Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 242: Leo lên đỉnh




Nếu các ngươi không ngại thì cứ tới đây?!
Đám người nghe thấy vậy thì phì cười, ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khinh thường, đáp. “Hahaha, các ngươi nghe hắn nói gì kìa?”.
“Hắn tự cao tự đại đến mức mà muốn tất cả thiên kiêu đứng ở trên này? Không biết hắn là một kẻ tin tưởng vào thực lực của bản thân hay là tin tưởng đến mức ngu ngốc?”.
“Các vị, hắn ta đã đến cửa khiêu khích rồi mà ta cứ mặc hắn ở đó thôi sao?”.
“Đúng thế, ít nhất thì ta cũng muốn vận động một chút. Vì chuẩn bị cho thiên kiêu tụ hội mà ta đã đến đây cả tháng trời, ngày ngày nhìn đám hung thú khiến ta cảm thấy nhàm chán quá rồi”.
“Ta cũng khác gì ngươi? Tự nhiên có một cái bao cát đứng ở trước mặt thì ta sao có thể bỏ qua được?”.
“Không biết hắn muốn đơn chiến hay là đối mặt với tất cả?”.
“Hahaha, nhìn dáng vẻ tự tin của hắn thì ta nghĩ hắn không kiêng nể gì đâu? Cho dù ta có đơn hay đoàn chiến thì hắn đều chấp nhận thôi. Nhưng mà ta không phải người tà đạo giống như hắn nên cứ đơn chiến mà đánh?”.
“Ta thì nghĩ hắn không đấu lại nên muốn mạnh miệng để hù ta thôi? Có lẽ hắn muốn cậy thế là người của hội ám sát để qua mặt ta?”.
“Hahaha, quan tâm làm gì? Chẳng nhẽ thế lực sau lưng hắn còn mạnh hơn những người chúng ta cộng lại sao?”.
“...”.
“...”. Nhìn đám người không mảy may để ý mà bọn họ còn xem đó là một trò vui để đem ra làm trò tiêu khiển. Biểu cảm trên gương mặt Đế Nguyên Quân lúc này càng ngày càng trở nên lạnh lẽo và ẩn sâu trong ánh mắt hắn là một sự tức giận khó lòng mà đong đếm được. “Từ trước đến nay chưa có ai dám chỉ trỏ trước mắt ta mà có thể sống sót rời đi? Nhưng các ngươi nên tự cảm thấy bản thân may mắn vì ta còn có tính toán ở Thanh Lan thành nên ta sẽ cái mạng nhỏ lại cho các ngươi?”.
“Nhưng không vì thế mà ta sẽ buông tha cho những kẻ dám cả gan chỉ trở trước mặt ta?”.
Lời nói vừa dứt, toàn thân Đế Nguyên Quân bất chợt bộc phát một cổ lực lượng kinh khủng cùng một lượng lớn uy áp đè nén ra xung quanh. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên biến mất ngay trước mắt của đám người và thình lình xuất hiện ở sau lưng họ.
Trước mắt, bọn họ chỉ nhìn thấy thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên rồi ngay lập tức biến mất. Và ngay trong khoảnh khắc đó, họ đột nhiên cảm thấy có một cỗ uy áp khinh khủng đang đè xuống khiến toàn thân họ run lên. Cùng với đó là một cảm giác nguy hiểm đến cùng cực đang hiển hiện ở sau lưng họ.
Đám người sợ hãi ngoái đầu nhìn lại. Trước mắt họ, Đế Nguyên Quân giống như một thứ gì đó tồn tại hết sức đáng sợ, nhìn bóng dáng hắn đứng ở trong ba vầng tinh quang của ba loại lực lượng khác nhau và cùng với đó là một cảm giác nóng bỏng và hết sức đáng sợ đang cuốn lấy toàn bộ cơ thể khiến họ bị bất động ở trong giây lát.
Chỉ thấy, Đế Nguyên Quân từ từ đưa tay phải lên trước ngực và hướng lòng bàn tay về phía đám người. Sau đó, Đế Nguyên Quân đánh ra từng đạo tinh quang xông thẳng vào trong cơ thể họ rồi đồng thời phát lực đánh bay họ rơi xuống hẻm núi.
Không thể tin được cảnh tượng trước mắt, ánh mắt bọn họ sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân và đang dần rời xa. Ngay khi Đế Nguyên Quân vừa xuất hiện sau lưng họ thì đột nhiên có một cái cảm giác gì đó nặng nề đang cuốn lấy cơ thể và ngăn lại bất cứ phản ứng. Lúc đó, cho dù họ muốn nhanh chóng nhảy ra xa nhưng cơ thể họ lại giống như một bức tượng cứ đứng sững ở đó.
Đây không phải là Đế Nguyên Quân đã dùng tà thuật khiến họ bị bất động mà đó chính là cảm giác sợ hãi từ sâu thẳm ở trong thâm tâm khi sắp sửa đối mặt với cái chết. Cho dù họ cố gắng vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa nhưng trong sâu thẳm thì họ đã trở nên trống rỗng và không thể phản ứng lại được.
Sắp rơi xuống đất, đám người lúc này mới sực tỉnh lại và phản ứng lại. Họ toàn lực thúc dục chân nguyên để bảo vệ cơ thể và ngăn cản việc rơi xuống đất. Nhưng có một điều mà họ không ngờ được là ngay khi họ thúc dục chân nguyên thì bất chợt, ở trong đan điền họ truyền đến một cơn đau nhói đến mức khiến toàn thân họ phải run lên từng cơn, cái cảm giác đau đớn đó không khác gì bị người khác đánh vỡ đan điền vậy.
Họ không hiểu, bản thân vừa rồi rõ ràng còn vận chuyển chân nguyên một cách bình thường và không hề gặp phải chuyện gì khiến đan điền họ bị như vậy cả. Nhưng kể từ khi Đế Nguyên Quân đưa tay lên thì họ đã cảm nhận được có một dòng chân nguyên xộc thẳng vào cơ thể họ và phong bế toàn bộ chân nguyên ở trong đan điền. Họ cũng đâu ngờ được là một dòng chân nguyên nhỏ của Đế Nguyên Quân lại có thể trực tiếp phong bế đan điền của họ dễ dàng như thế được.
Không chỉ có như thế, ngay khi mà họ muốn thúc dục chân nguyên thì bị dòng chân nguyên giống như hỗn độn của Đế Nguyên Quân hóa thành hàng ngàn hàng vạn mũi kim sắc nhọn đâm xuyên qua đan điền và điên cuồng cắn nuốt chân nguyên trong cơ thể họ.
Không thể phát động chân nguyên để bảo hộ cơ thể, cả đám người tự do rơi xuống giống như những tảng đá đâm thẳng xuống đất và phát ra từng tiếng động lớn và bên cạnh đó là liên tiếp những tiếng kêu đau đớn đầy thảm thiết vang lên.
Đám người đứng ở bên dưới đang cười đùa nói chuyện vui vẻ thì bất chợt cảm nhận như có thứ gì đó vừa từ trên cao rơi xuống cùng với đó là một tiếng động lớn vang lên khiến họ không thể không để ý. “Có chuyện gì vậy?”.
“Có thứ gì đó vừa mới rơi xuống?”.
Đợi lớp bụi đất mù mịt tán đi, đám người mới tá hỏa là thứ vừa rơi ở trên cao xuống lại chính là những vị thiên kiêu đứng ở trên kia. Họ không biết giữa họ đã có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn chật vật đang nằm co quắp thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt họ nhìn lên cao rồi từ từ nhìn xuống đám người vừa rơi xuống thì trong đầu cảm thấy nghi hoặc vô cùng. Cho dù họ có xảy ra tranh chấp với nhau nhưng họ không thể nào cùng nhau rơi xuống đất và cho dù là thì họ đã có thể phát động chân nguyên để phi hành hoặc có thể ngăn cơ thể rơi mạnh xuống đất.
Quá kinh hãi, đám người đưa mắt nhìn những người nằm la liệt dưới nền đất, người thì nằm ở giữa một vũng huyết dịch, người thì nằm bất động giống như bị ngất đi, còn có người có thực lực hơn thì vẫn còn có nhận thức.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”. Đám người vẻ mặt lo lắng nhìn đám người, hỏi. Họ biết, nếu như những người này xảy ra chuyện gì thì họ không thể tránh khỏi việc bị những gia tộc đó trách phạt, thậm chí còn bị trừng trị một cách thậm tệ và tệ đến mức mà họ khó lòng mà tưởng tượng được. “Ở trên kia đã xảy ra chuyện gì?”.
Đáp lại, đám người đau đớn nằm la liệt ở trên nền đất nhìn lên cao với vẻ mặt sợ hãi, họ chỉ tay về phía hẻm núi và thốt ra với giọng điệu thều thào yếu ớt. “Là… Là… Do tên mang mặt… nạ?”.
“Tên mang mặt nạ?”. Đám người đưa mắt nhìn nhau thì cảm thấy ngờ vực vô cùng, tuy họ không biết ở trên đó có ai là người mang mặt nạ nhưng họ có thể dám chắc một điều là từ đầu đến giờ không có một ai giống như thế đi lên trên kia cả.
Đứng ở trong đám người, một nữ tử vẻ mặt đầy hốt hoảng nhìn lên cao, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh mờ ảo đứng ở trên hẻm núi thì kinh hãi thốt ra. “Tên mang mặt nạ? Là hắn?”.
Đứng ở trên hẻm núi, Đế Nguyên Quân vẫn chưa chịu thu lại khí tức cũng như uy áp của mình mà ngẩng đầu nhìn lên cao. Ánh mắt hắn hướng về phía những người đứng xem ở bên trên với ánh mắt đầy sự tức giận, hỏi. “Các ngươi có giống như bọn chúng? Đều đang chỉ trỏ ở sau lưng ta?”.
“...”. Đáp lại, đám thiên kiêu đứng nhìn ở trên cao nhìn xuống thì đột nhiên rùng mình một cái. Ban đầu, họ nhìn dáng vẻ và biểu hiện của Đế Nguyên Quân cùng với dáng vẻ của đám người đứng ở phía bên dưới thì thưởng thức vô cùng. Họ còn tưởng sẽ nhìn thấy một trò gì đó vui vẻ nhưng khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì khiến họ cảm thấy rùng mình vô cùng.
Tuy không biết thực lực Đế Nguyên Quân mạnh yếu như thế nào? Nhưng mà nhìn vào tốc độ cùng một chiêu vừa rồi thì họ biết được hắn là một người đáng sợ như thế nào. Cho dù họ thực lực mạnh hơn hắn một chút nhưng họ không thể làm ra biểu hiện giống như Đế Nguyên Quân vừa rồi.
Trong đầu họ, Đế Nguyên Quân lúc này trông đáng sợ và hung hiểm vô cùng. Họ không muốn vì đám người đó mà phải đối mặt với người điên cuồng giống như hắn.
Đứng sững người một lúc, đám thiên kiêu đứng ở phía trên hít vào một ngụm khí lạnh rồi lên tiếng. “Chuyện vừa rồi không liên quan gì đến bọn ta?”.
“Đúng thế, bọn ta chỉ đơn giản là nghe thấy chuyện ồn ào nên nhìn xuống mà thôi?”.
“Ta cũng khuyên ngươi một câu, đám người kia có thể có thực lực không bằng nhưng ngươi cũng đừng vì thế mà xem thường bọn họ. Không muốn gặp phải chuyện không hay thì tốt nhất nên rời khỏi đây?”.
“...”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thu lại toàn bộ khí tức và uy áp rồi liếc mắt nhìn đám người rồi hừ lạnh một tiếng, nói. “Chuyện của ta không cần các ngươi quan tâm?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân không màng đến lời cảnh báo của họ mà đi thẳng một mạch lên đỉnh trước những cái lắc đầu và ánh mắt khinh thường của đám người.
Tuy họ không muốn tự chuốc lấy thương tích nên mới không xảy ra xung đột với Đế Nguyên Quân nhưng cái tính khí kiêu ngạo và ngông cuồng của hắn khiến họ cảm thấy không được thoải mái. Mặc dù không thể hiện chuyện đó ra ngoài mặt nhưng ẩn sâu trong ánh mắt họ hiện lên sự tức giận. Dù sao thì những người vừa bị hắn đánh rơi xuống đó cũng chính là những người được xem là có chút danh tiếng ở trong thành, còn Đế Nguyên Quân chỉ là một người xa lạ.
Chỉ việc chứng kiến người trong thành bị người lạ đánh bay cũng giống như việc họ đang bị Đế Nguyên Quân vuốt mặt. Tuy tức giận là thế nhưng họ thời gian này đang rất là mẫn cảm vì thời gian diễn ra thiên kiêu tụ hội còn không đến bốn tháng nữa nên trong thời gian này họ không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc ảnh hưởng đến.
Cảm nhận được ý định của đám người, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề thở dài một hơi. “Đám được xem là thiên kiêu này đúng thật là không xem ai ra gì? Nếu như ta không vì tránh để hao tổn chân nguyên một cách vô lý thì các ngươi cũng không được thoải mái như hiện tại?”.
“Biết thế thì trước lúc đến đây thì ta phải có sự chuẩn bị tốt hơn mới đúng?”.
“Trước mắt thì cứ leo lên tới đỉnh rồi hẵng tính tiếp?”.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.