Anh đang rơi.
Bóng tối nặng nề kéo theo tĩnh lặng lạnh lẽo như thủy triều tràn vào mũi miệng, cảm giác nghẹt thở khủng khiếp đè ép lồng ngực, sự tĩnh mịch giam cầm hơi thở cùng tiếng hét của anh.
Không có đường nào để chạy trốn.
Trái tim uể oải bị bóp chặt, nặng như đeo chì mà rơi xuống, cho đến khi nhịp đập cuối cùng cũng tắt ngấm. Rồi sau đó, âm thanh cùng màu sắc dần trôi xa, màn đêm vô tận như ru anh vào giấc ngủ vĩnh hằng, sự tĩnh lặng dịu êm dang tay ôm anh vào lòng, thầm thì bên tai:
“Ở lại…”
Mạc Dịch mở bừng mắt, lồng ngực phập phồng thở dốc trong câm lặng, ánh sáng chói lòa làm mắt anh hơi nheo lại.
Vải áo mỏng manh ướt sũng mồ hôi dính chặt vào lưng, cảm giác lạnh lẽo từ đây xông thẳng lên não bộ.
Lại là giấc mơ này…
Mạc Dịch từ từ ngồi thẳng dậy, cảm giác mỏi nhừ từ cần cổ cứng ngắc lan tràn khắp toàn thân, anh bối rối mở to mắt thích ứng với ánh sáng trắng chói lòa, khi ánh nhìn dần dần lấy lại tiêu cự.
Cảnh tượng trước mắt làm anh sững sờ.
– một gian phòng học không bóng người.
Một gian phòng trung học bình thường kiểu cũ. Bảng đen treo trên tường lau không sạch, chỗ có ánh đèn chiếu vào vẫn còn thấy từng vệt phấn mờ, giữa bảng viết một vài công thức toán học, mà góc bảng thì có một hình vẽ ngoáy xấu xí, nhác nhìn như một con chim dị dạng.
Bàn học bằng gỗ sắp hàng chỉnh tề, trên mỗi mặt bàn xếp một chồng bài tập và đề thi, bốn bức tường sơn trắng đều dán mấy chữ to “Còn 208 ngày nữa đến kỳ thi đại học.”
Đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà phát ra âm thanh rè rè.
Cả gian phòng im ắng đến kỳ lạ.
… Sao lại thế này? Mình đang ở nơi nào?
Mạc Dịch nhíu mày vắt hết óc nhớ lại – nhưng ký ức của anh như bị chặt đứt vậy, chỉ kéo đến đoạn mình rõ ràng đang ở trong nhà, bởi quá mệt nên chợp mắt một lúc, vậy mà… chẳng hiểu vì sao lại tỉnh dậy trong gian phòng học trống không thế này?
Anh cúi đầu nhìn kỹ mặt bàn mình vừa nằm úp sấp, thấy mấy hình vẽ nghuệch ngoạc khắc bằng dao con, vết bút mực và bút chì chồng chéo lên nhau, một quyển vở mở toang kế bên chiếc bút mực không nắp, nét chữ nắn nót mới viết được một nửa thì dừng.
Anh đưa tay quệt nhẹ, thấy vệt mực xanh nhạt dính trên đầu ngón tay.
Bấy giờ Mạc Dịch mới hiểu ra vì sao nãy giờ mình cứ cảm thấy bất hợp lý.
Là vì mọi chuyện xảy ra trong phòng học này như đang tiến hành được một nửa thì giáo viên và học sinh đột nhiên bốc hơi vậy.
Advertisement
Anh hơi hốt hoảng đứng bật dậy.
Thắt lưng đập mạnh vào cạnh bàn, cảm giác đau nhói lập tức tập kích các giác quan tê liệt vì ngồi lâu của Mạc Dịch, khiến anh giật mình hoàn hồn.
Quyển vở đặt trên cùng núi bài tập bị động tác vừa nãy xô xệch rồi rớt xuống.
Mạc Dịch khựng người, khom lưng nhặt nó lên.
Chỉ thấy nét chữ mềm mại đề trên nhãn vở: “Năm 3 lớp số 3, Triệu Thu Lam.”
Tim anh hẫng một nhịp.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có thanh âm huyên náo từ xa vọng lại, thoáng nghe như ai đó đang cãi nhau. Mạc Dịch kinh ngạc thả quyển vở xuống mặt bàn rồi rảo bước nhanh ra ngoài.
Vừa mở cửa đã bị một thứ mùi ẩm thấp khó chịu ập vào mặt, như thể gian phòng mốc meo mấy tháng không có ánh mặt trời, xung quanh lặng ngắt không một ngọn gió, âm u đầy tử khí, đè ép làm cho người ta gần như không thở nổi.
Mạc Dịch lần theo hướng âm thanh phát ra.
Ánh đèn tối mờ mờ cuối hành lang chiếu sáng mấy bóng người, Mạc Dịch đếm sơ qua có khoảng 11 đến 12 mạng.
Thanh âm của người nọ dần trở nên rõ ràng hơn.
Đó là tiếng nói khàn khàn của một người đàn ông đang gào thét trong hoảng loạn: “… Chúng mày rốt cuộc là ai? Đây là cái chỗ bỏ mẹ nào? Chúng mày không nói tao sẽ báo cảnh sát!”
Lẫn trong âm thanh hỗn loạn còn có tiếng con gái khóc nức nở.
Một người đứng bên rìa đám đông đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc hướng về phía Mạc Dịch, đoạn cao giọng nói: “Người mới phải không? Qua đây đi.”
Nói đoạn anh ta vươn tay trái kẹp điếu thuốc lá đang ngậm trên miệng, khuôn mặt trở nên mông lung sau làn khói thuốc vừa nhả ra.
Ngay sau đó liền hạ giọng nửa trào phúng nửa lạnh lùng bồi thêm một câu: “Chậc… Mong là tố chất tâm lý của cậu khá hơn thằng cha kia.”
“…”
Trong lòng Mạc Dịch đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Anh bước nhanh chân đến, chưa kịp nói gì thì bỗng từ đâu vang lên một giọng nữ dễ nghe. “Kính chào quý vị, hoan nghênh mọi người tham gia trò chơi sinh tồn người thật quy mô lớn – STAY ALIVE.”
Giọng nữ kia kỳ ảo lại êm tai, nếu không phải là phát ra trong khu trường học tĩnh mịch quái đản này có khi còn làm người nghe cảm thấy khoan khoái, nhưng giờ khắc này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ quỷ dị và đáng sợ.
Người đàn ông vừa gào thét khi nãy như lâm đại địch, khuôn mặt trắng bệch thấm đẫm mồ hôi, gã vừa sợ hãi bước vòng quanh, vừa hướng về phía không trung hét lên đe dọa: “Các người đang quay gameshow gì phải không? Tôi nói cho các người biết! Các người làm thế này là phạm pháp! Có tin tôi gọi luật sư kiện cho mấy người phá sản luôn không?”
Giọng nữ kia vẫn êm dịu và bình tĩnh như lúc đầu, chẳng có vẻ gì là bị lay động cả.
“Nhiệm vụ duy nhất của quý vị là: tồn tại trong trường học 5 tiếng đồng hồ.
Dưới đây là gợi ý dành cho quý vị: 9-3-3, yến không chân, 7-1-2, sương vô danh.
Chúc quý vị chơi vui vẻ.”
Nghe xong, mọi người còn chưa kịp định thần đã thấy ngoài cửa sổ, giữa không trung đột nhiên xuất hiện đồng hồ đếm ngược 4:59 phát ra ánh sáng huỳnh quang lập lòe trong bóng tối.
Không khí bỗng nhiên im ắng lạ kỳ.
– dự cảm chẳng lành đã ứng nghiệm rồi.
Mạc Dịch ngoài mặt thờ ơ nhìn khung cảnh trước mắt, trong lòng lại có bao nhiêu lời muốn chửi nhưng không biết phải chửi từ đâu. Tuy anh thích chơi game kinh dị nhưng chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày mình lại được trải nghiệm hẳn phiên bản 3D.
Con mẹ nó đây không đúng chuyên môn của anh chút nào.
Đúng lúc này, một cô gái thoạt trông chỉ mới hai ba, hai tư tuổi bước đến kéo tay áo người đàn ông vừa nói chuyện với Mạc Dịch, khuôn mặt thanh tú vẫn còn vương nước mắt đầy vẻ điềm đạm đáng yêu. Giọng nói của cô run rẩy hoang mang. “Anh ơi… Chuyện, chuyện này là thế nào, chẳng lẽ là một trò chơi khăm? Làm ơn nói cho em biết được không.”
Người đàn ông lạnh lùng gạt tay cô ra, ngẩng đầu nhìn mọi người. “Đây không phải là trò chơi khăm, chết ở chỗ này thì ngoài đời thực cũng sẽ chết. Tôi khuyên mọi người suy nghĩ thật kỹ lời gợi ý mà nó đưa ra, như vậy có khi mới tìm được đường sống sót.”
Nói rồi anh ta bực bội xoa huyệt thái dương, giọng nói tuy đã thấp xuống quãng tám cũng không giấu được vẻ lo âu. “Mọi người chia ra, mỗi đội hai ba người, đi tìm manh mối, xem có cái gì liên quan đến gợi ý nó vừa nói hay không, có khi giúp chúng ta chịu đựng được đến cuối.”
Người đàn ông này và hai người đi bên cạnh rõ ràng có quen biết nhau, anh ta gật gật đầu với họ, ba người liền dẫn đầu bước lên phía trước rồi đi ra ngoài. Những người còn lại nhìn nhau ngơ ngác, cũng lục tục tìm đồng đội, khung cảnh trở nên hơi ồn ào hỗn loạn.
Mạc Dịch vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lông mày từ từ nhíu lại, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Từ chỗ này mà nhìn, ngoại trừ ánh xanh phát ra từ con số đếm ngược giữa không trung thì chẳng còn tia sáng nào khác.
Bóng tối như thực thể bao trùm lên toàn bộ tòa kiến trúc, khiến ngôi trường này hệt một hòn đảo đơn độc phiêu du giữa màn đêm, cứ như là… một nấm mồ vậy.
Hình ảnh so sánh này lóe qua trong đầu như tia chớp, thình lình khiến chính anh cũng phải giật nảy mình.
Mạc Dịch tự giễu lắc lắc đầu như muốn quăng ý nghĩ không đâu ấy ra khỏi trí óc.
Bỗng nhiên có người kéo tay anh, khiến Mạc Dịch sửng sốt quay sang nhìn.
Chỉ thấy bên cạnh đứng một người con trai khuôn mặt điềm đạm, nét văn nhã trắng trẻo thoáng vẻ băn khoăn, thấy Mạc Dịch nghi hoặc nhìn mình, cậu vội vàng nở một nụ cười căng thẳng.
“Xin chào, ừm… Nếu được thì, mình cùng một đội nhé?”