Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 537: Trời giúp Hùng gia




Thượng Công gia chủ? Đây là cách mà ngươi day dỗ con cái sao?!
“Hừ”.
Đáp lại, Thượng Công Hoàng hừ lạnh một tiếng rồi dứt khoát quay người đi ra ngoài cổng lớn và nói.
“Chuyện lần này ta nhớ kỹ?”
Ngay sau đó, gần mười vị cường giả Thiên Địa cảnh cũng đứng dậy rồi cất bước rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người khác.
Họ không ngờ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Thượng Công Hoàng liền quay mặt rời đi mà không nể nang những thế lực lớn khác vẫn còn đang ngồi ở đó.
Tọa vị ở trên cao, một vị lão giả sắc mặt âm trầm nhìn qua thanh niên trẻ tuổi và nói với giọng điệu nặng nề.
“Thánh tử, Thượng Công gia tộc đây là không nể mặt ngươi và không nể mặt Dược Vương Cốc ta?”
“Chỉ cần ngươi nói một câu, lão hủ sẽ khiến cả Thượng Công gia tộc phải trả giá vì sự khinh nhờn này?”
Đáp lại, thanh niên trẻ tuổi phất tay và nói.
“Trưởng lão, mặc kệ đi?”
“Ta tin chuyện này không đến lượt ta ra tay? Hai người chỉ cần ở đây xem trò vui là được”.
Đúng như hắn nói, bên phía thành chủ và các gia tộc lớn khác không giấu được sự tức giận của mình mà đập bàn đứng dậy. Ánh mắt bọn họ lộ vẻ hậm hực nhìn đám người Thượng Công gia tộc rời đi rồi quát lớn.
“Thượng Công gia tộc các ngươi có lá gan thật lớn?”
“Các ngươi chỉ vì thiên kiêu thất bại mà dám không nể mặt thánh tử và các vị trưởng lão có mặt ở đây?”
“Ngươi có biết cái giá của chuyện khinh nhờn này sẽ khiến gia tộc các ngươi đối mặt với hậu quả như thế nào hay không?”
“Đúng thế, dám chọc giận thánh tử và các vị trưởng lão? Thượng Công Hoàng, ngươi đây là muốn đẩy Thượng Công gia vào đường cùng hay sao?”
“...”.
Đáp lại những lời trách móc và hăm dọa của những gia chủ gia tộc lớn, Thượng Công Hoàng đột nhiên đứng lại. Hắn quay người đưa mắt nhìn về phía những người ngồi ở trên cao và nói với một giọng điệu lãnh đạm.
“Đa tạ các vị đã quan tâm nhưng ta nghĩ chuyện đơn giản như thế này không đến mức phải đón nhận hậu quả?”
“Ta tin thánh tử và các vị trưởng lão sẽ không nhỏ nhen đến mức mà để ý đến chuyện cỏn con này?”
Cúi đầu nhìn Thượng Công Minh, hắn lên tiếng nói tiếp.
“Con ta bị trọng thương, thân là người làm cha còn có tâm trạng ở lại để xem tiếp nữa hay sao? Đối với ta, việc giành được vị trí thứ nhất rất trọng yếu nhưng không đến mức mà đánh đổi đến sự an nguy của con ta?”
“Thân làm cha, ta không cho phép điều đó xảy ra”.
Lời nói vừa dứt, hắn ta dứt khoát quay người rời dẫn theo các vị trưởng lão gia tộc rời đi mà không mảy may quan tâm đến những người khác vẫn đang tức giận lớn tiếng ở đằng sau.
“Thượng Công Hoàng, ngươi đây là có ý nói thánh tử và các vị trưởng lão nhỏ nhen hay sao?”
“Ngươi tưởng nói như vậy là mọi chuyện sẽ qua dễ dàng như thế hay sao? Ta nói cho ngươi biết, sau này có chuyện gì xảy ra đừng có đến tìm bọn ta?”
“...”.
Nhìn phía bên dưới đang nháo nhảo cả lên, thánh tử Dược Vương Cốc lên tiếng.
“Nếu Thượng Công gia đã muốn rời đi thì mặc bọn họ? Ta không muốn chuyện bé như thế này ảnh hưởng đến tâm trạng”.
“Đúng như Thượng Công gia chủ đã nói, ta không nhỏ nhen tới mức tính toán đến chuyện này nhưng… Ta nhỏ nhen hay không? Cũng chẳng đến phiên ngươi nhắc nhở?”
“Chuyện lần này ta sẽ bỏ qua nhưng Thượng Công gia chủ đã không nể mặt như vậy thì Dược Vương Cốc ta cũng không cần nể nang gì nữa”.
“Nếu sau này Thượng Công gia có chuyện cần đến Dược Vương Cốc ta thì thật xin lỗi? Ta nhỏ nhen đến mức không giúp đỡ được các ngươi?”
Lời nói vừa dứt khiến đám đông phía bên dưới bông nhiên im bặt. Tất cả ánh mắt lúc này đều tập trung nhìn về đám người Thượng Công gia với biểu cảm hả hê vô cùng.
Tuy lời nói của thánh tử tựa như rất nhẹ nhàng nhưng ngụ ý ở trong đó đang rất tức giận. Càng quan trọng hơn là việc Thượng Công gia bị Dược Vương Cốc khước từ giúp đỡ đồng nghĩa với việc vị thế và con đường sau này sẽ không dễ dàng hơn.
Đối với những gia tộc đối đầu với Thượng Công gia tộc thì lại khác, trong suy nghĩ họ lúc này không giấu được sư vui mừng vì bọn họ có thể nhân cơ hội này để vượt mặt và thậm chí trở mặt mà không một chút suy nghĩ.
Thậm chí những gia tộng đã và đang là đồng minh với Thượng Công gia cũng cảm thấy không mấy thoải mái. Thậm chí có người còn trực tiếp lên tiếng chê tránh hành động thiếu suy nghĩ của Thượng Công Hoàng.
Còn ở phía bên kia Thượng Công gia tộc, một vị trưởng lão lên tiếng.
“Gia chủ, ngươi làm như vậy không sợ bọn họ ghi thù hay sao?”
Đáp lại, Thượng Công Hoàng cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Haha… Các vị trưởng lão hãy tin tưởng ta, ta không ngu ngốc tới mức làm ra chuyện này mà chưa từng nghĩ đến hậu quả?”
“Ta đã suy tính chuyện này từ trước nhưng ta không ngờ được là phải quay mặt sớm như thế?”
“Ý của ngươi là?”
Đám trưởng lão đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu nói.
“Đừng nói với ta là…”.
Không để những vị trưởng lão kịp lên tiếng, Thượng Công Hoàng lên tiếng.
“Đúng như các vị đang nghĩ đến?”
“Trong mắt những người khác thì Dược Vương Cốc chẳng khác gì một siêu cấp tông môn nhưng thực chất chỉ là bề nổi bên ngoài mà thôi? Cứ mặc cho bọn chúng ôm chân Dược Vương Cốc và trở mặt với ta mà không hề hay biết ta còn có thế lực cực khủng bố chống lưng”.
“Nếu những gia tộc đồng mình vẫn đứng về phía ta thì ta cũng không ngại giúp bọn họ một tay. Còn những tên đâm ở sau lưng ta thì… Khà khà…”.
Đám trưởng lão nghe thấy vậy thì những sự lo lắng ở trên gương mặt gần như biến mất và thay vào đó là sự vui mừng không thôi.
“Cuối cùng thì Thượng Công gia có thể thoát khỏi cái ao nhỏ này để đến với đại dương. Haha…”.
Quay lại phía bên kia lôi đài!
Những trận chiến tiếp theo tiếp tục diễn ra một cách nhanh chóng. Từ mười thiên kiêu bây giờ chỉ chọn ra được ba người đó là Minh Hoàng, Minh Ngọc và người cuối cùng đó chính là Hùng Hoàng.
Hùng Hoàng, người đã thể hiện sức mạnh gần như áp đảo đối và nổi trội nhất trong đám người. Không chỉ được mười vì trưởng lão đánh giá cao mà ngay cả thánh tử Dược Vương Cốc cũng phải gật đầu khen ngợi thiên kiêu Hùng gia.
Trong trận chiến vừa rồi, Hùng Hoàng không chỉ phô ra sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng bằng việc áp đảo thiên kiêu khác cùng cảnh giới và khiến đối phương gần như không có có cơ hội để phản công.
Điều càng khiến bọn họ cảm thấy khó tin hơn là trong trận chiến đó hắn vẫn chưa tung ra hết tất cả sức mạnh của bản thần mà vẫn còn ẩn giấu.
Trong mắt những người phía bên dưới thì người chắc chắn dành được vị trí thứ nhất và đó là điều chắc chắn!
Ngồi ở trên cao, Minh Viễn và các gia tộc cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng. Tuy cảnh giời của Hùng Hoàng chỉ là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong nhưng thực lực lại áp đảo thiên kiêu cùng cảnh giới một cách dễ dàng.
Trong đầu bọn họ lúc này cũng đã ngầm đoán được cảnh giới chân chình của hắn ta là Thiên Địa cảnh.
Ngồi ở phía bên kia, Hùng Bá Đồ nhìn thấy biểu cảm của Minh Viễn thì khoái chí cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Chà, các ngươi cần gì phải ngạc nhiên như vậy?”
“Người phải ngạc nhiên lúc này chính là ta mới đúng? Thật không ngờ được, hai thiên kiêu Minh gia cùng vào tới vòng này. Một hai lần thì ta còn cảm thấy may mắn và trùng hợp vì gặp phải đối thủ yếu. Nhưng…”.
“Ta bây giờ cũng đã hiểu, ngươi vẫn còn muốn giấu nữa sao Minh Viễn?”
“Cho dù ngươi có giấu thêm nữa cũng chẳng sao vì đối thủ tiếp theo chính Hùng Hoàng nhà ta? Cho dù ngươi có che giấu gì đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là hòn đá lót đường cho Hùng gia mà thôi?”
“Trận chiến này Hùng gia ta thắng chắc”.
Đáp lại, Minh Viễn sắc mắt có chút âm trầm nói.
“Hùng Bá Đồ, chưa bắt đầu thì đừng nói đến kết thúc?”
Cùng lúc này, đứng ở trên cao!
Lão giả nắm ở trên tay hai cái lệnh bài thì khẽ cau mày rồi sau đó lên tiếng.
“Vòng đấu tiếp theo là Minh Hoàng và Minh Ngọc”.
Thanh âm lão giả vang vọng khiến đám người phía bên dưới ồ lên và bàn tán to nhỏ. Còn tên Hùng Bá Đồ thì không giấu được sự vui mừng mà lên tiếng.
“Haha… Đúng là ông trời đang giúp Hùng gia ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.