Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 2:




“Tôi tên là Giang Nguyên Bạch, còn anh?”
Cậu trai nét mặt hiền hòa đó vừa đi vừa nhỏ giọng tự giới thiệu.
Mạc Dịch nghiêng đầu nhìn cậu khẽ đáp lại: “Mạc Dịch.”
“Rất vui được làm quen.” Giang Nguyên Bạch gượng cười hạ giọng. “Đây là lần thứ hai tôi tham gia trò chơi này.”
Đôi mắt cậu không giấu được vẻ kinh hoàng, ngay cả giọng nói cũng run run.
“Không biết kiếp trước phạm tội gì, mà kiếp này phải trải qua ác mộng đáng sợ như vậy.” Giang Nguyên Bạch thở dài thườn thượt giấu đi cảm xúc trong giọng nói của mình, rồi lại bật cười khô khốc, vụng về chuyển đề tài. “Còn anh là lần thứ mấy?”
“Lần đầu tiên.”
Mạc Dịch cúi đầu tỉ mỉ xem xét tấm ảnh chụp tập thể treo trên tường hành lang, đáp lại mà không ngẩng đầu lên.
Đó là một tấm ảnh tốt nghiệp, mép giấy đã hơi ố vàng, có lẽ do chụp cách đây rất lâu nên mặt những người trên ảnh đã nhòe đi, nhưng có thể nhận ra ai cũng đang mỉm cười xán lạn.
Phía dưới đề một hàng chữ nhỏ màu đen rõ nét: “Ngày 8 tháng 6 năm 1995, năm 3 lớp số 1.”
Trong game kinh dị những con số nói chung đều có ý nghĩa, nữa là những con số mang thông tin có thể kiểm chứng như thế này, về sau có khi sẽ hữu dụng.
Mạc Dịch sờ sờ cằm, âm thầm ghi nhớ con số này vào đầu.
“Lần đầu tiên ư?” Giang Nguyên Bạch ngạc nhiên kêu lên thành tiếng. Thấy không ít người quay lại nhìn mình, cậu mới ngại ngùng hạ giọng tiếp tục hỏi. “Nếu vậy thì trông anh quá bình tĩnh rồi đó.”
Mạc Dịch đứng thẳng người dậy, liếc nhìn cậu. “…Vậy sao.”
Trong lòng anh đang sóng cuộn biển gầm đây.
Đây đâu phải tiểu thuyết, có đứa điên nào lại muốn chơi cái trò kinh dị sinh tồn người thật gì gì, thậm chí cược bằng cả mạng sống thế này.
“Anh có vẻ không thích nói chuyện nhỉ?”
Giang Nguyên Bạch gãi gãi đầu, mỉm cười nửa bất đắc dĩ nửa tự giễu, rồi lại nhỏ giọng nói thêm. “Thực ra thái độ của phần lớn người mới khi tham gia lần đầu đều… vô cùng dữ dội, lần đó tôi còn la to hơn tên kia nhiều, lạnh lùng như anh thế này tôi chưa gặp bao giờ.”
“…Thế à.” Mạc Dịch thuận miệng đáp, xoay người quan sát toàn bộ khung cảnh hành lang.
Nơi này thoạt trông không hề có dấu tích của thời gian, tường sơn trắng sạch sẽ bóng loáng, một bên là cửa sổ, dưới mỗi ô cửa sổ treo một bức ảnh như tấm anh vừa xem, tổng cộng có năm tấm, bên còn lại là phòng học, cũng có tổng cộng năm gian, cạnh cửa đều treo biển từ lớp số 1 đến lớp số 5.
Cầu thang nằm giữa lớp số 3 và lớp số 4, nhìn là biết họ đang ở tầng một, thế nhưng cánh cổng dẫn ra ngoài lại đóng chặt, còn cầu thang chật hẹp thì hướng tít lên phía trên hoàn toàn chìm trong bóng tối. Có hai người đang giật mạnh cổng thử xem có mở được không.
Advertisement

Hiển nhiên đó là hy vọng viển vông.
Đột nhiên có tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên từ cuối hành lang.
Trong lòng Mạc Dịch thắt lại, lập tức sải bước tiến về phía âm thanh phát ra, Giang Nguyên Bạch đứng bên cạnh sờ sờ mũi, cũng vội vàng chầm chậm chạy theo.

Lý Vân Nhã đi nhanh vào nhà vệ sinh, trong lòng lo sợ bất an.
Cô thực sự rất sợ.
Tuy mới là lần đầu tiên tham gia vào cái “trò chơi” này, nhưng cô biết bây giờ đi vệ sinh nhất định không phải là ý kiến hay.
Vấn đề là cô không nhịn nổi nữa. Cô muốn đi vệ sinh từ hai mươi phút trước rồi, nhịn mãi đến lúc này đã quá giới hạn chịu đựng.
May thay sau khi năn nỉ gãy lưỡi thì cô cũng thuyết phục được đồng đội đứng trước cửa chờ mình, chỉ cần đi vệ sinh thật nhanh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lý Vân Nhã trong lòng tự an ủi như vậy.
Nhà vệ sinh nơi này chỉ có cầu tiêu ngồi xổm, cách nhau bằng vách ngăn màu xanh thẫm, khóa cửa đã rỉ sét, chốt hơi rít, cô nhủ thầm tuy có vẻ cũ kỹ nhưng cũng may bên trong khá sạch sẽ.
Nửa phút sau.
Lý Vân Nhã vội vội vàng vàng giải quyết xong nhu cầu sinh lý rồi chạy ra khỏi buồng xí.
Cô chống tay lên đầu gối thở phào một hơi. Suốt quãng thời gian đi vệ sinh, bao nhiêu hình ảnh phim kinh dị cứ hiện lên trong đầu làm cô sợ khiếp vía, cứ mỗi hai giây lại ngẩng đầu xem bên trên có cái gì ló mặt ra không.
May sao chỉ là tự mình dọa mình.
Lý Vân Nhã lắc đầu tự giễu bước tới mở vòi nước, tiếng nước xả ào ào vang vọng trong nhà vệ sinh trống vắng, cảm giác lạnh như băng xối lên đầu ngón tay giúp cô thả lỏng hơn rất nhiều.
Đột nhiên có thứ gì đó đập vào cẳng chân cô.
Lý Vân Nhã nhíu mày nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một quả bóng cao su bẩn thỉu đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu lẳng lặng nằm đó.
Bóng cao su? Sao nó lại xuất hiện trong này?
Lý Vân Nhã sửng sốt, nhưng giây tiếp theo cô chợt lạnh người.
Nhà vệ sinh của trường học này cũng không lớn, lại còn sạch sẽ, vừa vào cửa là có thể nhìn được hết quang cảnh bên trong, mà rõ ràng lúc trước cô không hề trông thấy quả bóng nào.
Nó cứ như hiện ra từ hư vô vậy.
Mặt cô lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“…Phương Đình?” Lý Vân Nhã dựng hết cả tóc gáy, cô nuốt khan run rẩy gọi tên đồng đội. “Cậu đâu rồi?”
Không ai trả lời.
Nhà vệ sinh im lìm đến đáng sợ.
Lúc trước ngoài cửa vẫn còn tiếng trò chuyện của những người khác, giờ phút này lại chẳng nghe thấy một âm thanh nào.
– tựa như cô đã bước vào một chiều không gian khác vậy.
Nghĩ vậy làm Lý Vân Nhã sợ hãi, cô vội vàng vọt tới cửa định mở ra, nhưng cánh cửa dính chặt như bị hàn chết bằng sắt. Cô nôn nóng giật mạnh tay cầm, tuyệt vọng đập đập ván cửa hô tên đồng đội của mình.
Đúng lúc này, có tiếng gõ khe khẽ vang lên từ phía sau.
“Cộc” “cộc” “cộc”
Cô cứng đờ người, tiếng kêu sắp lên đến miệng thì khựng lại trong cổ họng, tai nghe tiếng tim mình đập thình thịch, mồ hôi trượt dài trên hai gò má trắng xám rơi vào trong cổ áo sơ mi.
Lý Vân Nhã khốn khổ quay người dựa sát lưng vào ván cửa.
Chỉ thấy từ căn buồng thứ ba đang đóng chặt cửa có tiếng gõ dai dắng liên tục vọng ra.
“Cộc” “cộc” “cộc”
Đồng tử Lý Vân Nhã co lại, cô đưa tay bịt kín miệng không cho tiếng thở dốc kinh hoảng lộ ra ngoài. Cô lặng lẽ rơi lệ, thân hình run rẩy như chiếc lá rụng quay cuồng trong gió.
Có tiếng ngâm nga bé xíu phát ra từ căn buồng.
Giọng trẻ con ngây thơ vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh kinh dị cực kỳ, lặp đi lặp lại một câu, cho dù Lý Vân Nhã sợ hãi đến mức không dám nghe, thì nó cũng tự động chui vào tai giày vò não bộ cô.
“Bạn thân ơi… đến đây chơi…”
Hai chân Lý Vân Nhã run lẩy bẩy, rốt cục không chống đỡ nổi sức nặng của thân thể, cô từ từ khuỵu xuống, nép mình vào một góc cạnh cửa, khuôn mặt trắng bệch co rúm lại vì sợ hãi, hai mắt cô nhắm nghiền, bàn tay che miệng cầu nguyện trong tuyệt vọng.
Thế nhưng… không có chuyện gì xảy ra cả.
Một phút qua đi, năm phút rồi đến mười phút, vẫn không có gì phát sinh.
Không còn tiếng đập cửa.
Ngay cả thanh âm của bé gái kia cũng đã biến mất.
Trong vệ sinh chỉ còn tiếng đèn trên trần nhà kêu rè rè và tiếng vòi nước chưa vặn chặt đều đặn tí tách, tí tách.
Tất cả mọi thứ đều có vẻ rất bình thường.
Rốt cục, sự tò mò chiến thắng nỗi sợ hãi. Lông mi Lý Vân Nhã run rẩy, cô thử hé mắt sợ sệt nhìn một vòng chung quanh – hết thảy đều bình thường, ngay cả quả bóng cao su cũng đã biến mất, cứ như thanh âm vừa rồi chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi.
Chẳng lẽ cô thật sự thoát được một kiếp hay sao?
Lý Vân Nhã không nhịn được cúi đầu khóc òa lên, nước mắt từng giọt từng giọt chảy dài hai gò má.
Tí tách.
Có thứ gì nhỏ xuống mặt, khiến cô vừa khóc thút thít vừa lấy tay quệt đi.
Tí tách, tí tách. Giọt nước rơi xuống càng nhiều.
Lý Vân Nhã ngẩng đầu.
“Bạn thân ơi, đến đây chơi.” Lần này, giọng trẻ con ấy vang lên trên đỉnh đầu.

Phượng Đình đứng đợi ở cửa nhà vệ sinh vẻ không kiên nhẫn, đã là lần thứ ba cô nhìn đồng hồ đeo tay, Lý Vân Nhã đi lâu lắm rồi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ra.
Cuối cùng mất hết kiên nhẫn, cô đẩy cửa bước vào: “Cậu rốt cuộc đã xong…”
Câu nói dang dở kẹt trong cổ họng hóa thành tiếng thét thảm thiết.
Cửa mỗi căn buồng đều mở rộng, máu tươi tràn ngập sàn nhà, thậm chí còn chảy xuôi ra bên ngoài.
Đây là tình cảnh Mạc Dịch nhìn thấy lúc tới nơi.
Người đàn ông có vẻ kinh nghiệm phong phú kia nghiêm mặt, bước tới tra xét rồi quay lại lắc lắc đầu: “Không có thi thể.”
Mọi người thần sắc hoảng sợ, lượng máu nhiều đến thế này, người mất tích chỉ sợ lành ít dữ nhiều, tiếng khóc trong đám người càng to hơn.
Mạc Dịch lách khỏi đám đông đi tới phía trước, tỉ mỉ quan sát một vòng nhà vệ sinh, thấy máu tươi phun tung toé khắp cả không gian, chỉ có cửa buồng thứ ba là sạch sẽ không một vết tích gì.
Anh nhíu mày nghi hoặc, đang chuẩn bị đi về phía đó thì một người đang tra xét đột nhiên kêu lên sợ hãi, Mạc Dịch đổi hướng lại gần, nhìn theo ánh mắt của người ấy.
Chỉ thấy mặt bên trong cửa nhà vệ sinh phủ đầy vết cào cấu dính máu tươi và vụn móng tay, nhìn mà cảm giác ngứa ngáy da đầu. Mà trên trần nhà phía gần cửa thì toàn là dấu tay trẻ con đỏ tươi.
Ánh mắt Mạc Dịch dừng ở trung tâm vũng máu: Nơi đó là một khoảng hình tròn nho nhỏ không có chút màu đỏ nào.
Anh sửng sốt, trong đầu chợt có ý niệm lóe lên giây lát, nhưng lúc hồi tưởng lại không còn nhớ đó là gì.
Đột ngột không hề báo trước, ngoài hành lang vang lên tiếng chuông đơn điệu mà chói tai khiến ai nấy giật nảy mình. Tiếng chuông vang dội quanh quẩn ở hành lang và phòng học trống vắng có vẻ quái đản mà đáng sợ.
Mạc Dịch vội liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cụp mắt.
Con số ngoài kia chẳng biết từ lúc nào đã trở thành “4:15”
Kể từ lúc trò chơi bắt đầu đã 45 phút trôi qua.
– Vừa đúng thời gian một tiết học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.