Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 514: Rung chấn




Ngươi đây là muốn chọc cười ta trước khi chết hay sao?!
Lao nhanh về phía hai người, Lý Mộ Viên vung tay ngưng tụ chân nguyên tạo thành hai quả cầu nhỏ rồi đánh ra hai đạo công kích và sau đó lão lên.
Nhìn công kích khủng bố đánh tới, sắc mặt của cả hai người chợt biến và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nhưng khi đối mặt thì cả hai vẫn không giấu được sự kinh sợ trước thực lực đáng sợ của Lý Mộ Viên.
Đồng thời bộc phát toàn bộ chân nguyên, cả hai người hợp lực đánh ra một chưởng hướng thẳng về phía hai quả cầu mà đánh.
Oanh!
Thanh âm va chạm kịch liệt vang lên và bộc phát một tiếng động cực lớn khiến mặt đất xung quanh bị nứt ra thành từng mảng lớn.
Vừa ngăn chặn được một kích, cả hai người lúc này mới thở phào được một hơi nhưng một cảm giác nguy hiểm khác rất nhanh đã ập tới.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, cả hai người nhìn thấy một bóng người chợt lóe lên và một bàn tay lớn đang thướng thẳng về phía đầu mà chộp.
Không kịp phản ứng, cả hai người bị bàn tay nắm chặt đầu rồi ấn mạnh một cái khiến họ bị ngã ngửa ra sau. Chưng dừng lại ở đó, Lý Mộ Viên tiếp tụng giẫm chân đẩy mạnh cơ thể lao thẳng về phía trước và kéo theo đó là cả hai ma sát mạnh với mặt đất tạo thành hai cái rãnh lớn.
Cố gắng vùng vẫy, dùng tay đánh mạnh để thoát ra nhưng bàn tay của Lý Mộ Viên cứng giống như một cái bàn thạch sừng sững và cứng cáp vô cùng.
“Vùng vẫy yếu kém?”
Nhìn cả hai đang liều mình để thoát ra, Lý Mộ Viên khinh thường nở một nụ cười đầy khinh thường nói.
“Nếu đã muốn thoát thì đơn giản, chỉ cần hai ngươi cầu xin thì ta sẽ không ngần ngại mà đồng ý?”
Hai tay nắm chặt cổ tay Lý Mộ Viên, La Thiên nghiến chặt răng rồi thốt ra với một giọng điệu đầy tức giận.
“Muốn ta cầu xin? Ngươi đừng có mơ?”
Nói xong, La Thiên căn răng phát lực. Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng rồi bộc phát toàn bộ khí tức ra ngoài rồi sau đó cong người, dùng hai chân đá mạnh về phía bụng Lý Mộ Viên khiến hắn ta lùi ra sau mấy bước và thành công thoát ra.
“Ta thật không ngờ? Ngươi vậy và vẫn còn có sức như vậy?”
Đưa tay phủi nhẹ phần y phục dính bụi, Lý Mộ Viên cười khẩy, nói.
“La Thiên, nếu như số phận không đẩy ngươi vào trong tay của ta thì tương lai của ngươi ắt hẳn sẽ trở thành một cường giả có thực lực rất mạnh. Nhưng đáng tiếc thay, ngươi đã trở thành hòn đá lón đường cho ta đi qua mà thôi?”
“Cho dù ngươi có vùng vẫy như thế nào thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi?”
Giẫm mạnh chân lao thẳng tới, Lý Mộ Viên vung tay hướng thẳng về phía cổ La Thiên mà bóp.
Ngay lúc bàn tay hắn ta còn cách chưa đến một cái găng tay thì đột nhiên có hai bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của Lý Mộ Viên rồi kéo qua một bên và sau đó là liên hoàn từng quyền của La Thiên đánh thẳng về phía lồng ngực khiến hắn ta không kiềm được mà run lên mấy cái.
“Hai ngươi…”.
Lý Mộ Viên tức giận quát lớn.
Bộc phát ra chân chính thực lực, hắn ta giẫm mạnh chân khiến mặt đất trực tiếp nứt ra thành từng mảng lớn và từng cột bụi đất mang theo một cổ dư lực khủng bố quét ra xung quanh.
Cả hai người vì đứng ngay gần đó nên không kịp tránh né nên bị cột bụi đất đánh văng ra xa hàng chục trượng và máu tươi trên khóe miệng thì ẩn ẩn chảy ra.
Lùi thêm mấy bước nữa mới có thể ổn định được cơ thể, La Thiên hơi cúi người, ánh mắt nhìn Lý Mộ Viên dần trở nên nguội lạnh.
‘Chết tiệt, phải làm sao mới có thể chống lại hắn ta đây?’
La Thiên vừa suy nghĩ vừa nhìn chằm chằm Lý Mộ Viên.
Đứng ở bên cạnh, Thanh Lương các chủ cũng giống y nguyên bộ dạng đó, hắn cũng đang suy nghĩ rất nhiều và cố để tìm được cách thoát ra được nghịch cảnh như thế này.
Biết cả hai người dù có hợp lực thì vẫn không phả là đối thủ của hắn ta nên cả hai người dứt khoát quay người. Không lựa chọn đối đầu trực tiếp mà chia ra hai hướng để bỏ chạy.
Nhìn cả hai người, Lý Mộ Viên nhếch mép thốt ra.
“Biết đánh không được thì chạy? Hai ngươi có suy nghĩ rất dứt khoát nhưng mà đáng tiếc thay?”
“Thực lực ta ngươi quá cách biệt nên ngươi cho dù có bỏ chạy đi tới đâu đi nữa thì không thể toát khỏi lòng bàn tay của ta?”
Giẫm mạnh chân lao vút lên không trung, Lý Mộ Viên tung chưởng đánh về phía Thanh Lương các chủ còn bản thân thì đuổi theo La Thiên.
Trên đường đuổi theo, hắn ta không ngừng lên tiếng khích bác.
“La Thiên, ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng, nếu như ngươi là gia chủ của một gia tộc lớn thì ít nhất cũng phải biết đối mặt với cường địch chứ sao lại quắp đuôi bỏ chạy trông không khác gì một đầu tiểu cẩu thế này?”
“Nếu ta mà giống như ngươi thì hiện tại đã mất hết mặt mũi rồi?”
“Trước khi chết thì ngươi ít nhất phải để lại cho ta có một chút cảm giác đáng được xem trọng đi chứ?”
“…”.
Cắn răng tiếp tục bỏ chạy, La Thiên biết ý định của hắn ta hiện tại lại gì nên không dễ dàng mắc bẫy. Nếu như hắn của trước đây thì có thể sẽ tức giận nhưng với tình hình hiện tại thì không cho phép hắn làm như thế.
“Lý Mộ Viên, ngươi ấu trĩ đến mức dùng những lời này để khích bác ta?”
“Haha…”.
Đột nhiên, Lý Mộ Viên phá lên cười lớn một tiếng và nói.
“Ngươi nghĩ ngươi trong mắt ta có phân lượng lắm hay sao? Ngươi mới chính là kẻ ấu trĩ khi nghĩ ta đang khích bác? Nói đúng hơn là ta muốn chơi đùa với ngươi thêm một lúc chứ nếu như ra tay giết ngươi qua sớm thì dễ dàng quá”.
Vừa dứt lời, Lý Mộ Viên giẫm mạnh chân rồi lao vút lên cao, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp La Thiên. Chỉ thấy hắn ta đưa tay nắm chặt lấy chân của La Thiên rồi dùng lowcj ném mạnh xuống phía bên dưới rồi quát.
“Rơi xuống cho ta?”
Đập mạnh lưng xuống nền đất, La Thiên đau đớn kêu lên một tiếng và khóe miệng thì phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.
Hắn hiện tại đã sức cùng lực kiệt, cho dù đứng dậy cũng không phải là điều dễ dàng khi những cố gắng cuối cùng nhưng chẳng mang lại chút thành quả nào cả.
Cảm thấy bản thân quá yếu đuối, La Thiên thả mình nằm ngửa, hai mắt nhìn lên trời cao rồi thốt ra.
“Kết thúc rồi?”
Còn ở phía bên kia, Thanh Lương các chủ tuy không bị Lý Mộ Viên truy sát nhưng chưởng ấn của hắn ta lại giống như đã định vị sẵn ở trên người nên cho dù chạy đi đến đâu cũng không thể thoát được.
Biết bản thân khó tránh khỏi, Thanh Lương các chủ dứt khoát quay người và dùng hết phần chân nguyên còn lại để chống trả. Nhưng…
Thực lực của một mình hắn là quá yếu nên chẳng thể ngăn lại. Công kích bị chưởng ấn chấn nát rồi bị đánh văng ra xa và không thể đứng dậy được nữa.
Cất bước tiến lại gần, Lý Mộ Viên dùng ánh mắt khinh thường nhìn La Thiên triệt để mất đi ý định chiến đấu thì hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi chung quy cũng chỉ có thế mà thôi?”
Ngay khi hắn ta đưa tay lên và định dùng một chiêu đễ kết liễu thì đột nhiên, trong đầu hắn ta bỗng hiện lên một ý định và ý định đó khiến hắn kiềm không được liền nở một nụ cười lạnh.
Lý Mộ Viên chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“À đúng rồi, hai ngươi đang cố gắng bảo vệ cô ta có đúng không?”
“Ta không cần ngươi phải trả lời vì ta biết chắc chắn?”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì cô ta chính là nữ nhân luôn đi bên cạnh tên Đế Nguyên Quân nhỉ, hay nói đúng hơn là đạo lữ hay là một mối quan hệ nào đó mật thiết hơn ta?”
“Nếu suy nghĩ của ta là đúng thì… Haha…”
Sau đó, hắn ta ngoái đầu nhìn La Thiên và nói với giọng điệu đầy cợt nhã.
“Ta hiện tại sẽ không giết ngươi mà sẽ để ngươi nhìn thấy cảnh ta hủy hoại cô ta như thế nào?”
Nhìn Lý Mộ Viên đi về phía Lâm Tuyết Nhi, La Thiên toàn thân đột nhiên run lên. Hắn cố gồng mình để đứng giậy và thanh âm có phần gấp gáp thốt ra.
“Không… Ngươi tuyệt đối không thể?”
Nghe thanh âm La Thiên run rẫy vang vãng ở sau lưng, Lý Mộ Viên dứng chân đứng ngay cạnh Lâm Tuyết Nhi. Ánh mắt hắn ta nhìn một dọc tức trên xuống dưới với ánh mắt đầy *** tà.
Bất giác, hắn ta mơ hồ nhìn thấy diện mạo của Lâm Tuyết Nhi dưới tấm vải mong che mặt thì không kiềm lòng được mà nuốt xuống một ngụm nước.
Tay trái hắn đưa xuống muốn giật phăng màn che trên gương mặt cô và nói với một giọng điệu đầy phấn khích.
“La Thiên, ngươi càng nói thế thì ta càng cảm thấy phấn khích hơn thôi?”
“Ta muốn nhìn gương mặt dưới màn che này? Liệu ngươi có khuynh nước khuynh thành giống như những gì ta tưởng tượng hay không?”
Tấm màn che bị lấy đi và diện mạo thật sự của Lâm Tuyết Nhi hiển hiện khiến hắn ta chết sứng tại chỗ một lúc vì quá bất ngờ trước dung nhan tuyệt trần của cô.
“Haha…”
Lý Mộ Viên ngẩng đầu cười lớn.
“Ta vừa kiếm được một lô đỉnh tuyệt vời nhất từ trước cho đến giờ… Haha…”.
“Phấn khích, thật sự quá phấn khích… Haha…”
Cố bình ổn lại sự phấn khích ở trong người, Lý Mộ Viên cúi đầu, ánh mắt tham lam nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi đưa tay định cởi bỏ y phục trên người cô thì đột nhiên…
Một cơn rung chấn khiến phiến thiên địa phải run rẫy và một cổ áp lực vô hình nhưng lại nặng nề đè nén lấy tất cả. Thậm chí Lý Mộ Viên còn không dám tưởng tượng được thứ vừa phát ra lực lượng đáng sợ đến như vậy.
Nhanh chóng thu tay, Lý Mộ Viên liếc mắt nhìn xung quanh rồi hét lớn.
“Là kẻ nào giả thần giả quỷ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.