“Anh tặng cho em vì sao rực cháy cách 52 triệu năm ánh sáng, từ nay về sau sẽ khắc tên em vào vũ trụ mênh mông, khắc vào lòng anh tới vĩnh hằng,
Viên An Á nổi giận: “Cố Ninh Viễn, anh nói tiếng người đi được không hả?”
Cố Ninh Viễn nở nụ cười: “Viên An Á, thật ra anh chỉ muốn em là bữa cơm của anh cả đời này.”
Đều là nhà vật lý học, lại là hàng xóm, nói chuyện yêu đương bằng công thức vật lý, Viên Á An cảm thấy đây quả là chuyện ngớ ngẩn nhất mà cô trải qua trong đời này, nhưng cô như bị lực hút mạnh mẽ trói chặt không thoát nổi anh, không thoát được khỏi tình yêu đầy yêu chiều và cấm đoán của anh, không thể tránh khỏi việc trở thành “mục tiêu đã định” của anh.