, vẫn không có cuộc gọi nào.
Nửa đêm, Tiết Giai Nhu vừa chợp mắt được một lát thì chuông điện thoại réo inh ỏi. Không phải Từ Triệu Luân, mà là đứa con gái bảo bối của cô.
“Mẹ ơi, mấy hôm nay mẹ có đọc báo không?”
“Báo gì?”
“Mẹ không theo dõi tin tức gần đây sao?”
“Thôi thôi có gì con nói luôn đi, con muốn mẹ đọc được tin gì?”
Nhân Nhân chu miệng. Mẹ đúng là đồ lười biếng.
“Hình như con sắp có mẹ mới!”
Tiết Giai Nhu ngồi bật dậy: “Cái gì mà mẹ mới?”
“Nghĩa là bố con sẽ cưới người khác ấy.”
Tiết Giai Nhu cắn môi. Thảo nào dạo này tên khốn đó không xuất hiện làm phiền cô nữa, hóa ra là bận rộn yêu đương.
“Ồ, vậy mẹ chúc mừng con nhé, lại có thêm một người mẹ nữa!”
“Bà nội cũng rất thích cô ấy, khen cô ấy vừa xinh vừa ngoan ngoãn…” Nhân Nhân nói dối không chớp mắt. Rõ ràng cô bé nghe thấy bà nội mắng nhiếc cô diễn viên kia thậm tệ.
Nói chuyện với con gái xong, Tiết Giai Nhu chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Hôm sau, cô lập tức tìm đọc mấy tờ báo gần đây, quả nhiên có hình ảnh của Từ Triệu Luân và một diễn viên nổi tiếng. Vấn đề mấu chốt là, trong tất cả các bài báo, cái danh vợ cũ của Tiết Giai Nhu đều không được nhắc đến. Hiện giờ bọn họ chỉ xoay quanh chuyện Từ Triệu Luân hủy hôn với Bạch Hiểu Dĩnh là bởi có sự xuất hiện của người thứ ba.
Tiết Giai Nhu nhìn không rời mắt khỏi tấm ảnh: “Từ Triệu Luân, gu thẩm mỹ của anh chỉ có thế này thôi sao”
Sau đó, cô quyết định đến tận nơi xem người phụ nữ kia ra làm sao, nói thế nào thì cô ta cũng sắp trở thành mẹ kế của Nhân Nhân.
Không có giấy mời nên Tiết Giai Nhu chỉ có thể đứng ngoài cửa khách sạn. Nhưng đứng mãi ở đây thật không hay, một lúc sau, cô bèn đi tới bãi đỗ xe. Kiểu gì lát nữa anh ta chẳng phải ra lấy xe về?
Tiết Giai Nhu nhàm chán đi đi lại lại cạnh ô tô của Từ Triệu Luân, cứ nghĩ đến cảnh hai người họ đi cùng nhau, cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Chẳng mấy chốc, có người tiến về phía này. Tiết Giai Nhu vội vàng tìm chỗ ẩn núp. Nhưng kỳ lạ, chỉ có một mình Từ Triệu Luân.
Ngồi đợi mãi vẫn không thấy xe có dấu hiệu được khởi động, Tiết Giai Nhu nhổm dậy định ra xem. Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu thì trông thấy Từ Triệu Luân đứng sừng sững trước mặt mình. Cô ngẩn ra như hồn bay phách lạc.
Từ Triệu Luân nhìn cô nửa cười nửa không: “Lần sau có trốn thì tránh vùng quan sát của kính chiếu hậu ra nhé!”.
Lần sau? Còn có lần sau chắc?
Tiết Giai Nhu lúng túng: “Đâu… Dây giày tuột nên em cúi xuống buộc lại thôi. Ai thèm trốn chứ!”.
“Ừ, em không trốn!” Từ Triệu Luân lại cười.
Nói xong, anh mở cửa lên xe. Tiết Giai Nhu tiến lại, gõ cửa kính: “Trùng hợp nhỉ, không ngờ gặp anh ở đây”.
Từ Triệu Luân nhìn cô với vẻ bỡn cợt: “Ừ, chúng ta rất có duyên”.
Dù có dự cảm không hay cho lắm nhưng Tiết Giai Nhu vẫn quyết định: “Đi nhờ anh một đoạn được không?”. Dứt lời, cô tự động ngồi vào ghế phụ lái, không cần biết anh có đồng ý hay không, “Có một mình anh thôi à?”.
“Chẳng phải còn có em sao?”
Cô bĩu môi: “Nghe nói anh sắp có chuyện vui?”.
Từ Triệu Luân không đáp, chỉ liếc sang nhìn cô.
“Em đọc được trên báo rồi. Gớm, có phải chuyện gì xấu hổ đâu mà không dám nhận. Lúc đó muốn em tặng gì làm quà cưới thì cứ nói nhé!”
Từ Triệu Luân vẫn chưa khởi động xe, mà thong thả ngả người về sau: “Liên quan gì tới em?”.
“Thế không định mời em à?”
“Sao phải mời?”
Thái độ của anh khiến cô cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng cô vẫn giả vờ vui vẻ: “Cũng đúng, lấy một người phụ nữ chẳng ra sao như thế, anh đương nhiên không dám mời em rồi. Chẳng mấy khi thấy anh biết tự lượng sức mình như thế”.
Từ Triệu Luân bật cười: “Đúng là cô ấy không so được với em, không biết cách làm vợ, làm mẹ tốt như em”.
Tiết Giai Nhu tháo giây an toàn. Từ Triệu Luân tưởng cô sắp xuống xe, nào ngờ, cô lại nghiêng người về phía anh, nở nụ cười quyến rũ: “Cô ta tốt như vậy cơ à?”.
Anh không lên tiếng.
Tiết Giai Nhu thật sự không biết mình bị làm sao. Cô cúi sát vào mặt Từ Triệu Luân, đặt một nụ hôn lên môi anh. Ban đầu là nhẹ nhàng mơn trớn, sau đó thì cuồng nhiệt không rời. Bầu không khí trong xe càng lúc càng đậm mùi mờ ám…
Đột nhiên, cô dừng lại, mỉm cười nhìn vào mắt anh: “Nếu cô ta tốt thật, vì sao anh vẫn còn phản ứng với em?”.
Từ Triệu Luân nghiến răng nghiến lợi: “Em… Đáng chết!”.
Anh tóm lấy tay cô, chuyển từ thế bị động sang chủ động, đè cô xuống dưới cơ thể mình.
Lát sau, giữa những tiếng thở hổn hển, Tiết Giai Nhu mới chợt ý thức ra được điều gì. Cô đấm vào người anh: “Đồ khốn”.
“Không bằng em được!”, anh cười, “Vì sao tự dưng đến đây?”.
“Đi ngang qua!”
“À, ngang qua!”
“Đúng!”
“Giai Nhu, em thừa nhận em đang ghen, anh cũng không cười em đâu!”
“Đã bảo không là không…” Cô giãy giụa.
Mặc kệ sự cứng đầu của cô, những nụ hôn nồng nàn lại tiếp tục rơi xuống.
“Có người…”
Từ Triệu Luân phớt lờ lời nhắc nhở của cô, ai bảo cô không chịu thành thật chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.