Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 533: Ngẩng đầu mà đứng




Đạp không đứng ở trên cao, lão giả nhìn thấy những thiên kiêu đang gồm mình chống đỡ thì gật đầu công nhận, trong mắt lão hiện lên vẻ đắc ý nói nhỏ.
“Mới vòng đầu tiên mà đã thể hiện tốt như vậy thì không biết hai vòng sau sẽ có thêm sự bất ngờ nào nữa đây?”
“Đã lâu lắm rồi ta mới thấy một lớp thiên kiêu trẻ tuổi có thể kiên trì tới lúc này? Ta cầng ngày càng trông chờ vào màn thể hiện của lớp thiên kiêu năm này”
Một lúc sau!
Vòng thứ nhất kết thúc với màn thể hiện đầy sự xuất sắc nên đã khiến tất cả phải gật đầu khen ngợi.
“Thật không ngờ thiên kiêu năm này lại mạnh tới như vậy?”
“Đúng vậy? Như những năm trước thì vòng thứ nhất thường sẽ kết thúc nhanh và phân loại thứ bậc của các thiên kiêu là rất lớn. Còn năm nay lại xít xao đến như vậy, thật khiến người ta cảm thấy phấn khích?”
“Ta thấy cũng có đôi chút đáng tiếc cho những thiên kiêu của các thế lực tam lưu một chút. Tuy bọn họ không có nhiều tài nguyên tu luyện như những gia tộc nhị lưu, nhất lưu nhưng vẫn kiên cường bám trụ được đến bây giờ?”
“Thật đáng khen”.
“Ta cũng thấy đáng tiếc nhưng kết quả này ta vẫn có thể hiểu được? Thiết nghĩ cấc gia tộc tam lưu hiện tại cũng đã có bước ngoặt rất lớn. Có lẽ những năm sau sẽ có những thiên kiêu có thực lực mạnh hơn thế này nữa, có khi họ còn sẽ mạnh mẽ hơn bây giờ?”
“Có lẽ đây chính là làn gió mới đang thổi đến Minh Vương thành”.
“Ta thật mong chờ viễn cảnh một trăm năm sau của các thiên kiêu này có thể đạt tới mức độ như thế nào? Nếu cứ đà này thì Minh Vương thành ta có thể đạt được thứ hạng cao hơn thế này nhiều”.
“...”.
Liên tiếp từng tiếng tung hô, lời bàn tán rôm rã của những người quan chiến khiến bầu không khí ở trong đấu trường càng ngày càng sôi nổi và phấn khích hơn bao giờ hết.
Không chỉ có bọn họ mà ngay cả những trưởng lão của mười đại tông cũng phải gật đầu ngầm khen ngợi.
Họ không ngờ được rằng một tòa thành nhỏ hẻo lánh ở ngoài rìa Nam Hoang Sơn Mạch lại có những thiên kiêu đầy triển vọng như thế này.
Ngồi ở vị trí cao nhất, Dược Vương Cốc thánh tử đưa mắt nhìn xuống thì khẽ nhíu mày rồi lên tiếng hỏi nhỏ.
“Hai vị trưởng lão thấy màn thể hiện của những người này như thế nào? Ta thấy những thiên kiêu này có thiên phú và thực lực cũng không tệ”.
“Nếu như có thể bái nhạp được vào các tông môn thì thực lực sẽ còn mạnh hơn thế này gấp nhiều lần?”
“Ta thấy tiểu nữ và đại thiếu Minh gia không tệ? Ta biết hai người đó vẫn đang cố giấu diếm thực lực thật sự của mình nhưng vẫn có thể sánh ngang được với những thiên kiêu của các gia tộc khác”.
Đứng ở sau lưng hắn, hai vị lão giả gật đầu lên tiếng.
“Quả không hổ là thánh tử, ánh mắt của ngươi càng ngày càng tốt? Hai người đó thật sự đang ẩn giấu thực lực thật sự bằng một loại bí pháp nào đó?”
“Ta cũng bất ngờ khi một gia tộc nhỏ bé như vậy lại có một loại bí pháp tốt như vậy?”
“Theo như ta thấy thì Minh gia đã âm thầm bồi dưỡng hai thiên kiêu này rất tốt. Ta thấy thực lực của cả hai người đó không tệ nhưng để mà nói thì tên tiểu tử đó rất có thiên phú và thực lực so với Minh Ngọc vẫn mạnh hơn một chút”.
“Nếu tên tiểu tử này có được sự công nhận và trở thành đệ tử của tông môn thì sau này vẫn có cơ hội nhìn tới Tinh Cực, thậm chí là Hóa Cảnh. Nhưng đáng tiếc lại sinh ra trong một gia tộc nhỏ bé, nếu như Minh gia tìm đến Dược Vương Cốc sớm hơn thì vị thế của họ ở trong thành bây giờ chính là thế lực lớn nhất”.
“...”.
Dược Vương Cốc thánh tử nghe thấy vậy thì thở dài một hơi và trên gương mặt hiện lên vẻ có chút đáng tiếc nói.
“Đúng vậy, nếu như họ đến Dược Vương Cốc sớm hơn một năm thì tình cảnh này đã không xảy ra?”
“Nếu như chuyện đó thực sự xảy ra thì Dược Vương Cốc bây giờ đã có chỗ đứng vững chắc ở xung quanh đây rồi”.
“Thánh tử?”.
Hai lão giả nghe thấy vậy thì trên gương mặt bỗng nở một nụ cười khổ.
“Thì ra thánh tử đã nhìn thấu được suy tính của Dược Vương Cốc từ sớm? Ta tự cảm thấy may mắn khi tông môn có được một vị thánh tử xuất chúng như thế này?”
“Nói không chừng sau một trăm năm nữa thì Dược Vương Cốc sẽ có vị thế cao hơn. Tất cả đều phải nhờ thành tử mới có thể đạt được?”
“...”.
Dược Vương Cốc thahns tử nghe thấy vậy thì lắc đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Hai vị trưởng lão quá lời rồi, ta bây giờ vẫn còn quá nhỏ bé? Nếu như ta mà là người đó thì không cần đến một trăm năm, chỉ cần một năm thôi”.
“Một năm có thể khiến Dược Vương Cốc thực sự lột xác?”
“...”.
Hai lão giả nhìn dáng vẻ có chút thất vọng trên gương mặt và ánh mắt hắn nhìn có vẻ xa xăm thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ.
‘Rốt cuộc người mà thánh tử nói đến là ai?’
Sở dĩ họ có suy nghĩ như vậy là vì họ đã nghe từ chính miệng của hắn không ít lần nhưng mỗi lần họ hỏi thì hắn cũng chỉ cười trừ. Ngay cả tông chủ có trực tiếp hỏi thì hắn cũng không nói một lời.
Dần dần, người trong miệng hắn dần trở thành một bóng đen bí ẩn trong tâm trí và sự hiếu kỳ về người bí ẩn đó. Họ cũng đã từng mừng tượng hình dáng của người đó nhưng mỗi một lần đều không thể tưởng tượng ra được. Giống như có một thứ lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn lại những suy nghĩ của họ.
Lúc này, ở phía bên dưới lôi đài!
Một trăm thiên kiêu sừng sững mà đứng, trong ánh mắt họ đều hiện lên vẻ tự tin và hùng cường vô cùng.
Nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng của tất cả, lão giả đứng ở trên không khẽ nở một nụ cười và nói.
“Vòng thứ hai chính thức bắt đầu?”
Lão giả vừa nói vừa vung tay đánh ra một trăm đạo nguyên thần mang theo công pháp trực tiếp xâm nhập vào my tâm của đám người.
Cảm nhận cổ lực lượng mạnh mẽ vừa xông vào khiến họ phải run lên một cái. Nhưng rất nhanh, bọn họ đều lấy lại dáng vẻ kiên định rồi trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu cảm ngộ công pháp ở trong đầu.
Tuy công pháp này chỉ có một chiêu duy nhất, tuy chỉ là Hoàng giai thượng phẩm công pháp nhưng đối với họ mà nói thì đây chính là một cơ duyên vô cùng to lớn.
Thời gian một nén nhang nhanh chóng qua đi!
Một trăm thiên kiêu đều đã tỉnh dậy và trên gương mặt họ hiện lên những biểu cảm khác nhau. Có người thì tràn đầy sự tự tin, người thì để lộ dáng vể thất vọng vô cùng.
Trước khi vóng hai chính thức diễn ra thì lão giả đứng ở trên cao bỗng lên tiếng.
“Thời gian một nén nhang đã hết, các vị thiên kiêu sẽ có một cơ hội để thi triển chiêu thức mà bản thân đã cảm ngộ được. Nhưng trước lúc đó ta có điều muốn nói?”
“Ta biết chuyện này sẽ khiến các ngươi cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng đây cũng chính là một khảo nghiệm đối với các ngươi?”
“Những ai thật sự tin tưởng vào khả năng của mình hãy bước lên phía trước một bước còn những người cảm thấy không tự tin hoặc chưa thể cảm ngộ được công pháp sẽ lùi ra sau một bước”.
Ngay lập tức, tất cả thiên kiêu đầu ngẩng đầu nhìn lên với ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu vô cùng. Bởi vì họ biết, chỉ cần bước lùi ra sau một bước thì họ chính thức thừa nhận sự yếu kém của bản thân và từ bỏ vòng thứ hai.
Tuy họ không muốn thừa nhận nhưng rất nhanh đã có không ít người trực tiếp lùi ra sau một bước. Ánh mắt họ nhìn liếc về phía cao tầng của gia tộc với ánh mắt đầy nuối tiếc và hổ thẹn rồi cúi đầu.
Nhìn hơn bảy mươi người dứt khoát từ bỏ, lão giả thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Tuy các ngươi dã chọn từ bỏ vòng thứ hai nhưng đừng cảm thấy tự trách bản thân và cảm thấy hổ thẹn? Con đường trở thành cường giả chưa bao giờ dễ dàng, có đôi lúc các ngươi cần phải lựa chọn tiếp tục hay là từ bỏ?”
“Nếu tiếp tục, các ngươi có thể đạt được những cơ hội mới nhưng cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng”.
“Còn lựa chọn từ bỏ thì các ngươi đã lựa chọn sự an toàn, tuy đã mất đi cơ hội trước mắt. Có thể rất đáng tiếc nhưng trong tương lai sẽ có các cơ hội khác tìm đến?”
Bỗng, lão giả vung tay quát lớn một tiếng.
“Các vị thiên kiêu, hãy ngẫng đầu mà đứng? Đừng vì chuyện này mà cảm thấy tự trách bản thân?”
“Lựa chọn tiếp tục hay từ bỏ đây không chỉ là sự lựa chọn mà đây còn là năng lực, khả năng nhìn nhận của các ngươi?”
“Muốn trở thành cường giả thì đây chính là thứ đầu tiên mà các ngươi phải đôi mặt, trên thế gian này không có thứ gì khó hơn việc phải đối diện với bản thân. Chỉ cần các ngươi vượt qua được thì trên thế gian không còn thứ gì có thể ngăn cản các ngươi?”
“Vì thế nên hãy ngẩng đầu mà đứng? Hỡi các thiên kiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.